Chương 1235: Suýt ướt cả quần

Nam tử cao gầy rực ánh sáng thần thánh, khí định thần nhàn, nói chuyện với Ngụy Tác theo kiểu mèo vờn chuột giết thời gian, con chuột lại ở trong lồng, không thể thoát được.

Ngụy Tác vừa lấy ra vật đó, y thậm chí chưa nhìn rõ đã thấy sợ hãi.

Đồng thời, y xuất thủ.

"Xoạt!"

Các loại vẫn thạch trong vòng nghìn dặm sau lưng y biến mất.

Hư không phong bạo khó tưởng tượng nổi biến thành một cái miệng lớn hút bọn Ngụy Tác.

Nhân vật xếp thứ hai trong số vực ngoại thiên ma cũng bạo phát tất cả cường uy, thân thể cũng nứt nẻ, như thể miếng sứ sắp nát.

Phía trước cái miệng, hư không tựa hồ hoàn toàn tan biến, tích tắc nó hình thành, ai nấy đều thấy tử vong đang tới, không thể chống nổi, thậm chí không thể động đậy.

Thứ lấp lánh bích lục sắc quang hoa là Thanh Vũ đế liên của Thanh Vũ đại đế.

Đấy là thứ Thanh Vũ đại đế để lại cho gã khi gặp Hoang tộc đại năng, nhưng Ngụy Tác thấy y thể hiện thì biết trừ nó ra, gã không còn gì để đâu với đế thiên cấp vực ngoại thiên ma này.

Cái miệng hiện ra, thần thức cùng chân nguyên của gã tựa hồ tan trong hư không.

Không gian pháp vực này tuyệt đối tu vi và cảnh giới của gã khó tưởng tượng nổi, xuyên qua vô số hư không.

Gã lấy ra Thanh Vũ đế liên nhưng không thể kích phát!

Như một cự ma ẩn thân trong vô số hư không ép về phía bọn Ngụy Tác.

Thanh Vũ đế liên lơ lửng trong tay gã, năm cánh lóe ánh xanh, đóa hoa trên đỉnh cỡ nắm tay không có phù văn nhưng phát ra khí tức khôn tả.

"Chát!"

Đột nhiên, Thanh Vũ đế liên rung lên, từng cánh hoa bay ra.

Tích tắc đó, ai nấy đều thấy cái miệng đen và Ngụy Tác tế xuất Thanh Vũ đế liên, nhưng chỉ thấy chứ trong óc không có hình ảnh.

Tích tắc đó, tốc độ của cả hai hoàn toàn cao hơn phản ứng cực hạn của tất cả, thần thức thấy nhưng trong óc không kịp phản ứng.

Cánh Thanh Vũ đế liên chưa bay lên hết, đế uy mới tỉnh lại thì cái miệng đã chụp xuống.

Tựa hồ Thanh Vũ đế liên chưa kịp nở hết thì đã bị cao thủ của vực ngoại thiên ma này nuốt chửng.

Nhưng chỉ một tia đế uy tỉnh lại là thời gian như dừng hẳn.

Cái miệng đen không thể tiến thêm.

Nam tử lấp lánh thần thánh quang huy đứng trên hư không, cả thần sắc kinh hãi cũng ngừng lại.

Từng cánh hoa bay lên, múa tít trên không.

Cái miệng đen tan rã thành tro.

"Hà..."

Bọn Ngụy Tác đến lúc đó mới có thể hô hấp, thở hồng hộc.

Áp lực từ cái miệng hay khi Tthanh liên đế liên tỉnh lại thì họ đều không chịu nổi.

"Thời không pháp vực... Đó là đế uy của đại đế?"

Ai nấy đều chấn động đến tê dại.

Họ cử động như thường nhưng cái miệng đang tan vỡ và nam tử gầy gò tỏa ánh sáng thần thánh tựa hồ triệt để ngưng trệ trong dòng thời gian.

So vói cái miệng, từng cánh hoa sen cực nhỏ, không bằng cả ánh đom đóm nhưng mỗi cánh hoa lại có vô lượng thần lực lan vào hư không.

Nhưng phần đế liên khác trong tay Ngụy Tác tan biến, chỉ còn cánh sen quay tít, thể hiện rõ uy năng đại đế.

Nam tử lóe quang hoa nhưng cực chậm.

Cái miệng đen đã tan hẳn.

Nhưng tiếng sụp đổ vẫn vọng lên từ hư không.

Cánh đế liên tan biến hết, chỉ còn một cánh nhỏ bay lên đỉnh đầu nam tử.

"Oành!"

Cánh hoa ép xuống.

Ánh xánh quanh y tắt hết, vô số quang hoa như lợi kiếm từ hư không chém xuống.

"A!"

Rú lên hoảng hốt, nam tử biến hình, không còn thánh khiết như trước mà trong vô số quang hoa uốn khúc, y trở lại dáng hình toàn xương trắng, lưng có gai nhọn tựa bạch cốt phi kiếm.

"Cách cách cách cách..."

Đại nhân vật trong số vực ngoại thiên ma này nát xương, nắm trong đống máu.

Cánh hoa cuối cùng cũng tan biến.

Hư không không còn cả khí tức đáng sợ và mọi thanh âm, như chưa từng có chuyện gì.

"Chưa chết?" Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi dựng tóc gáy. Hiện tại đế uy của Thanh Vũ đế liên đã tan biến nhưng vực ngoại thiên ma đó vẫn trơ trơ, đáng sợ vô cùng.

"Ha ha ha ha ha! Ta không chết!"

"Lẽ nào ngươi tưởng chỉ với thứ đó là giết được ta, nếu các ngươi tự sát bây giờ thì được chết nhẹ nhàng hơn."

Vực ngoại thiên ma không nhìn rõ bản lai diện mục này cười vang.

"A!" Lý Tả Ý sợ đến suýt ngất đi.

"Tỉnh lại đi, đừng cố." Ngụy Tác trợn tròng trắng khinh miệt.

"Ngươi nhận ra?" Vực ngoại thiên ma toàn thân đẫm máu ngẩn người.

"Hóa ra là ra vẻ?" Bọn Hàn Vi Vi tròn mắt.

"Coi như ta xin ngươi, vì sao ngươi nhận ra, để ta chết được nhắm mắt." Vực ngoại thiên ma run rẩy, liên tục hộc máu, cơ hồ thể nội đã nát bấy.

"Kỳ thực không có gì, so sánh thần thức ngươi và Cương nha muội là ra, ngươi quá bình tĩnh nên kỹ thuật diễn kịch quá kém, lại nhìn hai vực ngoại thiên ma bị bọn ta bắt nhiều hơn một chút, mà lẽ ra ngươi phải chú ý hơn đến Linh Lung Thiên." Ngụy Tác ra vẻ ta thành toàn cho ngươi.

"Kỹ thuật diễn kịch của ngươi tệ quá... có uy năng như thế, chả trách tiên tổ..."

Giọng vực ngoại thiên ma nhỏ dần, chưa nói xong đã tan rã khác nào thịt thối, máu và xương bay tứ tán.

"Chết rồi!"

Bọn Cực Âm thần quân nuốt nước bọt toát mồ hôi lạnh.

"Sao ngươi biết y hư trương thanh thế?" Hàn Vi Vi ngoái lại hỏi, nàng ta còn nhũn người.

"Thanh Vũ đế liên là uy năng đại đế, do Thanh Vũ đại đế để cho chúng ta chống lại Hoang tộc đại năng, vực ngoại thiên ma này tuy đế thiên cấp, nhưng chưa so được với các đỉnh cấp đại năng đó, y không chết mới là lạ." Ngụy Tác nuốt nước bọt.

"Nhưng cảnh tượng lúc nãy quá đáng sợ, mà ngươi không sợ?" Hàn Vi Vi hỏi.

"Ai nói ta không sợ, ta suýt khóc." Ngụy Tác toát mồ hôi, "gần như ướt cả quần rồi."

"Hóa ra ngươi cũng ra vẻ." Hàn Vi Vi trợn tròng trắng, hình tượng anh hùng vừa hình thành đã đổ.

"Tiếp theo phải làm sao?" Linh Lung Thiên hỏi, sắc mặt thập phần khó coi. Tuy đối phó được cường giả này nhưng Ngụy Tác đã dùng tới con bài tẩy Thanh Vũ đế liên, đối phương còn đại trưởng lão mạnh hơn.

"Được lắm, ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi dám lừa bọn ta gặp y." Ngụy Tác không đáp mà cười lạnh nhìn nữ vực ngoại thiên ma đang ngẩn ra.

"A! Đừng cắm vào mông ta!"

Nữ vực ngoại thiên ma định thần lại rú lên.

"Ta..." Ngụy Tác suýt nghẹn nước miếng, kêu gì thế hả, còn tưởng gã định phi lễ ả nữa sao.

"Không... không thế không xong." Ngụy Tác nheo mắt, tỏ vẻ hung ác hơn hết. Bị nữ vực ngoại thiên ma kêu thé, gã không tiện nói ra mấy chữ. "Trừ phi ngươi đưa ra lý do ta chấp nhận được."