Chương 1232: Sức mạnh nhất thế gian

Thật không còn đạo lý.

Lúc trước Ngụy Tác đã cảnh cáo Hoang thần nô nhưng y không nghe mà còn đả thương gã, nhưng lúc này y lại quỳ xuống.

Nguyên khí dao động của Hoang thần nô cơ hồ không giảm, dù không thể tung ra đòn như ban nãy nhưng linh trí tựa tờ giấy trắng cùng nét căm ghét và phẫn nộ tạo cho người ta cảm giác rất mạnh, không thể vô cứ quỳ xuống như thế.

Ngụy Tác ngẩn ra, dừng Như Lai thần mang lại, ý định phản kích tan biến.

"Lẽ nào Hoang thần nô này biết đòn phản kích của Ngụy Tác khiến y không chống nổi?" Cơ Nhã và Vu thần nữ nhìn nhau.

Hoang thần nô này quá giống tờ giấy trắng, so ra Lý Tả Ý ít nhất còn là thỏ, có tình cảm của thỏ, thoạt nhìn là nhận ra y vui hay không, có điều không thể hiện tình cảm rõ ràng như Hoang thần nô.

Hiện tại Hoang thần nô liên tục chắp tay với Ngụy Tác, rõ ràng đang cầu xin.

"Ta nói rồi, chỉ cần không chạm vào thì bọn ta không đinh giết ngươi, không cần xin ta."

Ngụy Tác bảo Hoang thần nô. Gã hơi ngẩn ra, sinh cơ trong thể nội và Nguyên thủy thần căn nên vết thương lành lại rất nhanh, máu ngừng chảy.

"Gừ!"

Hoang thần nô đột nhiên nhảy lên, gầm vang như dã thú thụ thương, nét mặt cứng đơ cũng méo đi.

"Ngươi xin khí huyết của ta? Lẽ nào khí huyết này cứu được người trong tay ngươi?” Ai nấy biến sắc, không biết Hoang thần nô nghĩ gì nhưng qua tư thế y ôm nữ tu Hoang thần nô và ánh mắt thì Ngụy Tác chợt nhận ra vì máu gã ngừng chảy nên y mới phản ứng như thế.

Để chứng thực, gã vung tay, búng ra một dải huyết châu vào Hoang thần nô.

Hoang thần nô tan hết nét hung hãn, quỳ xuống vái đoạn chụp giọt máu Ngụy Tác rải ra cho vào miệng nữ tu Hoang thần nô rồi nhìn gã đầy van xin.

"Khí huyết của ta có thể cứu trị nữ tu Hoang thần nô này?"

Ngụy Tác ngẩn ngơ, trước kia khí huyết gã đã giải cứu Lý Tả Ý nhục thân mộc hóa, giờ lại cứu được nữ Hoang thần nô, thật ra vì gã luyện hóa vô số linh dược hay vì Hoang tộc công pháp có liên hệ đặc biệt với Hoang thần nô?

Ngẩn ra rồi gã không hề do dự, vung tay vạch khẽ lên mach môn, khí huyết cực kỳ trầm trọng bắn về phía Hoang thần nô.

Khí huyết liên tục được nam tu Hoang thần nô dồn vào miệng nữ tu.

Thoáng sau, hơn trăm cục khí huyết cỡ nửa quả trắng chim câu được dồn vào, nếu Ngụy Tác không có sinh cơ cực kỳ hùng hậu, năng lực tái sinh khí huyết kinh nhân, cộng thêm Nguyên thủy thần căn thì đã tổn thương nguyên khí.

"Ực!"

Đột nhiên, cổ họng nữ tu Hoang thần nô vang lên tiếng nuốt.

"Chát!" Nữ tu Hoang thần nô mở mắt, khí tức kinh nhân rung lên, xem ra thực lực không kém hơn nam tu Hoang thần nô.

"Nàng..." Nam tu Hoang thần nô kêu lên đơn điệu, ai cũng nhận ra y kích động khôn tả.

"Oành!"

Nữ tu Hoang thần nô tựa hồ định ra tay nhưng khí tức của cả hai vừa va nhau thì thân thể nàng ta sững lại, chằm chằm nhìn và mắt đối phương.

Ngụy Tác dừng tay, không phải vì tiếc khí huyết, tích tắc đó, tâm thần gã bị hai Hoang thần nô xung kích khôn tả.

Gã hít sâu một hơi rồi hiểu ra.

Chỉ có yêu thương đến cực điểm mới tạo thành dấu ấn không thể xóa nhòa, dù trúng nghịch thiên địa thuật pháp.

Tình cảm mạnh nhất trên đời là yêu và hận, sức mạnh lớn nhất là ý chí.

Ngụy Tác đột nhiên nhớ đến một câu trong kinh văn mở đầu Tịnh niệm tâm kiếm mà cảm ngộ.

Bọn Hàn Vi Vi cũng chấn động.

Tích tắc đó, nam tu Hoang thần nô và nữ tu Hoang thần nô như có sức mạnh vượt lên tất cả, dù có uy năng đủ diệt gọn cả hai nhưng không thể diệt được sức mạnh kinh tâm động phách họ thể hiện.

Thời gian tựa hồ dừng lại.

Không lâu sau, nam tu Hoang thần nô chắp tay với Ngụy Tác hành lễ cảm tạ đoạn cùng nữ tu Hoang thần nô nhìn Hoang Vũ thần quân đầy sát cơ, hóa thành lưu quang khuất bóng.

"Ngươi đã làm gì họ?" Linh Lung Thiên nhíu mày, lạnh giọng hỏi Hoang Vũ thần quân đang run lên.

Hoang thần nô đã bị cải tạo một cách vô nhân tính, không thể còn ý thức, ở thời đại của nó mà nói Hoang thần nô còn nhân tính, còn ý thức thì đại năng lợi hại hơn, kiến thức trác tuyệt hơn cũng không tin nhưng việc đó đang xảy ra trước mắt. Khả năng duy nhất nó nghĩ ra là do kích thích tinh thần cực kỳ kịch liệt mới tạo thành tinh thần lạc ấn bản năng khiến những ý thức tỉnh lại.

"Trong sơn cốc ở ngọn núi chọc trời, tại hạ thấy Hoang thần nô trong mấy quả cây kỳ dị..." Hoang Vũ thần quân hít sâu một hơi rồi không giấu giếm, kể lại mọi sự.

"Chả trách." Linh Lung Thiên cười lạnh, lại cắn Thiên tuyết thần thiết.

"Hoang thần nô sống trong quả cây?" Hàn Vi Vi không nén được hỏi Linh Lung Thiên.

"Quả thật hung tàn vô đạo." Linh Lung Thiên giải thích với bọn Hàn Vi Vi: "Có những bộ phận của yêu thú hoặc tinh thạch, thần thiết đặc biệt chứa nguyên khí rất mạnh nhưng luyện chế thành pháp bảo hoặc pháp khí thì không thể tu luyện bản mệnh pháp bảo. Nhưng Hoang thần nô là dùng thủ đoạn trồng những thứ đó vào tu sĩ. Thậm chí dùng những thứ đó thay cho kinh mạch, nội phủ."

"Không phải cố nhét bản mệnh pháp bảo vào, mà không chỉ một loại!" Ngụy Tác và Vu thần nữ hơi biến sắc.

"Đương nhiên không phải tu sĩ nào cũng chịu nổi, phải có tu vi nhất định cùng mộc linh căn mới phù hợp." Linh Lung Thiên nhìn bọn Ngụy Tác, mặt đầy sương lạnh, "Phối hợp với thuật này cần có loại cây quỷ dị là Linh thực hoa. Cho Hoang thần nô vào cành là sẽ kết quả, lúc đó Hoang thần nô cũng như hạt. Nhựa Linh thực hoa có thể cải tạo nhục thân mộc linh căn tu sĩ, từ từ biến nhục thân thành gần như cây cối. Cải tạo thành công thì không còn là tu sĩ, chỉ là nửa cây nửa con rối, không còn tình cảm, chỉ là sát lục pháp khí."

"Hoang thần nô đáng sợ không chỉ ở chỗ kết hợp được uy năng những thứ trồng vào và bản thân tu vi, sinh mệnh lực cũng như cây cối, bị đâm thủng cũng không sao, trừ phi cắt làm đoạn." Linh Lung Thiên ngừng lại rồi bổ sung: Linh tộc và Hoang tộc giao chiến, nhiều tu sĩ đại năng siêu nhiên vật ngoại gia nhập Linh tộc giá vì căm ghét thủ đoạn cực kỳ tàn bạo này. Có trồng vào Linh thực hoa thì mười Hoang thần nô tối đa còn lại một, hai. Có một dạo, mộc linh căn tu sĩ của tu đạo giới bị Hoang tộc khiến cho gần như tuyệt tích. Các tu sĩ đại năng đã thử bắt Hoang thần nô, dùng đủ cách nhưng không thể thức tỉnh ý thức, sau cùng đành giết đi."

"Trước khi họ bị cải tạo chắc là một đôi cực kỳ yêu nhau." Cơ Nhã và bọn Hàn Vi Vi đoán ra khả năng duy nhất hai Hoang thần nô thức tỉnh một phần ý thức.

"Chả trách Hoang tộc mạo hiểm cả việc khiến các tu sĩ đại năng nổi giận cũng tạo Hoang thần nô, hóa ra chúng không cuồng vọng đến mức coi các đỉnh cấp đại năng của tu đạo giới ra gì mà vì bồi dưỡng Hoang thần nô chiến lực càng kinh nhân, thậm chí ảnh hưởng đến cục diện." Linh Lung Thiên nhìn hai Hoang thần nô đi mất, nhãn thần càng băng lãnh, "Họ khác với Hoang thần nô trước kia, thể nội không chỉ có nguyên khí uy năng kinh nhân mà thân thể và nguyên liệu trồng vào đã hình thành đại trận."

"Hoang tộc thực táng tâm bệnh cuồng." Bọn Ngụy Tác đều có ý nghĩ này, Hoang tộc mà cứ nghiên cứu tiếp về Hoang thần nô thì các đại năng đẳng cấp kinh nhân sẽ thành, không chừng chỉ mộc linh căn tu sĩ, các các linh căn tu sĩ khác, thậm chí không phải linh căn tu sĩ cũng có thể cải tạo thành Hoang thần nô!

Lúc đó đại năng tu vi kinh nhân sẽ thành người hầu, bị cải tạo rồi sẽ lợi hại gấp mấy lần!

"Hai quái vật đó chưa đi xa, sẽ quay lại." Nữ vực ngoại thiên ma đột nhiên nói.

"Hai Hoang thần nô quay lại là ý gì?" Tuy vực ngoại thiên ma còn cổ quái hơn bảo Hoang thần nô là quái vật nghe có vẻ buồn cười nhưng bọn Ngụy Tác đều ngẩn ra, theo tình hình thì hai Hoang thần nô ít nhất trong thời gian ngắn không thể khôi phục thêm ý thức, địch ý của họ với Hoang Vũ thần quân rất rõ. Họ vốn có ý thức như tờ giấy trắng, đã đi rồi thì không thay đổi chủ ý mới đúng, giờ quay lại thì cả toán không sao hiểu nổi.