Chương 1183: Trước khi đại hội bắt đầu

Gió sớm mơn man, nắng mai kéo bóng Tâm Hữu Lan và dị thú thành rất dài.

"Đi thôi, bọn Cực Âm tiền bối sắp đến rồi." Tâm Hữu Lan nhìn vầng ráng, hỏi Trưởng Tôn Tiểu Như trông càng thanh lệ thoát tục, nhưng nét mặt không đổi thay gì nhièu.

"Đi!"

Trưởng Tôn Tiểu Như đã Thần huyền ngũ trọng, trông như thần nữ chợt mỉm cười gật đầu, thân ảnh lướt lên lưng dị thú của Tâm Hữu Lan.

"Lãnh hỏa kỳ lân sắp đột phá đến cửu cấp rồi." Trưởng Tôn Tiểu Như vỗ kỳ lân toát lên bạch sắc lãnh hỏa đích, nó tựa hồ hoan hỉ gầm khẽ.

Tâm Hữu Lan cũng toát lên thần huyền dị hương, tuy không có thần quang hiển lộ nhưng hiển nhiên đã đột phá thần huyền tu vi, Trưởng Tôn Tiểu Như là trụ cột của Thiên Huyền minh, không còn là thiếu nữ ngây thơ năm xưa, nhưng mỗi khi gặp chuyện lớn thì vẫn nhớ đến thân ảnh sừng sững giữa thiên kiếp diệt hết vực ngoại thiên ma đó.

Vài năm một lần, nhiều bạn cũ bình thường không gặp nhau đều từ bốn phương tám hướng đổ về, nàng ta không nén được ý nghĩ có lúc gã cười cười xuất hiện.

Chuông vang vọng, tiếng hoan hô không ngớt, mai là ngày Tây Hải đại hội cử hành, liên tục có tu sĩ Thiên Huyền minh đến, nhiều bạn cũ lâu ngày không gặp thấy nhau là kích động không ngừng.

Tâm Hữu Lan điều khiển Lãnh hỏa kỳ lân yêu khí kinh nhân, cùng Trưởng Tôn Tiểu Như đi vào thành trì.

Đến gần thì thấy nửa dưới tòa đại thành cực độ hùng vĩ, chí ít đủ dung nạp mấy chục vạn tu sĩ đều đúc bằng lam sắc tinh kim, dày đặc nhưng lỗ thủng cỡ thùng nước, không hiểu là cấm chế gì.

Nửa trên ngọn núi toàn là kỳ hoa dị quả, cây cối um tùm cùng điện vũ, viện lạc và quang tráo bao trùm lồng thú. Cả những đường mòn cùng dùng tinh thạch và ngọc thạch trải lên, đừng nói sau Diệt thế thú triều mà khi còn Thiên khung thì sơn môn siêu cấp tông môn cũng không so được.

Trên đỉnh núi phía tây bố trí một tinh kim bình đài cực lớn, quá nửa lơ lửng trên không, hòa lẫn vào mây. Ngọn núi nối với bình đài dày đặc mấy trăm ngọc điện, phía trước mỗi toàn điện sừng sững một tinh trụ đỡ đại đỉnh nghi ngút khói.

"Một năm rồi tỷ không tới, Tây Hải thành càng hùng vĩ, có thêm nhiều đại cấm." Tâm Hữu Lan nắm tay Trưởng Tôn Tiểu Như, từ từ đáp xuống một quảng trường, nói khẽ.

"Oành!" Cả hai vừa hiện rõ thân ảnh thì tiếng hoan hô như sấm, nhiều tu sĩ hành lễ, chào hỏi.

"Các đạo hữu Phong Thần cốc đến rồi!"

Cùng lúc đó cả toàn thành lại vang tiếng hoan hô, tiếng chuông lại vang rền, trong mây hiện ra mấy chục thanh sắc thú ảnh.

Nếu có người từ trên cao nhìn xuống sẽ phát hiện đại thành đầy hơi hướm vui vẻ này không hề có thanh âm và khí tức truyền ra.

...

Trên không, cương phong gào rú, hắc ngọc đại phàm thuyền dài mấy chục trượng đang lao đi với tốc độ kinh nhân, cương phong và vân khí liên tục va vào hắc sắc linh quang dấy lên những dải sáng.

Một lão đạo đầu đội tử kim quan hơi cúi đầu, ngồi trên ghế lón trong hắc ngọc phàm thuyền, hai bên còn hơn bốn mươi tu sĩ mặt mũi ngưng trọng.

"Oành!" Đột nhiên sấm động vang rền, lão đạo ngẩng đầu, là người quen cũ của Ngụy Tác: Cực Âm thần quân!

Lúc này mặt mũi y nhăn nheo, răng gần như rụng hết, trông không kém gì Nguyên Âm lão tổ.

Qua sưu ảnh pháp kính trên hắc ngọc phàm thuyền, Cực Âm thần quân và toán tu sĩ thấy trong mây đen ngoài xa ầm ầm sấm chớp.

"Thần quân, ở đây nhìn không rõ, chúng ta có nên đi vòng không?" Thấy mưa gió ngập trời, một tu sĩ cạnh đó đang điều khiển hắc ngọc đại phàm thuyền hỏi.

"Đừng, nếu chúng ta chậm thì có tác dụng gì." Cực Âm thần quân hơi do dự, lắc đầu.

"Được!" Hai tu sĩ điều khiển hắc ngọc phàm thuyền liên tục dồn chân nguyên vào bảy pháp trận.

"Xoạt!"

Chỉ mấy mấy chục tích tắc sau, hắc ngọc phàm thuyền độn tốc cực kỳ kinh nhân xuyên vào cuồng phong bạo vũ. Mưa đổ ràn rạt lên linh quang thành tiếng.

"Ầm!"

Bạch sắc thiểm điện giáng xuống.

"Gì kia!"

Đột nhiên, nhiều tu sĩ trong hắc ngọc phàm thuyền kinh hô. Trong ánh chớp có hồng quang yêu dị lấp lóe.

"Huyết Vũ thần quân!"

Cực Âm thần quân đột nhiên sáng rực mắt, quát khẽ.

"Huyết Vũ thần quân!" Mấy chục tu sĩ cạnh Cực Âm thần quân cả kinh. Huyết Vũ thần quân tuy chỉ là Thần huyền lưỡng trọng đại năng, so với Cực Âm thần quân đã Thần huyền tứ trọng thì kém xa nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện thì tạo cảm giác không lành.

"Ầm ầm!" Lại có tia sét giáng xuống cách đó không xa.

"Cực Âm thần quân, hai mươi năm không gặp, có nhớ ta không, ta vẫn cha quên mùi vị bị ngươi đánh thủng người." Một giọng nói âm u vang lên ở mé trái.

Không trung lóe lên mấy trăm dải u lam sắc quang hoa, như ngần ấy tu sĩ cầm pháp khí quỷ dị hình đèn lồng mày lam pha đen đang đứng.

"U Đăng lão quỷ, ngươi chưa chết hả!" Cực Âm thần quân biến sắc.

"Cộng thêm bọn ta chắc giữ được ngươi lại."

Trên tầng mây thấp và dưới đất lại lấp lóe quang mang.

Hai làn thần huyền khí tức hùng hồn dấy lên trên hư không.

"Bích Nhãn lão quỷ! Thiên Hùng thần quân!"

Cực Âm thần quân quét thần thức, vừa giận vừa kinh hãi, mấy chục tu sĩ đứng cạnh đều nhợt nhạt, run rẩy, giữa cuồng phong bạo vũ họ bất tri bất giác bị bốn thần huyền đại năng Nghịch Hỏa minh vây chặt.

Không ai vượt mức tu vi Thần huyền tam trọng trung kỳ nhưng hắc ngọc phàm thuyền chỉ có Cực Âm thần quân là thần huyền đại năng.

Bốn thần huyền đại năng đối phó Cực Âm thần quân, y không có cửa thắng!

Cực Âm thần quân trên đường đến Tây Hải thành, nghe nói gần Vô Kị thiên cung xưa kia có tu sĩ Nghịch Hỏa minh xuất hiện, sợ tu sĩ tụ tập điểm gần đó bị gây bất lợi nên tới nơi, không ngờ bị đối phương mai phục.

"Không xong, lẽ nào...!" Sắc mặt Cực Âm thần quân càng khó coi, sống lưng toát mồ hôi.

Nghịch Hỏa minh tuy nhiều Kim đơn đại năng nhưng thần huyền đại năng không nhiều, nơi này là Thiên Huyền đại lục trung bộ, cách Tây Hải thành không xa, theo lý không thể có ngần ấy thần huyền đại năng qua lại, vạn nhất bị Thiên Huyền minh phát giác thì sẽ tổn thất kinh nhân. Nhưng giờ có tới bốn thần huyền đại năng xuất hiện, lại ngay trước khi Tây Hải đại hội bắt đầu thì chứng tỏ đối phương không e dè!

"Oành!" "Oành!" "Oành!" ...

Từng pháp bảo và pháp khí rực linh quang, mọi tu sĩ quanh Cực Âm thần quân liều mạng tế xuất pháp bảo và pháp khí, chiếu sáng gương mặt nhợt nhạt già nua của y.

"Cực Âm tiền bối, vẫn như xưa chứ?"

"Lâu rồi không gặp nên quên mỗ hả!"

Đột nhiên một giọng nói phiêu phiêu hốt hốt từ không xa lắm vọng về, lọt vào tai Cực Âm thần quân.

"A!"

Cực Âm thần quân như đột nhiên bị sét đánh, nhảy lên khiến đầu va vào đỉnh thuyền.

"Lẽ nào hôm nay ta đến đại hạn nên nghe cũng nhầm? Còn nghe thấy tiếng y?"

Va đầu xong, Cực Âm thần quân toát mồ hôi, chân tay lạnh buốt, trong lòng chỉ còn ý nghĩ đó.

"Cái gì, không hoan nghênh mỗ hả?"

Giọng nói vọng vào tai y càng rõ.

"Sao có thể thế được!"

Cực Âm thần quân ngẩn ra, méo mó mặt mày.

"Thế nào, hi vọng mỗ chết hả?" Lại tiếng nói đó cùng tiếng sét vọng vào tai Cực Âm thần quân.

"Chuyện gì thế nhỉ?" Ai nấy đều thấy dị thường, tựa hồ tích tắc đó, ai cũng có cảm giác mưa dừng lại, đổ hết về một phía.

"A! A! A! A! Chúng ta được cứu rồi! Ta không nghe lầm! Các hạ dã về!" Cực Âm thần quân đột nhiên bật khóc, kéo tóc kêu lên như phát cuồng.

"Lẽ nào trong lúc nguy cấp này, Cực Âm tiền bối lại phát điên?" Tu sĩ Thiên Huyền minh trên hắc ngọc phàm thuyền nhìn nhau.

"A!" Nhưng lúc đó ngoài xa lại có tiếng kêu lên thê thảm, hình như là giọng U Đăng lão quỷ.