Chương 1165: Sa tịnh không gian

"Oành!"

Trong sát na đó, Đại chư thiên tạo hóa bình như núi lửa phun trào, từng mảnh vỡ khác nào sao băng bắn đi bốn phương tám hướng, tinh thần nguyên khí như đuôi sao chổi quét khắp không gian!

Đại chư thiên tạo hóa bình bị Ngụy Tác triệt để phá vỡ!

"Phù!" "Phù!" Ngực Ngụy Tác tóe máu, hai mảnh vỡ của Đại chư thiên tạo hóa bình găm vào thể nội gã.

"A!"

Đồng thời, tiếng kinh hô vang lên, một toán người như từ hư không lao ra, ở giữa vùng Đại chư thiên tạo hóa bình tan vỡ.

Trong tay áo một thân ảnh bé nhỏ như có tinh quang cháy sáng, không khác nào hai thiên hà, cắt ngang mấy chục dặm!

Là Linh Lung Thiên, bọn Cơ Nhã ở quanh cũng không hề hấn gì, cả pháp y cổ quái của nó vẫn nguyên.

"Ngươi là..." Ba Hoang tộc đại năng còn sống thấy Ngụy Tác, thấy Đại chư thiên tạo hóa bình tan vỡ thì Bát tí Hoang tộc đại năng hiểu ra mục đích của gã là phá cái bình, ngần ấy cao thủ bọn lão đều thành nhục thuẫn của gã.

Hơn trăm đại năng đều vì Ngụy Tác cố ý dẫn động thiên kiếp mà chết!

"Ngươi là!" Bát tí Hoang tộc đại năng chỉ muốn cùng chết với Ngụy Tác nhưng tích tắc đó, nhìn rõ Linh Lung Thiên thì lão run lên, như thấy thứ gì đó không dám tin.

"Ngụy Tác!"

"Huynh sao rồi?! Sao lại phá được cái bình này!"

Bọn Cơ Nhã thấy gã nên kêu to.

"Không sai, là ta! Ngươi là một trong những kẻ năm xưa đến dò thử Bắc Mang." Linh Lung Thiên liếc Bát tí Hoang tộc đại năng, thản nhiên nói.

"A! Hoang thần trên cao, con lấy thân thân hiến tế..."

Linh Lung Thiên vừa lên tiếng, hai tinh quang trong tay áo chưa tan, Bát tí Hoang tộc đại năng nhảy lên như con mèo bị giẫm vào đuôi, kêu lên thê thảm đoạn miệng vang lên ma âm cổ quái, mấy cánh tay cùng vung lên như bái tế trời cao.

"Gian thương! Chết chưa, chưa thì trả cái vòng cho ta!" Linh Lung Thiên liếc Bát tí Hoang tộc đại năng, bình tĩnh xen lẫn miệt thị, thản nhiên cùng cực, không hề kích động đến không nói thành lời như Ngụy Tác, nhưng sắc mặt nó nhợt đi, không còn phong phạm cao thủ, gào lên là nhe cả răng.

"Sao thế!" Ngụy Tác nhận ra thần huyền dừng biến hóa, thân thể như có nguyên khí ngưng dọng, thấy Linh Lung Thiên như thế thì gã không kịp cảm nhận mà vung tay ném hôi sắc thủ trạc cho nó.

"Chát!"

Tích tắc đó, trên mình Bát tí Hoang tộc đại năng phát ra lam sắc quang hoàn.

Tứ tí hoang tộc đại năng và Hoang tộc đại năng toàn thân có vảy lam bị lam sắc quang hoàn chạm vào thì tan đi như bong bóng, biến thành nguyên khí chảy vào đầu Bát tí Hoang tộc đại năng.

"A..."

Hai làn nguyên khí dồn vào đỉnh đầu, Bát tí Hoang tộc đại năng gào lên động trời, thân thể run lên kịch liệt.

"Ta..." Linh Lung Thiên nhợt nhạt dùng hôi sắc thủ trạc phát ra thần quang, Bát tí Hoang tộc đại năng không chịu nổi hai làn nguyên khí mà nổ tung!

"Chuyện gì thế nhỉ?" Mọi tu sĩ đều không biết là gì, trong một tuần hương đã xảu ra những việc còn kinh nhân hơn ghi chép trong vô số điển tịch, nằm ngoài tưởng tượng.

"Chát!"

Thân thể Bát tí Hoang tộc đại năng tan vỡ, Ngụy Tác đã phát động Như Lai thần mang.

Như Lai thần mang tựa hồ không có tác dụng, Bát tí Hoang tộc đại năng tan nát thân thể nhưng thể nội bay ra vô số lam sắc quang phù.

Lam sắc quang phù cỡ bàn tay phát ra khí tức khiến Ngụy Tác rùng mình, khí tức hơn hẳn gã dấy lên trên không, như những sợi dây leo lan đi.

Không có uy năng trực tiếp ép lên gã và bọn Linh Lung Thiên.

Lam sắc quang phù tan biến trước khi Ngụy chưa kịp thi pháp thì đã tan biến vào hư không.

"Cái gì kia!"

Mọi tu sĩ ở ngoài đều bị uy áp từ tâm thần và nguyên khí chấn động nên lặng ngắt, ai cũng thấy hư không phía trên bọn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đột nhiên xuất hiện một khe nứt đen, như cự thú há miệng, lại như hắc sắc bảo thạch mấy nghìn trượng thò ra.

"A!"

Ngụy Tác và bọn Linh Lung Thiên càng nhìn rõ trong khe nứt đen có vô số ma vật nháy mắt lấp lánh, có tiếng như tiếng Hoang tộc gầm gào.

Đột nhiên, Ngụy Tác cảm giác chân nguyên sững lại, thân thể như nặng hơn mấy nghìn lần, có điều lại bay lên vì bị sức mạnh vô hình hút vào khe nứt.

Ngụy Tác toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy mọi người chung quanh, kể cả Linh Lung Thiên rực ánh xám cũng cùng gã và bọn Cơ Nhã lao về phía khe nứt.

Ngụy Tác không cần nghĩ cũng biết bị khe nứt quỷ dị tuyệt luân này cuốn vào tất không hay ho gì nhưng dù kích phát chân nguyên kiểu gì cũng vô dụng, chỉ biết trơ mắt nhìn mình và Linh Lung Thiên, bọn Cơ Nhã bị hút vào.

Trước mắt tối sầm, như xuyên qua hắc sắc phong tường rồi cảnh tượng sáng lên.

"Kia là...?"

Nhìn rõ cảnh tượng, Ngụy Tác liền há miệng, thấy được hình ảnh không thể tin nổi, gã đang ở trong một sa mạc cát vàng mênh mông.

Mặt cát cứng lạnh, hoang lương khôn tả, chỉ có rải rác loạn thạch.

Thinh không là một kim sắc phật đồ, là hình di lặc tỏa kim quang, mặt mày hiền hòa!

Thinh không là một bức tranh, ai có thể tưởng tượng!

"Kia... Kia là... chỗ quỷ quái nào?"

Bọn Cơ Nhã, Hàn Vi Vi, kể cả Nguyên Âm lão tổ chưa kịp chào hỏi Ngụy Tác cũng có dự cảm không lành.

Thiên địa ở đây lại là một bức tranh, cả không gian như có lực đạo lạ lùng lưu chuyển, tuyệt đối không phải là phổ thông thế giới.

"Choang... Choang... Choang..."

Một chuỗi âm thanh khiến Ngụy Tác định thần lại, nhìn quanh thì phát hiện rơi xuống toàn là những cục kim loại kỳ hình quái trạng và từng mớ tro đen.

Những thứ này rất nhiều, rơi xuống là đủ bao trùm mấy trăm dặm nhưng khe nứt đen hút họ vào thì cũng hút cả vẫn thạch, pháp bảo tàn kim từ thiên kiếp.

Trong mớ đó, gã thấy mấy đoạn chân tay, là của Bát tí Hoang tộc đại năng.

Chunh quanh trống trơn, khe nứt đen đã tan biến vô ảnh vô tung.

"Không sao chứ? Cương nha muội, đây là đâu?" Ngụy Tác quét thần thức, chung quanh không có gì khác lạ, chân nguyên và khí huyết lưu động bình thường, ai nấy đều bình an nên gã hơi định thần thì lại hỏi Linh Lung Thiên.

"Sao có thể thế được! Sao lại có nơi thế này!" Linh Lung Thiên cũng kêu lên liên tục với vẻ không dám tin.

"Ngươi biết đây là đâu?" Nơi này quá quỷ dị, niềm hoan hỉ gặp lại sau khi thoát chết bị nhạt đi, ai nấy nhìn Linh Lung Thiên.

Linh Lung Thiên hít sâu mấy hơi với bình tĩnh được, bảo tất cả: "Nhất sa nhất thế giới, là thần thông của viễn cổ phật tông, tạo ra Sa tịnh không gian! Viễn cổ phật tông thậm chí xây dựng trong Sa tịnh không gian."

"Sa tịnh không gian? Ý ngươi là nơi này cũng là như không gian độc lập tại Thanh Thành khư?" Ngụy Tác sầm mặt, "Ta hứng thiên kiếp mới phá được Đại chư thiên tạo hóa bình, vừa gặp các ngươi thì lại bị đẩy đến nơi quỷ quái này?"

"Thiên kiếp? Các hạ lợi dụng thiên kiếp mới phá được Đại chư thiên tạo hóa bình? Chả trách trong vòng vạn dặm như về thời hồng hoang, khí tức như vậy chứng tỏ đã qua được thiên kiếp!" Nguyên Âm lão tổ nhìn Ngụy Tác, hít sâu liên tục, từ lúc Đại chư thiên tạo hóa bình bị phá đến giờ thì quá nhiều bất ngờ, óc ông ta không kịp phản ứng.