Chương 1161: Thân thể như thần

Hơn trăm tu sĩ trên đỉnh núi cơ hồ ngất đi.

Toán tu sĩ này khi thiên kiếp phát động thì đang tìm kiếm trong man hoang hoang nguyên nên đến kịp.

Cách rìa thiên kiếp hơn bốn trăm dặm, họ cùng thấy độn quang, vì thấy không an toàn nên tuy không quen nhau nhưng cùng tụ lại, cùng thấy vẫn thạch mãnh liệt nhất, vô số uy năng xung kích loạn xạ nên họ không dám lại gần mà đáp xuống đỉnh núi.

Đáp xuống đỉnh núi, có một tu sĩ không nén được mà tế xuất pháp khí.

Đấy là sưu ảnh pháp khí, trông như một vỏ sò màu vàng há ra, ở giữa là một viên bạch sắc tinh thạch tròn xoe. Pháp khí này rất đặc biệt, không như phần lớn sưu ảnh pháp khí đều lợi dụng vân khí trên cao chiết xạ, truyền hình ảnh về, mà nó chưa đặc tính của không gian pháp khí, theo điều khiển của người sử dụng mà quan sát hình ảnh trong phạm vi nhất định.

Cũng như muốn xem cảnh tượng cách một nghìn dặm thì trực tiếp tại khoảng cách đó mở một khung cửa nối thông hư không rồi truyền tống cảnh tượng về, phạm vi của nó là hai nghìn dặm, hơn hẳn sưu ảnh pháp khí của Trưởng Tôn thế gia, đưa ra đại hình phách mại hội tất bán được với giá cao.

Hiện tại đã xác định cảnh tượng đó là thiên kiếp, tu sĩ điều khiển pháp khí liền hướng vào khu vực trung tâm.

Liên tục điều chỉnh một lúc, các tu sĩ cũng thấy Ngụy Tác.

Với tình hình thiên kiếp nguyên khí giằng xé, uy năng của pháp khí đó cũng không ngừng bị xé đi, như một hư không môn cạnh Ngụy Tác không ngừng lóe lên, thành ra hình ảnh trên viên tinh thạch tròn xoe của pháp khí cũng lấp lóe quang hoa, hình ảnh không rõ hẳn, nhưng ảnh hưởng đến việc các tu sĩ nhìn rõ cảnh tượng quanh Ngụy Tác.

"Ai nhỉ! Phát động thiên kiếp mà còn có thể tu luyện? Thiên kiếp đến mức này mà y vẫn chống nổi?" Toán tu sĩ cơ hồ ngất xỉu.

Cảnh tượng thật không dám tin.

Họ chỉ thấy Ngụy Tác và bọn Vương Vô Nhất, phía trên có hai dải sáng như hai cánh cửa nhưng không nhìn rõ là Đại chư thiên tạo hóa bình và hỗn kim sắc tàn phiến.

Họ không nhìn rõ mặt Ngụy Tác và bọn Vương Vô Nhất nên đoán là Ngụy Tác tu luyện.

Mỗi lỗ chân lông, mỗi khiếu vị của gã đều sáng chói, triệt để biến thành quang nhân.

Chỉ thấy cảnh Ngụy Tác toàn thân phát quang như cháy lên, các tu sĩ này đều coi gã không phải người còn sống, phía dưới là bọn Vương Vô Nhất phát ra uy năng gì đó, gã trừ phát quang thì còn không ít thứ như linh đơn liên tục vỡ vụn, hóa thành nguyên khí cùng với nguyên khí cuồn cuộn quanh đó dồn vào thể nội gã. Nếu thiên kiếp là vũng xoáy thì gã là trung tâm vũng xoáy.

Mỗi tu sĩ tại trường đều khẳng định, thiên kiếp do Ngụy Tác phát động.

Rõ ràng Ngụy Tác đang tu luyện gì đó nên khí thế càng lúc càng mạnh.

Thiên kiếp đã đến mức này còn còn vừa tu luyện vừa chống lại thiên kiếp, thật ra là ai?

"Còn có người đang chống lại thiên kiếp?" Các tu sĩ cơ hồ ngất xỉu vì thấy thế thì đột nhiên lại thấy phía trên Ngụy Tác có quang hoa khác lạ, tựa hồ còn người khác kích phát uy năng chống lại thiên kiếp.

Tu sĩ điều khiển pháp khí liền hướng sang khu vực khác.

"Cái gì kia!"

Đột nhiên toán tu sĩ nín thở, nhìn thấy cảnh tượng không dám tin.

Trong phạm vi thiên kiếp, đích xác còn một toán khác, một pháp bảo như sừng trâu lơ lửng trên không chống đỡ một lam sắc quang tráo, bên trên là hơn trăm viên hồng sắc pháp châu, mỗi viên dấy lên hồng sắc liên hoa, trừ ra còn một cây hắc sắc cự phủ cả trăm trượng quét mạnh bên trên, chống lại thiên kiếp uy năng.

Trong lam sắc quang tráo, đại đa số là thân thể như ma thần, tuy gầy khô nhưng phát ra ma khí đáng sợ, nguyên khí dao động khiến ánh sáng ở ngoài cũng cong đi.

Da như thần thiết, có kẻ có mấy tay, có kẻ trán mọc sừng, lưng mọc cánh, trảo nhọn hoắt, phần lớn chảy ra dòng máu làm lam pha vàng.

Thoáng nhìn là họ sợ hãi rùng mình.

Vực ngoại thiên ma! Ngần ấy vực ngoại thiên ma ở trong thiên kiếp!

"Sao lại có ngần ấy vực ngoại thiên ma!" Có tu sĩ ré lên.

"Có thần huyền đại năng..."

Khi tất tu sĩ chìm trong kinh hoàng thì lại thấy đạo đạo độn quang bắn tới, khí tức đặc hữu của thần huyền đại năng cuồn cuộn.

"Là Tây Tiên nguyên tông chủ Hoàng Đạo Quân, cả Thánh Vương tông tông chủ, Ngọc Thiên tông tông chủ... Họ đã ở đây, sao lại có ngần ấy thần huyền đại năng, nơi này xảy ra chuyện gì?" Nhiều người nhận ra bọn Hoàng Đạo Quân, vừa có thiên kiếp và ngần ấy "vực ngoại thiên ma" cùng ngần ấy thần huyền đại năng đột nhiên xuất hiện thì họ như phát cuồng.

"Các vị có pháp khí thấy được tình hình trong thiên kiếp? Ngụy đại ca hiện tại sao rồi?" Trưởng Tôn Cảnh và Trưởng Tôn Tiểu Như cùng Hoàng Đạo Quân cách không xa, phát hiện toán tu sĩ này tựa hồ có pháp khí thấy được tình hình trong thiên kiếp nội lí nên đến nơi, thấy cảnh tượng của các Hoang tộc đại năng thì Trưởng Tôn Tiểu Như hỏi ngay.

Tu sĩ điều khiển pháp khí ngẩn ra, nghe Trưởng Tôn Tiểu Như hỏi thì sững sờ. "Ngụy đại ca?" Thấy ánh mắt bọn nàng ta thì định điều khiển pháp khí cho họ xem tình hình Ngụy Tác, mấy tu sĩ hiểu ra, "Các vị tiền bối, lẽ nào người dẫn động thiên kiếp là Bá Khí thần quân Ngụy thần quân?!"

"Không sai, là Ngụy đại ca!" Trưởng Tôn Tiểu Như lòng như lửa đốt, "Mau xem thế nào rồi, vì muốn đối phó ngần ấy vực ngoại thiên ma, nên đại ca mới dẫn động thiên kiếp!"

"Cái gì, đấy là Bá Khí thần quân Ngụy Tác, y dẫn động thiên kiếp! Kia là vực ngoại thiên ma!" Nhất thời, mọi tu sĩ không nói thành lời, tất cả vượt ngoài phạm vi tưởng tượng của họ.

"Ngụy đại ca không sao đâu!" Trưởng Tôn Tiểu Như hoan hô.

Hình ảnh chuyển đến chỗ Ngụy Tác, dưới thiên uy vô cùng vô tận, Ngụy Tác vẫn phát quang, hút lấy thiên địa nguyên khí kinh nhân.

"Thần huyền của y chưa dừng tiến giai, tình hình này mà còn có thể tu luyện thuật pháp?" Nhất thời, bọn Hoàng Đạo Quân cũng ngẩn ra.

Nhìn một chốc, thấy Ngụy Tác không sao, thiên kiếp không đả thương được thì bọn Hoàng Đạo Quân và các tu sĩ mới định thần, bảo tu sĩ đó chuyển pháp khí sang phía Hoang tộc đại năng, tức thì ai cũng thấy như tu đạo giới đã tan nát cũng thế mà thôi.

Các Hoang tộc đại năng chỉ còn lại không đầy ba mươi người, vừa xoay chuyển pháp khí quan sát Ngụy Tác thì tích tắc đó có thêm sáu, bảy Hoang tộc đại năng mất mạng.

Pháp khí hướng sang phía Hoang tộc, ai nầy nhìn thấy một Hoang tộc đại năng tế xuất bản mệnh pháp bảo hình quan tài đen ngòm bị nổ tung, đồng thời một Lục tí hoang tộc đại năng trán có vết thủng không chịu nổi tinh thần xạ tuyến, khí huyết đều hóa thành màu đặc, từ trán và vết thương tràn ra, thân thể như nến sáp tan chảy, phủ đầy màu lam pha vàng, trán còn ồng ộc chảy máu.

"Chát!"

Thiên địa như có cây dùi vô hình gõ xuống, tu sĩ cách xa trung tâm thiên kiếp cũng nhận ra nguyên khí dao động kịch liệt, quang diễm như cây nấm bay lên.

Một Hoang tộc đại năng sáu tay điên cuồng gào lên, thiên linh bay ra cổ chung.

Khí diễm và uy thế của cái chuông khó tưởng tượng nổi, tế xuất ra là vô vàn thần văn phun trào, trong vòng nghìn trượng là các loại thiên hỏa, âm phong, vẫn tinh, Kim phong hỏa tuyến nổ thành quang diễm.

Đó là pháp bảo chỉ chân tiên mới điều khiển được.

Ai cũng thấy chỉ chống chọi mười mấy tích tắc, Lục tí hoang tộc đại năng đang gào thét tỏ ra tuyệt vọng, làn da như thần thiết đột nhiên nứt nẻ, mỗi vết nứt đổ máu, điên cuồng mọc ra dây leo xanh biếc.

Dây leo mọc ra, Lục tí hoang tộc đại năng đoạn khí, ô kim sắc cổ chung tạo cảm giác còn nặng hơn vì sao rơi xuống.

Tích tắc Lục tí hoang tộc đại năng đoạn khí là thi thể bị một Tứ tí hoang tộc đại năng biến thành pháp thuẫn giơ lên, đồng thời cổ chung lại được Hoang tộc đại năng khác thi pháp đẩy lên.

Cảnh tượng này thê thảm vô cùng, hoàn toàn là đường cùng của luyện ngục, chỉ có thể dùng hai chữ điên cuồng hình dung.

Ai cũng nhận ra tu vi của "Vực ngoại thiên ma" tệ nhất cũng tương đương với bán chân tiên, nhưng giờ cũng thê thảm như thế, bị thiên kiếp tàn sát, mà Ngụy Tác chỉ có thần huyền tu vi lại an toàn.

Sao có thể thế được!

"Đến mức này cơ à?!" Ngụy Tác ở giữa thiên kiếp cũng không dám tin. Tuy toàn lực tu luyện Thiên long quần tinh tôi thể thuật nhưng cách một chút phải dừng lại lấy thủy hệ yêu đơn cho thần huyền pháp thân nuốt chửng, đồng thời quan sát Đại chư thiên tạo hóa bình và hỗn kim sắc tàn phiến, cả hai không có vẻ gì sẽ nát.

Đại chư thiên tạo hóa bình là đế khí, y định giữ tới khi thiên kiếp kết thúc thì phát động toàn lực xem có phá được không. Còn hỗn kim sắc tàn phiến chỉ là mảnh vỡ thế nhưng chỉ với chất liệu và nguyên khí pháp tắc đã không kém đế khí thì là khái niệm gì?

Nên biết Bất hủ đế mộc cũng là vật của đại đế nhưng ban nãy cũng không chịu nổi!

Được hỗn kim sắc tàn phiến che chắn, nhục thân gã thu lợi vô cùng, những linh dược để bồi bổ nhục thân tổn thương gần như dùng hết, chỉ còn lại Đại đế thánh tuyền thủy không hiểu diệu dụng thế nào nhưng thì nội thị nhục thân hiện tại như một khối thần thiết phẩm chất kinh nhân, được lôi hỏa vô tận tôi luyện nên trong suốt, thậm chí dệt thành tự nhiên pháp tắc.

Nhục thân của gã hiện tại thậm chí không cần linh dược cũng chịu nổi tinh thần nguyên khí kinh nhân mà Thiên long quần tinh tôi thể thuật hút vào!