Chương 1144: Chỉ có thể dựa vào chính mình để gánh vác

"Trưởng Tôn thế gia cầu kiến mỗ?"

Không lâu sau, lại có tin đưa về, Trưởng Tôn thế gia có việc cầu kiến Ngụy Tác, đang tới Thiên Trụy đại lục. Ngụy Tác cũng kinh ngạc, Trưởng Tôn thế gia là siêu cấp thế lực của Tịch Hàn đại lục, hiện tại Vũ Hóa thế gia bị gã san bằng, Hoàng Phủ thế gia, Đại Hàn cung, Tiểu Cực giới tổn thất không nhỏ thì họ là Tịch Hàn đại lục đệ nhất tông môn, không biết có việc gấp tìm gã làm gì.

"Đến nhanh thế hả?"

Ngụy Tác càng kinh ngạc vì tin truyền ra không đầy nửa ngày, Trưởng Tôn thế gia đã đến Đại Hỉ tông.

"Lại là họ." Người Đại Hỉ tông đưa người Trưởng Tôn thế gia đến thì gã biết có đại sự phát sinh, gã biết cả hai người, nam tu có xương gò má rất cao, mày dài, diện mạo lạnh lùng uy nghiêm, thần quang hình thành một nghìn cánh tay trắng bắt các loại pháp ấn.

Là Trưởng Tôn Cảnh năm xưa tại Băng tuyết thần nguyên đã đại chiến với Vũ Hóa Ứng Thiên.

Còn lại là một thiếu nữ mỹ lệ chỉ mười bảy, mười tám tuổi, tết tóc vểnh lên, trông rất tinh nghịch, là muội muội Trưởng Tôn Tiểu Như của y.

Cả hai là những nhân vật quan trọng của Trưởng Tôn thế gia, bình thường khẳng định không đến nơi cách xa Tịch Hàn đại lục, nhưng lúc này mệt mỏi vì đi đường xa, hơn nữa con dùng truyền thừa pháp khí, không thì không thể đến Đại Hỉ tông trước cả bọn Hoàng Đạo Quân đẳng nhân đích tiền diện.

Trưởng Tôn Cảnh thấy gã thì vẫn như thường, nhưng trong mắt có phần kính nể, còn Trưởng Tôn Tiểu Như liên tục quan sát, có phần hưng phấn.

"Lưỡng vị đạo hữu vội tìm mỗ có việc gì?" Ngụy Tác thời gian khẩn trương, hỏi ngay Trưởng Tôn Cảnh và Trưởng Tôn Tiểu Như.

"Không dám giấu, bọn tại vội cầu kiến Ngụy thần quân, là vì vực ngoại thiên ma." Trưởng Tôn Cảnh ngưng trọng nói.

"Nói mau." Ngụy Tác mục quang lóe lên kịch liệt, Trưởng Tôn Cảnh hiểu ý nên nói ngay, "Sự thực thì lần trước vực ngoại thiên ma xuất hiện gần Vũ Hóa thế gia, Trưởng Tôn thế gia đã chú ý đến, vực ngoại thiên ma là thiên địch của tu sĩ, thành ra Trưởng Tôn thế giới vẫn theo dõi. Sau này phát hiện ma ảnh vượt Tịch Hàn đại lục vào Hắc Vu đại lục, đến Hoang thần cấm địa."

"Hoang thần cấm địa là nơi nào?" Ngụy Tác hỏi.

"Nơi đó thập phần thần bí, tại hoang nguyên ở cực bắc Hắc Vu đại lục, mấy vạn năm nay bị một toán tu sĩ thần bí trông coi, không cho ai vào. Mấy siêu cấp tông môn từng vào nhưng đều có đi không về, tu sĩ trong đó bình thường cũng không ra ngoài nên dần dần nơi đó được coi là cấm địa, không ai ra vào." Trưởng Tôn Cảnh giải thích.

"Được, các hạ cứ nói tiếp." Ngụy Tác nhíu mày, bảo Trưởng Tôn Cảnh.

"Vực ngoại thiên ma đó vào Hoang thần cấm địa xong thì đi ngay, quay lại Tịch Hàn đại lục, nhắm hướng Vân Linh đại lục." Trưởng Tôn Cảnh hít sâu một hơi: "Bọn tại hạ phát hiện y không đến Vân Linh đại lục, mà vào một cấm địa trong man hoang hoang nguyên giữa Tịch Hàn đại lục và Vân Linh đại lục!"

"Trong một cấm địa?" Ngụy Tác cả kinh.

"Không sai, nơi đó do vực ngoại thiên ma kiến lập, phong ấn không ít vực ngoại thiên ma, y có lẽ lấy được thứ gì đó ở Hoang thần cấm địa nên đến đó định thả tất cả ra!" Trưởng Tôn Cảnh hít sâu một hơi, ngữ khí cũng run lên.

"Đây là hình ảnh Trưởng Tôn thế gia tốn mười mấy tu sĩ mới lấy được." Hựu hít sâu một hơi, trấn định tâm thần rồi Trưởng Tôn Cảnh lấy mấy viên bạch sắc trân châu ra dồn chân nguyên vào, đạo đạo quang hoa từ pháp châu bừng lên, hình thành hình ảnh.

"Vực ngoại thiên ma kiến lập nơi đó?!" Ngụy Tác biến hẳn sắc mặt.

"Là nơi nào trong man hoang hoang nguyên giữa Tịch Hàn đại lục và Vân Linh đại lục?" Gã hỏi, giọng hơi biến đổi.

Trưởng Tôn Cảnh kích phát pháp khí thì có ba hình ảnh, đầu tiên là trong một man hoang hoang nguyên dày đặc cổ thụ, Tứ tí hoang tộc đại năng đứng trước một khung cửa ánh sáng đen xì.

Hình ảnh thứ hai là Tứ tí hoang tộc đại năng đi vào một khung cửa đen, bên trong sừng sững hơn vạn tòa tử đồng sắc cổ điện!

Dãy tử đồng sắc cổ điện y hệt nhau, tổ thành một mê cung lớn, khung cửa đen bao lấy tất cả, rõ ràng có uy năng kinh nhân trấn áp nên chỉ có thể bay cách mặt đất hơn mười trượng.

Dãy tử đồng sắc cổ điện lấp lánh ánh thần thiết không hề tầm thường, bên trong đều có thần văn lấp lóe, phát ra ánh sáng mê ly, nhi có vẻ nguyên khí khác nhau, mỗi tòa bố trí một đại cấm kinh nhân.

Hình ảnh thứ ba là Tứ tí hoang tộc đại năng đứng trước một tử đồng sắc cổ điện.

Tử đồng sắc cổ điện càng được nhìn rõ.

Tử đồng sắc thần thiết vốn có quang mang chấn nhiếp lòng người, đầy không phải một loại thần thiết mà đã qua nhiều trui rèn, có thể đem luyện chế thai thể tiên giai pháp bảo. Thần thiết có quang văn lấp lóe như bất hủ ma khí.

Nhìn từ cửa cổ điện thì bên trong dày đặc quan tài đá.

Quan tài đều rất lớn, ẩn ẩn ước ước thấy được khắc toàn cổ văn tự khác với tu đạo giới, bên trong toàn là ma ảnh khổng lồ, trong đó có kẻ còn lấp lánh quang hoa, như đang hô hấp.

Đúng là tình cảnh kinh hãi, khó mà giữ bình tĩnh, nhất là gã đã biết lai lịch Hoang tộc.

"Đây là Cổ Sơ sơn mạch, cách Thiên khung Vân Linh đại lục mười hai vạn dặm." Trưởng Tôn Cảnh nghiến răng nói.

"Không phải ở gần Lạc cúc hoang nguyên?!" Ngụy Tác chấn động không nói thành lời.

Cổ Sơ sơn mạch tuy gã chưa nghe tới nhưng qua Trác Thanh Ngưng và Trạm Đài Linh Lan thì đều lấy được cánh tay cụt ở Lạc cúc hoang nguyên, gã hiểu sơ qua về nơi đó, chí ít Cổ Sơ sơn mạch cũng cách Lạc cúc hoang nguyên rất xa.

"Các vị lấy được hình ảnh bằng cách nào." Ngụy Tác quá chấn động, cần phải lỏng ra để tỉnh táo bớt, nên hỏi.

"Bọn tại hạ động dụng truyền thừa pháp khí, bám theo vực ngoại thiên ma đó, y vào khung cửa màu đen xong thì pháp khí của bọn tại hạ không thể nhìn được, có hai trưởng lão bất chấp nguy hiểm đến gần, cho mấy pháp khí vào nên mới có hình ảnh, nhưng họ bị vực ngoại thiên ma phát hiện, mười mấy người bọn tại hạ chỉ hai người may mắn sống sót." Trưởng Tôn Cảnh hít sâu một hơi, bảo Ngụy Tác.

"Lúc bọn tại hạ đến gặp Ngụy thần quân thì hai người may mắn đó đưa tin về rằng vực ngoại thiên ma đã vào tử đồng sắc cổ điện, tựa hồ tìm cách giải trừ phong ấn." Dừng lại đoạn Trưởng Tôn Cảnh nghiến răng, nói nhanh với Ngụy Tác, "Vực ngoại thiên ma là đại địch chung, bọn tại dến tìm Ngụy thần quân, vì ngài từng đưa tin Thiên khung sắp sập và thiên ma xuất thế, tất ngài không muốn yên thân một mình, nên bọn tại muốn mời Ngụy thần quân đối phó vực ngoại thiên ma. Không thì chỉ cần trong đó có vài chục vực ngoại thiên ma xuất thế, tu đạo giới e sẽ không còn gì. Một lão tổ tông của Trưởng Tôn thế gia đã động dụng bí pháp, bỏ nhục thân để đề thăng tu vi, kích phát tiềm lực, chuẩn bị cùng Ngụy thần quân liên thủ. Nhìn khắp tu đạo giới, e chỉ còn Ngụy thần quân có năng lực áp chế được vực ngoại thiên ma."

"..." Ngụy Tác suýt khóc. Trưởng Tôn Cảnh Thuyết nói chỉ gã mới xong thì thật đề cao quá. Đừng nói một vực ngoại thiên ma cũng không chắc đấu nổi, có mấy tên thì gã đừng mong thoát. Quan trọng nhất là gã muốn yên thân cũng không xong, Tứ tí hoang tộc đại năng biết gã liên quan đến Linh tộc nên sẽ đối phó gã đầu tiên, nếu có mấy chục thậm chí cả trăm Hoang tộc đại năng xuất thế, gã trốn đi đâu cũng không thoát.

Lẽ nào trận chiến sáu, bảy vạn năm trước, Linh tộc thảm bại, Hoang tộc sao lại còn truyền thừa như thế và một nơi quỷ quái thế này. Phe gã không còn ai thuộc Linh tộc để sánh vai tác chiến mà phải một mình gã đứng ra gánh vác.

"Ngụy thần quân, mau lên, không thì không kịp." Thấy gã im lặng, Trưởng Tôn Cảnh cực kỳ nóng lòng.

"Các hạ xác định vực ngoại thiên ma đó không thể nhanh chóng thả những thiên ma khác? Cấm chế ở đó lợi hại hay không? Trưởng Tôn thế gia có thứ gì giúp đề thăng tu vi nhanh chóng và thứ gì chống lại thiên kiếp không?" Ngụy Tác suýt khóc, liên tục hỏi Trưởng Tôn Cảnh.