Chương 1129: Đường lui cũng bị chặt đứt

Đại chư thiên tạo hóa bình lọt vào tay, Ngụy Tác yên lòng hẳn.

Bọn Thiên Cửu thần quân, Vương Vô Nhất đã tính trước gã sẽ thần thông đại tiến nên không tiếc truyền thừa pháp khí nhưng người tính không bằng trời tính, không ngờ gã lại thành người đầu tiên sau mấy nghìn năm lợi hại không kém gì Đông Như Lai, càng không ngờ gã xông vào sơn môn cướp Đại chư thiên tạo hóa bình.

Đại chư thiên tạo hóa bình dấy lên khí tức còn hơn chân tiên, đích đích xác xác là đồ thật.

Ngụy Tác định thử độ cứng của Đại chư thiên tạo hóa bình, Huyền sát quỷ trảo trảo cầm cái bình lên che như pháp thuẫn.

"Choang!", Thiên địa chiến hồn diễn hóa hoàng sắc tinh thần ép xuống, Huyền sát quỷ trảo không chịu nổi nên co lại, song thủ đẩy lên.

Hiện tại uy năng Huyền sát quỷ trảo gần đạt tiên giai, giơ lên đỡ thì vì sao màu vàng không mấy gây ra thương tổn cho gã, thân thể gã chỉ hơi run lên, vì sao khổng lồ nổ tung trên đầu.

Vì sao cũng là một môn đại đạo pháp vực, do uy năng ngưng thành thực chất, trông như Ngụy Tác vung tay đánh vỡ sao.

"Trận này Ngụy Tác thắng?!"

Thấy Ngụy Tác thu Đại chư thiên tạo hóa bình và đánh tan vì sao, đầu óc tu sĩ quanh Hoàng Thiên thành đều có ý nghĩ đó.

Sự thực nhiều tu sĩ đã nhận ra nhục thân của gã e các đại năng tại trường không ai đủ uy năng thuật pháp đả thương, muốn giết gã thì phải dồn gã vào một nơi, rồi dùng truyền thừa pháp khí và uy năng đại cấm.

Hiện tại Đại chư thiên tạo hóa bình đến tay, Ngụy Tác không còn cố kị, Động Hư bộ pháp cộng với Yên không hàng ma xử, ai ngăn được?

Đến giờ họ mới hiểu là gã không phải đến tìm cái chết mà đến để giết người!

Không cần nhìn, Ngụy Tác cũng biết Đại chư thiên tạo hóa bình không hề hấn gì.

Mục quang hơi lạnh lại, gã cầm Đại chư thiên tạo hóa bình bước đi, cách bọn Thiên Cửu thần quân, Vương Vô Nhất trăm dặm.

Bọn Vương Vô Nhất, Thiên Cửu thần quân ở gần tế đài, cách Ngụy Tác một nghìn năm trăm dặm, hoàn toàn vượt tầm thi pháp nên không thể uy hiếp được gã. Thấy thế, tất cả hãi hùng kêu lên.

Gã đến gần Thiên địa chiến hồn, ai cũng nhận ra gã định giải quyết đối thủ khó chơi nhất này đã.

"Ngao!"

Thiên địa chiến hồn thấy Ngụy Tác áp sát thì càng hung tính đại phát, cổ qua vung lên, thinh không lại hiện ra hoàng sắc tinh thần.

"Tử vật vẫn là tử vật!"

Như Lai thần mang được kích phát, tiếp đó phát động Đại thừa pháp âm dồn lên Thiên địa chiến hồn.

"Oành!"

Huyền sát quỷ trảo chụp Đại chư thiên tạo hóa bình kéo về đoạn đánh tan vì sao màu vàng.

Vài chiêu là Ngụy Tác nhận ra Thiên địa chiến hồn phát ra uy năng tuy hơn xa Kiếm vương lão tổ nhưng rất gượng gạo, chỉ biết vài đòn. Đối với Thần huyền tứ trọng đại năng thông thường thì chiến hồn này cực kỳ đáng sợ, nhưng với gã thì không khác nào tử vật.

Thiên địa chiến hồn tuy tu bị rút hết ý thức, căn bản không ngại thần thức tổn thương, nhưng không phải thật sự chịu được.

Ngụy Tác lại sử dụng Như Lai thần mang và Đại thừa pháp âm, Thiên địa chiến hồn không chịu nổi nữa. "Ngao!", nó gầm lên rồi cầm cổ qua đứng im, đỉnh đầu như bị xuyên thấu, quang diễm thấu qua.

Hiện tại nếu là Thần huyền ngũ trọng trung kỳ đại năng thật sự thì còn đấu được với Ngụy Tác nhưng chỉ là thần hồn thì không phải đối thủ.

"Chát!", Ngụy Tác phát động Yên không hàng ma xử, Động Hư bộ pháp đến trước mặt Thiên địa chiến hồn.

"Ngao!"

Thiên địa chiến hồn gào lên, nhưng không kịp làm thì Như Lai thần mang lại giáng lên.

Đầu Thiên địa chiến hồn sáng lên, thân thể cứng đơ.

"Chết!"

Ngụy Tác quát vang, Thiên địa chiến hồn bị đánh nát.

"A!"

Bọn Thiên Cửu thần quân và Vương Vô Nhất đang đổ đến chỗ Ngụy Tác và Thiên địa chiến hồn, nhưng mới được mấy chục dặm thì Thiên địa chiến hồn đã bị Ngụy Tác đánh tan, ai nấy tỏ vẻ chấn kinh cực điểm.

"Thiên Cửu thần quân, pháp khí này duy trì được bao lâu?" Đánh tan Thiên địa chiến hồn, Ngụy Tác bước xuyên qua Thiên địa chiến hồn, bình thản như vừa làm một việc không đáng gì, ngoái hỏi Thiên Cửu thần quân.

Ngụy Tác nói rất bình tĩnh nhưng ai nấy lạnh buốt trong lòng, coi gã như sát thần.

"Vù!" "Vù!" "Vù!" "Vù!" ...

Ngụy Tác liên tục thi triển Động Hư bộ pháp, vòng quanh sơn môn Hoàng Thiên đạo, giữ cự ly với các thần huyền đại năng rồi kích phát Duy ngã tâm kiếm.

Đạo đạo thanh sắc thần quang tung hoành trong sơn môn Hoàng Thiên đạo, điện vũ sụp đổ, một cấm chế bị phá.

"Vương Vô Nhất, hai thân truyền đệ tử của ngươi khi xưa cậy thế bắt nạt ta, ta không làm gì Hoàng Thiên đạo các ngươi, sau này dù Hỏa Vực thần vương đánh tới Đăng Tiên tông thì ta vẫn cho ngươi cơ hội, ngươi lại làm quá hơn. Ngươi tưởng Hoàng Thiên đạo có cấm chế lợi hại, hôm nay sẽ giết được ta? Hiện tại sơn môn Hoàng Thiên đạo hủy trong tay ngươi, cảm giác thế nào?"

Ngụy Tác vòng qua bọn Thiên Cửu thần quân và Vương Vô Nhất, tiến vào sơn môn Hoàng Thiên đạo, sau lưng vô số hà quang lóe lên, phát động Thiên vẫn phàm tâm. Tiếng rơi rụng vang không ngớt, trong vòng nghìn dặm thì gần như đệ tử Hoàng Thiên đạo đều rơi xuống, máu bắn tung tóe.

Đó không là thuần túy giết địch, mà là sát khí đến đâu thì không còn ngọn cỏ.

Vốn còn không ít đệ tử Hoàng Thiên đạo định lấy số đông ép Ngụy Tác, nhưng cảnh tượng đó khiến tất cả lạnh mình, dù trung thành với tông môn đến đâu cũng mất hết chiến ý.

Vương Vô Nhất tận mắt thấy Hoàng Thiên đạo tan tành dưới chân Ngụy Tác thì đầu óc trống rỗng. Dù thế nào y cũng không ngờ Ngụy Tác trong thời gian ngắn lại có chiến lực kinh nhân đến thế. Trước đó gã còn bị bọn y đuổi chạy tứ tán, nhưng giờ đã thành một thần ma.

Hối hận vô biên dâng lên trong lòng Vân Linh đại lục đệ nhất nhân, nếu biết Ngụy Tác có chiến lực này thì bọn y khẳng định không bố trí thế này, kết quả cũng không thê thảm đến thế, nhưng tu đạo giới có đủ loại linh dược, loại duy nhất không có là thuốc hối hận.

"Đi! Chúng ta đi mau!"

Thiên Cửu thần quân rống lên.

Kế sách bức Ngụy Tác hiện thân là do y nghĩ ra, Hoàng Đình tông tông chủ âm mưu đầy mình, tạo cảm giác đã chắc chắn nhưng lúc này Thiên Cửu thần quân nhợt nhạt mặt mày, run lên cầm cập.

"Đi?! Không được! Thiên Cửu thần quân, mưu kế này do ngươi nghia ra. Hiện tại chúng ta, Hoàng Thiên đạo sẽ tan tành, các ngươi muốn đi cũng phải liều đã!" Vương Vô Nhất đầu óc trống rỗng, nghe Thiên Cửu thần quân nói thì gào lên.

"Vương tông chủ, tại hạ cũng vì Hoàng Thiên đạo mà thôi, nếu bây giờ chúng ta rời sơn môn Hoàng Thiên đạo, y đuổi theo thì tu sĩ của quý tông còn có thể chuyển đồ đi, chúng ta không đi thì chỉ còn cách nhìn y đánh cho Hoàng Thiên đạo thành phế khư!" Thiên Cửu thần quân cũng gầm lên, "uy năng Thiên xá cổ lệnh tối đa chỉ giữ được nửa canh giờ! Sau nửa canh giờ mà không kéo giãn cự ly với y thì không ai thoát được!"

"Trạm Đài Linh Lan! Ngươi!"

A Tỳ thần quân đột nhiên gầm vang cuống cuồng.

Trạm Đài Linh Lan điều khiển Hư không kim hồ, trực tiếp ẩn vào hư không.

Trạm Đài Linh Lan phản ứng nhanh nhẹn, Hư không kim hồ không mang được ngần ấy người nên các đại năng khác có thể sẽ cướp Hư không kim hồ để bỏ chạy, tu vi của y lại thấp nhất nên thấy không ổn là chạy luôn.

Coi như gã cắt hết đường lui của tất cả, đành liều mạng với gã.

Bọn A Tỳ thần quân bị gã chấn nhiếp, hiện tại muốn động thủ cũng chậm một bước.