Chương 1117: Kẻ cắp gặp bà già

"Ý niệm vượt sinh tử..."

Tịnh niệm tâm kiếm, cổ kinh này cũng như Động Thiên thần hỏa, khiến Ngụy Tác chấn động.

Dù Đông Như Lai không để lại Động Thiên thần hỏa, qua thiên cổ kinh này gã cũng có cảm ngộ như thế.

Cổ kinh này ghi chép về tinh thần và ý niệm còn sâu hơn Động Thiên thần hỏa.

Ngụy Tác nhìn kinh văn là biết người sáng tạo Tịnh niệm tâm kiếm có cảnh giới cao hơn Đông Như Lai không biết bao nhiêu.

Đông Như Lai đạt đến rồi mức tự sáng tạo cường pháp thì nếu không chết trong động phủ Đại Thí Thiên, thành tựu tương lai đâu chỉ là chân tiên.

Tịnh niệm tâm kiếm từ đầu đã nói ý niệm thậm chí siêu việt sinh tử, ý chí là căn bản, có những việc người không làm được vì ý chí không đủ.

Thiên cổ kinh này tạo cảm giác trên đời không gì là không thể.

Xung kích với Ngụy Tác thật quá lớn.

Như sinh ra đã biết đá nặng hơn nước, đặt xuống nước là chìm, ý thức có sẵn là đá không nổi được.

Nhưng thiên cổ kinh này tu luyện kiểu gì cũng nghịch thiên, đả phá thiên đạo pháp tắc, như một người tối đa chỉ sống được hơn trăm năm nhưng tu sĩ tu luyện thì lại mấy trăm, thậm chí hơn nghìn năm, nghĩ đá chìm thì đá sẽ chìm.

Như khi nhục thân bị trọng thương đến mức nhất định thì sẽ chết, thiên cổ kinh này lật ngược hoàn toàn, ban đầu đã nói là sinh tử không do ý thức quyết định mà là tinh thần, ý chícó đủ phá được quy tắc đó không.

Dù nhục thân tan rã cũng không cần tìm nhục thân đoạt xá, thậm chí dùng thần niệm tụ lại nhục thân, hoặc trực tiếp phá đi nguyên khí quy tắc, bằng thần niệm mà trường tồn.

Kinh văn ở dưới miêu tả ý niệm có thể xuyên hư không, thay đổi nguyên khí quy tắc.

Thần niệm này hơn xa Động Thiên thần hỏa và tu đạo giới hiện tại, như Kiếm vương lão để lại một đoạn thần niệm đã được coi là nghịch thiên.

Khởi đầu đã là kinh văn cực kỳ nghịch thiên, tạo cho Ngụy Tác cảm giác thập phần bình hòa, như một người bình tĩnh thuật lại đạo lý vạn vật bình đẳng, thiên, địa pháp tắc cũng bình đẳng, không ai hơn ai.

Vạn vật bình đẳng, bình đẳng với thiên địa, nếu trong lòng không có đạo lý đó thì tu sĩ sao có thể siêu nhiên vật ngoại, thoát khỏi chướng ngại thiên địa? Tu vi cao hơn cũng thế.

Nhất thời, lưng Ngụy Tác toát mồ hôi lạnh, chưa kịp đọc kỹ cách thần thức trảm sát và tăng cường thần thức nhưng đạo lý nghịch thiên trong thiên kinh văn này khiến gã cảm ngộ thêm một nấc, như đứng trên hư không cực cao nhìn xuống thiên địa.

"Thế nào, với kiến thức của ngươi chắc thấy kinh văn không sao chứ? Ngươi có thuật pháp biết ta nói dối hay không cơ mà." Hoa y thanh niên đột nhiên nói.

Câu này khiến tâm thần Ngụy Tác bình tĩnh lại, liếc qua là mắt gã càng hiện rõ sát cơ.

Thần sắc hoa y thanh niên khiến gã hiểu ngay dụng ý.

Hoa y thanh niên qua thần sắc mà đoán ra gã có cảm ngộ nên lên tiếng cắt ngang.

Có những đạo lý, nhất thời cảm ngộ không ra thì sau đó phải rất lâu mới nghĩ ra, hoặc vĩnh viễn không ra.

Hoàn cảnh, tâm cảnh, thậm chí tình cảm của một tu sĩ đều ảnh hưởng lớn tới cảm ngộ. Hoa y thanh niên lên tiếng cắt ngang thật thập phần âm hiểm, tiếc là Ngụy Tác lấy được Động Thiên thần hỏa thì đã cảm ngộ, ý cảnh hiện thời nhìn thấy là rõ ngay, nên hành động của y vô dụng.

"Thần thức ngươi tổn thương, chữa trị càng nhanh càng tốt, không thì các đại năng khác đến, ngưoi giết họ thì thần thức thụ thương càng nặng, lúc đó hai nhánh Hoang cổ linh dược của ta vị tất đủ cho ngươi khôi phục thần thức. Ta khuyên ngươi mau tuân theo ước định, đưa ta đến truyền tống pháp trận." Hoa y thanh niên cho là Ngụy Tác không biết dụng ý của mình nên cười lạnh, "Với tu vi và thần thông của ngươi, muốn giết họ thì cần gì vội?"

Ngụy Tác lạnh lùng liếc nhưng không nói gì, quan sát Tịnh niệm tâm kiếm.

Sát phạt chi pháp không có gì đặc biệt huyền ảo, chỉ là dồn thần thức hóa thành lợi kiếm chém thần thức của đối phương. Nhưng tăng cường thần thức thì lại là tinh hoa.

Cách này tương đương với thi pháp, hóa thần thức thành hai, như tự mình đấu với mình, không khác gì Trảm tam si của thượng cổ phật môn.

Trảm tam si pháp môn là tách thiện niệm và ác niệm ra rồi dùng thiện niệm giết ác niệm, thần thức tự thân tranh đấu để nâng cao thần thức và tu vi.

Tu vi thấp thì qua Trảm tam si, thần thức sẽ biến thiện niệm và ác niệm thành hai thần ma giao chiến, tu vi cao tuyệt thậm chí trực tiếp thần thức hóa hình.

Tịnh niệm tâm kiếm, dùng tự thân thần thức giao phong để tự tăng cường nhưng kinh văn thập phần bình hòa, Ngụy Tác cảm giác được tình người nồng hậu. Kinh văn nói rằng bản thân thiện ác đều trong lòng, nhất niệm vạn sinh, nào đâu phân rõ, ác niệm sao có thể cắt đứt, hà huống tình cảm, dục vọng, thậm chí đều là nguồn gốc ý chí, chỉ cần không mất bản tâm là được.

"Đừng mất bản tâm..." Ngụy Tác nhắc lại. Bản tâm là gì thìg thiên kinh văn này không nói rõ.

"Lại là không thẹn với lòng, không vì làm việc xấu mà canh cánh chăng? Thiên thuật pháp này e là Hoang tộc lấy được của viễn cổ đại năng." Ngụy Tác đột nhiên có ý nghĩ này.

"Ngươi cũng thấy thiên thuật pháp này khi tu luyện sẽ phân ra hai làn thần thức tự thân tranh đấu, từ đó mà tăng tiến nhưng hiện trạng của ngươi thì không thể, muốn tu luyện thì phải được ta cho biết cách luyện hóa hai Hoang cổ thực chu đó đã." Mắt hoa y thanh niên lóe lên, tưởng Ngụy Tác lại cảm ngộ gì đó nên nói.

"Được." Hoa y thanh niên đáp, Ngụy Tác không thừa lời, thu Bất diệt tịnh bình và ký sự thanh phù.

"Nếu mỗ không lầm, truyền tống pháp trận gần nhất là ở Hàn Hương thành thông đến man hoang hoang nguyên ngoài Đại Hàn thành ngoại, cự ly bốn vạn dặm." Thu mọi thứ lại, Ngụy Tác bảo hoa y thanh niên.

"Truyền tống pháp trận đó đi." Hoa y thanh niên mắt lóe quang hoa, "Cho ngươi biết, để phòng ngươi dùng truyền tống pháp trận bỏ chạy, truyền tống pháp trận gần Thiên khung, bao quát cả Băng thiên trì đều bị phá rồi."

Ngụy Tác cười lạnh, tế xuất hoàng ngọc đại kiếm của Ngọc Lý thần quân rồi cuốn chân nguyên xách bọn Hắc Bồ Đề thiên mẫu lên, phát một đóa Thái cổ hung hỏa lao về phía Hàn Hương thành.

Hoàng ngọc đại kiếm còn gọi là Đơn khí thần kiếm, tốc độ cực kỳ kinh nhân, tích tắc vượt mười mấy dặm, trừ Lực sơn long quy thì Ngụy Tác chưa thấy phi độn pháp bảo nào nhanh hơn.

Hàn Hương thành cách Minh vĩnh băng xuyên không đầy bảy vạn dặm, chỉ chừng nửa ngày là bọn gã đã đến.

"Ngụy Tác, hiện tại đã đến Hàn Hương thành, mau giải khai cấm chế." Hoa y thanh niên cười lạnh bảo Ngụy Tác.

"A!"

Nhưng y chưa dứt lời thì kêu lên thê thảm, thân thể co rút lại.

"Ngươi... Ngụy Tác, ngươi dám nuốt lời!" Hoa y thanh niên gào lên.

"Ai bảo ta nuốt lời, ta chỉ không thuận mắt việc ngươi rơi vào tay ta mà còn thái độ đó." Ngụy Tác cười lạnh: "Ta phát động Như Lai thần mang, chỉ để ngươi không thể thi pháp đối phó ta."

"Ngươi! ... A!" Hoa y thanh niên hoàn tưởng tái mạ thập ma, đãn khước thị hựu kịch liệt đích trừu súc liễu khởi lai.

Ngụy Tác liên tục phát ba đạo Như Lai thần mang, thần thức hoa y thanh niên trọng thương đến không thể thi triển Tịnh niệm tâm kiếm thì gã vung tay phát mấy đạo quang hoa giải khai cấm chế.

"Ngươi..." Hoa y thanh niên thở hồng hộc, định mắng nhưng cố nén, sắc mặt cực kỳ khó coi nhắm mắt lại.

Thoáng sau xương cốt y kêu tanh tách, tu vi chưa mất nên chân nguyên lưu động là nối xương cốt lại gần hết.

"Truyền tống pháp trận ở bên dưới, cách đây chừng một nghìn bốn, năm trăm dặm. Ngươi ở lại đây." Hoa y thanh niên thụ thương thần thức không nhẹ, óc như găm nhiều hỏa đinh, oán độc nhìn Ngụy Tác rồi đứng dậy.

"Ngươi trọng thương ta đến mức này thì không đảm bảo được, hai nhánh Hoang cổ thực chu đó phải do ta giữ, nhớ cho ta một túi linh thạch để trả phí dụng truyền tống. Ta vào trong truyền tống pháp trận thì sẽ nói cách luyện hóa Hoang cổ thực chu cho ngươi." Hoa y thanh niên nghiến răng.

"Được." Ngụy Tác không nhìn y đang lắc lư mà ném một túi linh thạch cùng hai nhánh Hoang cổ thực chu và một ký sự thanh phù tới, giữa sơn cốc có truyền tống pháp trận sừng sững mấy chục tinh trụ, quang hoa lóe liên tục vì tu sĩ vào ra.

Hoa y thanh niên nghiến răng, thấy linh thạch và hai nhánh Hoang cổ thực chu không giả thì không nói gì, thân ảnh loáng lên lướt đi.

Tuy y lúc này chiến lực không bằng cả Kim đơn tu sĩ đô nhưng chân nguyên hùng hậu, nguyên khí dao động kinh nhân, có cả thần huyền khí tức, tức thì khiến tu sĩ quanh truyền tống pháp trận biết có thần huyền đại năng đến, kinh hãi tránh đi cho y vào.

"Mau phát động truyền tống pháp trận!" Vào trong, hoa y thanh niên lệnh cho hai tu sĩ phụ trách phát động pháp trận. Cả hai không dám chậm chễ, kích phát truyền tống pháp trận, linh quang dâng lên.

"Ha ha! Ngụy Tác, ngươi bị lừa rồi!" Thấy truyền tống pháp trận phát động, linh quang bay lên, hoa y thanh niên cười vang. "Cách", y bóp nát ký sự thanh phù, "Ngụy Tác, ngươi lầm rồi! Ngươi tưởng nắm chắc rồi hả, cho ngươi biết hai nhánh đó không cần thuốc phụ trợ, có thể trực tiếp luyện hóa! Một nhánh trong đó không chỉ có thể ôn dưỡng thần thức, thậm chí có công hiệu tăng cường, trên đường truy kích ngươi ta mới hái được nên chưa kịp luyện hóa mà thôi. Ta tưởng chỉ thoát thân là may rồi, không ngờ ngươi ngu xuẩn như thể, lại tin lời ta, cho ta mang theo hai nhánh linh dược thì ta lại trả sao?! Hiện tại pháp trận phát động, ngươi còn cách gì ngăn được ta? Cứ đợi thần thức ác hóa đi!"

"Y lại gạt Ngụy Tác." Hắc Bồ Đề thiên mẫu và Thánh Vương tông tông chủ, Ngọc Lý thần quân đều có ý niệm này, cho rằng gã thái quá đắc ý.

"Ngươi tưởng mình thông minh, người khác toàn ngốc hả?"

"Là gian thương nhưng thủ đoạn của ngươi ngốc quá. Ngươi tưởng ta đả thương thần thức ngươi chỉ đề đề phòng ngươi dùng thần thức sát phạt chi pháp công kích ta? Hai thứ này có thể trực tiếp luyện hóa, ta không cần nương tay nữa."

Ngụy Tác cười nhạo, hoa y thanh niên biến sắc, nhận ra gì đó mà ngẩng lên.

Chát, hoa y thanh niên chưa kịp ngẩng lên thì đỉnh đầu đã tóe máu.

"A!"

Bên ngoài truyền tống pháp trận Hàn Hương còn không ít tu sĩ đang chờ đợi, linh quang lóe lên thì họ kêu vang.

Tu sĩ còn ràn rạt thần huyền khí tức hiển hiện tại truyền tống pháp trận thì tròn mắt không dám tin, sinh cơ đoạn tuyệt, đỉnh đầu tóe huyết quang, huyết quang tựa hồ có yêu thú trong suốt.

Ngay khi họ rùng mình kêu vang lùi lại thì càng có thêm tu sĩ đến hỏi, truyền tống pháp trận lại lóe linh quang.

Ngụy Tác hút bọn Hắc Bồ Đề thiên mẫu lên, hiện thân ra, chân nguyên cuốn hai nhánh Hoang cổ thực chu và thi thể hoa y thanh niên lên.