Chương 1103: Đánh người như quai búa rèn

Hắc Bồ Đề thiên mẫu cực kỳ chấn kinh, ả thành tựu thế này thì tâm trí mưu lược cao minh hơn tu sĩ thông thường không biết bao nhiêu lần.

Tận lúc này mà Ngụy Tác chưa hao tận chân nguyên, thậm chí khiến ả do dự có nên tiếp tục truy kích không.

Thất bảo đại mật tông pháp thân của ả như trong thể nội có bảy viên tiên giai đỉnh cấp đơn dược chuyên môn bổ sung chân nguyên, trong nạp bảo nang chỉ có một viên Đại hỉ đề tiên đơn.

Một viên Đại hỉ đề tiên đơn, đối diện đối thủ cỡ Ngụy Tác mà giao chiến sinh tử bính thì chỉ đủ phát vài lần thuật pháp.

Bảy viên chân ma xá lợi đã tan, nếu thể nội chân nguyên lại cạn thì ả chỉ còn cách động dụng Đại hỉ đề tiên đơn.

Nhưng cả dược lực Đại hỉ đề tiên đơn cũng hao tận, chân nguyên đối phương còn thì ả nguy hiểm.

Tuy Pháp ngoại kim cương tôi luyện thần thiết vào nhục thân, cơ hồ không cần động dụng chân nguyên, nhưng dù một món tiên thai thần thiết chân chính đối diện Sinh tử thư và Đăng tiên pháp vực liên tục xung kích cũng thương tổn.

Rất có khả năng sẽ bị bị giết ngược lại!

Nên giận dữ gầm gào nhưng Hắc Bồ Đề thiên mẫu cũng thoáng do dự do dự.

Tứ bề băng thiên tuyết địa lạnh thấu xương, tâm cảnh Ngụy Tác lạnhh lẽo chưa từng có, toàn bộ tâm thần đô tập trung vào Hắc Bồ Đề thiên mẫu, một chút hơi do dự của ả khiến thi pháp trì trệ, gã liền mẫn duệ cảm tri được.

Như có lãnh điện lướt qua lòng gã.

Giờ là thời cơ giết ả tốt nhất. Cả đêm lướt đi được không biết bao nhiêu vạn dặm, dù đối phương còn đại năng có pháp khí bám theo thì cũng không đến kịp.

Gã vẫn phát động Động Hư bộ pháp và phát cường uy, trong mười đạo thuật pháp thì tới năm, sáu đạo không sử dụng Địa Mẫu chân kinh, cố ý tiêu hao thể nội chân nguyên.

"Hóa ra y đã cùng đường, chân nguyên công pháp của y không ngờ kinh nhân như thế!" Ngụy Tác tuy dùng thuật pháp che đi khí tức, nhưng Hắc Bồ Đề thiên mẫu cảm tri cực nhạy, song phương cách nhau chỉ bốn, năm trăm dặm thì ả nhận ra ngay thể nội chân nguyên của gã lưu động hơi giảm đi.

Chân nguyên như sông lớn tuôn trào cũng đến lúc khô kiệt!

Nắm được khí tức đó, Hắc Bồ Đề thiên mẫu tan quá nửa cơn giận, mắt án lên tham lam.

Ngụy Tác là tổng hòa của cả mớ vô thượng cường pháp, một kho báu lớn, công pháp cùng thuật pháp của gã càng mạnh thì càng hấp dẫn ả!

...

Ngụy Tác thập phần cẩn thận, Hắc Bồ Đề thiên mẫu hai lần chân nguyên hao tận lại hóa sinh, nên gã nắm rõ tốc độ tiêu hao của ả, biết tốc độ tiêu hao của mình cũng tương tự.

Đúng lúc Hắc Bồ Đề thiên mẫu sắp tan hết chân nguyên, cho lã gã cũng tiêu hao hết thì gã đột nhiên phát động, mới có thể giết ngược lại.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu mà cảm tri được chân nguyên của gã tiêu hao chậm thì sẽ bỏ chạy, còn động thủ khi ả còn nhiều chân nguyên thì gã lại không phải đối thủ.

"Chân nguyên sắp tiêu hao hả? Xem ra không cần động dụng Đại hỉ đề tiên đơn cũng đủ bắt sống y!"

“Oành” “Oành” “Oành”... Liên tục xảy ra cường uy va nhau, Hắc Bồ Đề thiên mẫu và Ngụy Tác không biết lướt đi bao nhiêu dặm, đột nhiên mắt Hắc Bồ Đề thiên mẫu nheo lại, rực hàn quang như độc xà.

Chân nguyên của ả gần khô nhưng cảm giác được thể nội Ngụy Tác đã không còn cảnh sông lớn tuôn trào nữa!

Quả nhiên, Ngụy Tác trầm xuống đất. “Oành” Toàn thân gã chìm trong xích hà, hoàn toàn dựa vào nhục thân như lò lửa, lao nhanh tới.

"Đến đây!"

Thấy Ngụy Tác đáp xuống, mắt Hắc Bồ Đề thiên mẫu bắn ra hàn quang như độc xà, băng tuyết trong mấy trăm trượng tụ lại rồi nổ vang, gã xòe năm ngón tay chụp lên hư không, một phật chưởng như mặc ngọc chụp vão gã.

Thân thể gã lại biến hóa như hắc hồng thần thiết, khí huyết dấy lên.

Nhục thân của ả hơn xa Ngụy Tác, chân nguyên gã hao tận thì chỉ một chiêu là ả sẽ đánh tan nửa nhục thân gã.

"Không xong!"

Cảm giác cực kỳ hung hiểm đột nhiên dấy lên.

"Oành!"

Sau tiếng nổ lớn, hư không rung lên, phật chưởng nắm Ngụy Tác nổ tan, gã bọc trong bạch sắc hà quang lao ra, hai vầng Liệt khuyết tàn nguyệt xung kích vào Hắc Bồ Đề thiên mẫu.

Ban nãy Hắc Bồ Đề thiên mẫu và Ngụy Tác đấu pháp thì tiếng nổ kiểu này vang lên không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này đặc biệt kinh tâm động phách.

"Choang!"

Tiếng động như thần chung va nhau kịch liệt vang vọng hư không. "Chân nguyên y đã cạn sao có thể phát ra lưỡng đạo Liệt khuyết tàn nguyệt xuất lai!" Hắc Bồ Đề thiên mẫu tỏ rõ thần sắc không dám tin, thân thể như bị hai vì vẫn tinh xô tới, văng đi tức khắc.

Hắc Bồ Đề thiên mẫu tan nát pháp y, tấm thân như hắc hồng sắc thần thiết rung lên không biết bao nhiêu lần.

Tay trái ả lật lại, một đơn bình bay lên.

Tích tắc bị Liệt khuyết tàn nguyệt giáng vào, Hắc Bồ Đề thiên mẫu chụp lấy nạp bảo nang, giữ cho không bị tổn hại, lấy ra đơn bình.

Đơn bình có một viên lam diễm linh đơn, chính thị Đại hỉ đề tiên đơn để bổ sung chân nguyên!

"Chết đi!"

Ngụy Tác đợi cơ hội này đã lâu, cũng như Hắc Bồ Đề thiên mẫu đề phòng gã luyện hóa thủy hệ yêu đơn nên gã không cho ả cơ hội luyện hóa đơn dược. Ả lấy ra là Đại thừa pháp âm của gã cũng ép tới, mục tiêu là đơn bình!

Tình hình này diễn đi diễn lại trong óc Ngụy Tác không biết bao nhiêu lần, tốc độ thi pháp hơn hẳn khi không dự liệu trước, Hắc Bồ Đề thiên mẫu lại bị gã đánh bay.

"Cách!"

Đơn bình hóa thành tro.

Tích tắc đó, Hắc Bồ Đề thiên mẫu nhìn Ngụy Tác chằm chằm. “Xoạt!”, thân thể ả biến khỏi hư không, vô số hắc kim lưỡng sắc thần quang từ trên mình phát ra, bích lục sắc pháp bảo hình cành lau dưới chân rền rĩ rồi tan vỡ, hóa thành lục sắc diễm quang.

Nhưng hắc kim lưỡng sắc thần quang và lục sắc diễm quang khiến tốc độ của ả đề thăng mấy lần, trên không chỉ còn tàn ảnh, thân thể ả trực tiếp đến trước mặt Ngụy Tác, bàn tay rực quang mang bổ xuống đầu gã!

Kinh nghiệm đối địch và tốc độ phản ứng của Hắc Bồ Đề thiên mẫu khó tưởng tượng nổi, Ngụy Tác phát một đạo Đại thừa pháp âm, chưa động dụng Địa Mẫu chân kinh.

Để không lộ manh mối, chân nguyên của gã gần như khô cạn, hai vầng Liệt khuyết tàn nguyệt vừa rồi là uy năng mạnh nhất gã có thể động dụng Địa Mẫu chân kinh kích phát. Nếu còn chân nguyên tàn dư, ít nhất gã cũng động dụng Sinh tử thư hoặc Đăng tiên pháp vực.

Hoàn toàn là nhục thân đối kháng! Như hai thai thể pháp bảo va nhau!

"Cách cách!"

Ngụy Tác giơ hai tay, xương tay tan nát, cả người hơi trầm xuống.

Thần sắc gã càng lạnh, khí tức kinh nhân từ thể nội bừng lên, lam hắc sắc quỷ trảo bổ vào Hắc Bồ Đề thiên mẫu!

"Choang!"

Tay Hắc Bồ Đề thiên mẫu cơ hồ bị lột da, ả văng đi, vang lên tiếng như gõ thần thiết.

Huyền sát quỷ trảo! Huyền sát quỷ trảo của gã đã gần đạt tiên giai!

"Oành!" "Oành!"

Hất bay Hắc Bồ Đề thiên mẫu đoạn hai vầng Liệt khuyết tàn nguyệt lại giáng xuống!

"A!"

Đòn này không tạo thành tổn hại thực chất với Hắc Bồ Đề thiên mẫu nhưng cảm giác chênh nhau quá nhiều khiến ả gào vang.

Chân nguyên ả đã hao tận, dù có pháp khí cũng không sử dụng được!

"Choang!" "Choang!" "Choang!"...

Ngụy Tác không dừng, sát ý kinh nhân cực độ, không ngừng phát Liệt khuyết tàn nguyệt đánh bay Hắc Bồ Đề thiên mẫu, thậm chí văng lên cao quá thì gã hóa ra một hoàng sắc cự chưởng hút ả xuống tầm trăm trượng rồi lại đánh tiếp.

Cùng lúc, gã lấy ra mười mấy viên linh dược, nuốt ngay.

Tuy lúc này nhiều chiến lợi phẩm cùng bọn Nguyên Âm lão tổ và Linh Lung Thiên bị thu vào Đại chư thiên tạo hóa bình nhưng không tính thủy hệ yêu đơn, chỉ linh dược bổ sung chân thì gã cũng nhiều đại năng thông thường không biết bao nhiêu lần!

Như đang quai búa xuống khối thần thiết bất động!