Chương 1090: Vạn dặm bôn tập

"Y hành sự quyết tuyệt, phán đoán tình thế cực kỳ chuẩn xác, không tính tư chất thì tâm tính này cũng là nhân vật thiên tài hiếm có trong tu đạo giới."

Nguyên Âm lão tổ chợt có ý nghĩ này.

So với lão, Ngụy Tác đúng là tiểu bối, nhưng xử sự hành sự, mưu kế đều không kém. Nguyên Âm lão tổ vốn cũng là nhân vật phi phàm, nên cho rằng tính cách, tâm tính, thậm chí còn quan trọng hơn tư chất. Tu đạo giới không thiếu thiên tài tư chất hơn người nhưng phần lớn vì phán đoán và phản ứng, quyết sách sai lầm mà chết. Trong điển tịch cho thấy nhân vật vô địch một thời, trừ thiểu số tư chất nghịch thiên thì đại đa số tâm chí kiên định, xử sự quyết đoán, gặp nguy hiểm vẫn cực kỳ lãnh tĩnh.

Nếu Ngụy Tác một mình thì không khác gì con sói độc, đối với đối thủ thì càng khó đối phó.

Nguyên Âm lão tổ trăn trở nhiều với ý nghĩ này, lão hiểu rõ các đạo lữ, cả bọn Kỳ Long Sơn, thậm chí Phong Ngô Thương đều là chướng ngại cho Ngụy Tác, hạn chế gã hành động, nhưng cũng chính họ triệt để kích phát tha huyết tính của gã.

Tương đương với lãnh địa bất khả xâm phạm của gã, không có những thứ khiến gã coi trọng hơn tính mạng thì có những việc gã không dám làm, vị tất có thành tựu này.

"Đây là Thánh Vương tông tông chủ, y nhanh chóng hợp với nhục thân vậy hả, đề thăng nhục thân tu vi đến mức có thể khắc thần văn?"

"Là thanh niên được Hoang tộc truyền thừa, sao lại đi cùng Thánh Vương tông tông chủ?"

Nguyên Âm lão tổ thầm cảm khái, đồng thời có thêm cảm ngộ nhưng không hề dừng lại, điều khiển Tị tiên ngọc sơn lao đi. Rất nhanh, song phương cách nhau nghìn dặm, gần như đi sát qua nhau, Ngụy Tác nhìn rõ là một đại hán đầu trọc cao lớn và thanh niên thần bí có Hoang tộc đoạn tí, được Hoang tộc truyền thừa.

Đại hán chừng ba, bốn mươi tuổi, khác hẳn Thánh Vương tông tông chủ trước kia, nhưng qua khí tức và thần sắc trong mắt y thì Ngụy Tác nhìn là nhận ra.

Thánh Vương tông tông chủ toàn thân cuồn cuộn cơ bắp, khí huyết khôn tả, da có quang hoa như thần thiết chứng tỏ nhục thân đã mạnh hơn, có thể dùng Vạn cổ thánh vương kinh khắc thần văn.

Đại năng thông thường bị bức phải bỏ nhục thân, tổn thất quá nửa thần huyền nguyên khí, tu vi sẽ giảm, mấy chục năm, thậm chí trăm năm vị tất khôi phục, Thánh Vương tông tông chủ thập phần đặc thù, có Vạn cổ thánh vương kinh và nhiều thần văn, dù thần huyền nguyên khí tổn thất quá nửa thì nhục thân khôi phục đến mức cũ, vẫn đủ giết Thần huyền tứ trọng đại năng. Đối với Thánh Vương tông tông chủ thì nhục thân còn hơn thuật pháp, nhưng đoạt xá rồi thì muốn hòa hợp với nhục thân, tôi luyện lại đến mức có thể khắc nhập thần thì không dễ. Đại năng bình thường muốn hợp với nhục thân đoạt xá rồi tôi luyện đến mức tương đương với thất cấp, bát cấp Hoang cổ man thú, ít nhất cũng mấy chục năm khổ công. Ngụy Tác lấy được một thiên long mộ trủng, biết đỉnh cấp tôi thể cường pháp Thiên long quần tinh tôi thể thuật lại thêm nhiều tế ngộ kinh nhân, cũng tốn không ít thời gian mới đạt nhục thân mức đó.

"Thánh Vương tông là tông môn lấy nhục thân tu vi là trọng, nhục thân mà tông chủ đoạt xá thì chưa biết chừng đã siêu phàm. Hoa y thanh niên biết nhiều Hoang cổ linh dược do Hoang tộc truyền thừa, có y tương trợthì đạt mức có thể khắc thần văn không khó."

Ngụy Tác phản ứng và phán đoán đích xác như Nguyên Âm lão tổ nhận định, chỉ một hai tích tắc là đoán khá rõ rệt. Gã cực kỳ ấm ức, lúc đấu với Thánh Vương tông tông chủ, gã vất vả lắm mới ohees được y, nhưng giờ y lại thản nhiên đến, sau lần nếm đòn đó, có thể y sẽ sử dụng tích lũy của Thánh Vương tông, thậm chí đổi thêm được vài thần văn, nhục thân hơn xưa cũng nên.

"Thôi vậy, y dám đến cùng một thanh niên thì phải có chỗi dựa, thanh niên đó biết thần thức công phạt cường pháp, hiện tại đột phá thần huyền rồi thì không biết công phạt chi pháp này lợi hại đến đâu, không nên mạo hiểm." Ngụy Tác cơ hồ muốn lao ra giết Thánh Vương tông tông chủ, nhưng rồi gã lại nén được sát niệm.

Lão nhân lai lịch bất minh, cước đạp kim sắc long quy, Hắc Bồ Đề thiên mẫu và hoa y thanh niên được Hoang tộc truyền thừa đều khó chơi, nếu xuất thủ không biết sẽ thành thế nào.

"Nguyên Âm tiền bối, Tịch Hàn đại lục và Lưu Hỏa đại lục có truyền tống pháp trận nối nhau không?" Cố nén ý niệm, Ngụy Tác lại hỏi Nguyên Âm lão tổ.

"Các hạ định nhân lúc Thánh Vương tông tông chủ đến đây mà đánh tới Thánh Vương tông? Hảo chủ ý!" Bọn Nguyên Âm lão tổ và Vu thần nữ nhíu mày, "Tịch Hàn đại lục và Lưu Hỏa đại lục cách nhau quá xa, không có truyền tống pháp trận trực tiếp mà chỉ ở gần Băng thiên trì có một cái, truyền tống đến một chỗ tu sĩ tụ tập năm vạn dặm bên ngoài Thiên khung Lưu Hỏa đại lục!" Nguyên Âm lão tổ đáp.

"Được, tiểu tử, chúng ta dùng truyền tống pháp trận truyền tống đi rồi hủy pháp trận, dù tất cả biết mà tức đến thổ huyết cũng không kịp!" Lục bào lão đầu oa oa kêu lên.

Ai cũng biết rõ, truyền tống pháp trận xa nhất ở tu đạo giới chỉ mười lăm, mười sáu vạn dặm, Băng thiên trì thì lục bào lão đầu chưa từng nghe qua, nhưng man hoang hoang nguyên giữa Lưu Hỏa đại lục và Tịch Hàn đại lục tới ba mươi vạn dặm, Băng thiên trì cũng ở ngoài Thiên khung Tịch Hàn đại lục. Hiện tại Thánh Vương tông tông chủ xuất hiện ở đây chứng tỏ đã đến Tịch Hàn đại lục, không thì dù biết Ngụy Tác vừa đến, y cũng không thể đến nhanh thế.

"Đi thôi!" Nguyên Âm lão tổ toàn lực điều khiển Đăng tiên ngọc sơn, lao về Băng thiên trì.

Băng thiên trì là kỳ quan ở ngoài Thiên khung Tịch Hàn đại lục, vốn là băng hồ trên núi cao, mấy vạn năm tích tụ khí lạnh mà thành, nối sâu xuống đất một nghìn năm trăm trượng, ngọn núi vì có băng hồ mà địa mạch biến động, gãy thành hai khúc, băng hồ như băng châu nằm giữa hai đỉnh Hoang cổ đại sơn, đáy treo băng lăng mấy trăm trượng, cảnh sắc quỷ phủ thần công, tráng quan cực độ.

"Cương nha muội, lần này trong kho của Vũ Hóa thế gia có một khúc Thông thiên cổ hương, các ngươi có thu hoạch đặc biệt gì không?" Quyết định đánh tới Thánh Vương tông, Ngụy Tác tan hết ấm ức, vừa san bằng một siêu cấp đại thế lực rồi vạn dặm bôn tập đánh tới một siêu cấp đại thế lực khác thì thật khoan khoái. Thở hắt ra đoạn gã lấy ra cả đống nạp bảo nang, kiểm kê thu hoạch.

"A! A! Ngụy Tác, ta phải giết ngươi!"

"Ta thề phải giế ngươi! Ngụy Tác, ngươi sẽ không chết yên lành!"

Cùng lúc, hư không đối diện sơn môn Vũ Hóa thế gia có kim quang lóe lên, bọn Hắc Bồ Đề thiên mẫu cách Hư không kim hồ không xa, Hư không kim hồ xuất hiện, Vũ Hóa thế gia gia chủ không ngừng gào thét!

"Hả? Quả nhiên nói không sai."

Thấy Hư không kim hồ, thanh sam lão nhân cước đạp kim sắc long quy bảo tu sĩ Vũ Hóa thế gia bị bắt đến như thế, đồng thời Vạn Hoàng công tử và Hắc Bồ Đề thiên mẫu dừng lại, quan sát Vũ Hóa thế gia gia chủ và Trạm Đài Linh Lan, Thiên Hỏa thần quân.

"Sao thế?"

Vạn Hoàng công tử và Trạm Đài Linh Lan từng gặp nhau, thấy Trạm Đài Linh Lan thì gật đầu coi như chào hỏi.

"A! Ha ha.., Vũ Hóa thế gia vạn năm tích lũy lại hủy trong tay ngươi! Ngụy Tác, ta phải giết ngươi!"

Vũ Hóa thế gia gia chủ vẫn kêu gào, Vũ Hóa thế gia hiện tại thê thảm, sơn môn không còn gì, đệ tử bị Ngụy Tác dọa cho mấ mật, không còn ai dám nhận mình là người Vũ Hóa thế gia nữa.

"Sơn môn bị hủy mà bất lực, trốn đi rồi còn gào hét, đúng là phiền phức."

Cùng lúc, Hắc Bồ Đề thiên mẫu lạnh nhạt, vung tay.

“Chát!”

Vũ Hóa thế gia gia chủ tắt tiếng, tròng mắt co lại như mũi kim, bị ép bất động.

"A!" Trạm Đài Linh Lan và Thiên Hỏa thần quân hãi hùng, chưa kịp ngăn thì quang tinh từ ngón tay Hắc Bồ Đề thiên mẫu bắn ra, hóa thành quang trụ biến Vũ Hóa thế gia gia chủ thành tro.