Chương 109: Trứng nở hay chưa

"Đổng tiền bối.”

Hắc bào lão giả trông có vẻ chỉ là quản gia thân phận không lấy gì làm cao, nhưng Cơ Nhã tỏ ra phi thường thận trọng, mục quang tựa hồ càng băng hàn hơn bình thường.

"Cơ đại chưởng quỹ khách khí quá, tại hạ chỉ là người hầu, sao xứng với hai chữ tiền bối.” Hắc bào lão giả cúi người cực kỳ khiêm tốn đáp lễ.

"Không rõ Đổng tiền bối tiền đến tìm tiểu nữ là vì việc gì?" Cơ Nhã khước vẫn như bình thường, băng lãnh hỏi.

Hắc bào lão giả họ Đổng cười lễ mạo: "Tại hạ đến đây là vì một mối hỉ sự.”

"Hỉ sự gì vậy?" Lạnh như băng sương, nhưng nhất cử nhất động đều toát lên vẻ đẹp kinh nhân khiến người khác khó quên, Cơ Nhã, hơi nhíu mày, "Tiền bối có việc gì xin cứ nói thẳng.”

Hắc bào lão giả họ Đổng cại cúi người cung kính: "Tại hạ đến đây chuyến này để đề thân cho thiếu chủ, thiếu chủ nhà lão phu ngưỡng mộ Cơ đại chưởng quỹ đã lâu, sai tại hạ đến đề thân, muốn cùng Cơ đại chưởng quỹ kết thành mối duyên trăm năm.”

"Đa tạ ý tốt của thiếu chủ các vị.” Cơ Nhã lắc đầu không hề do dự, đáp: "Tiểu nữ không có ý định gì về việc đó.”

Lão giả họ Đổng gật đầu, "Lời Cơ đại chưởng quỹ, tại hạ sẽ chuyển cho thiếu chủ, nhưng tại hạ vẫn xin Cơ đại chưởng quỹ cân nhắc, việc này rất có lợi cho cả Cơ đại chưởng quỹ và Trân Bảo các. Nếu Đông Dao thắng địa và Trân Bảo các liên thủ, Trân Bảo các khẳng định sẽ thành phường thị đơn dược lớn nhất năm thành quanh đây.”

Cơ Nhã lại lạnh như băng sương lắc đầu, "Đa tạ ý tốt của tiền bối, tiểu nữ không cần cân nhắc.”

Lão giả họ Đổng không nói gì, lại cung kính cúi người hành lễ rồi ra khỏi phòng.

Lạnh như băng sương nhìn theo đối phương, gương mặt như ngọc của Cơ Nhã chợt hiện lên nét mệt mỏi xen lẫn lo âu.

...

"Lâm Phong, thế nào hả?"

Kim Ngọc các, phó chưởng quỹ Lưu Tường từng đến chỗ Cơ Nhã đi vào đại sảnh, tỏ ra hơi kinh ngạc hỏi Lâm Phong đứng ở cửa.

Lưu Tường mới vừa xong một giao dịch ở trong quý tân gian đi ra, thấy ngay Lâm Phong đang thập phần chấn kinh.

"Là tu sĩ họ Ngụy đã bán hai con Phệ tâm trùng.” Nghe thấy Lưu Tường hỏi, Lâm Phong hít sâu một hơi, ngoái lại đáp, mắt không giấu được thần sắc chấn kinh, "Y đã đột phá đến tu vi Chu thiên cảnh.”

"Cái gì!" Lưu Tường tuy ngang tuổi với bọn Lâm Phong nhưng tính tình thành thục, trầm ổn hơn cả, nghe Lâm Phong nói vậy thì cũng cả kinh.

Y đã từng trải mà còn chấn kinh như vậy, vì hiểu rõ tu vi tiến cảnh của Ngụy Tác, lúc gã đưa hàn ngọc tới thậm chí còn chưa đạt đến Thần hải cảnh tứ trọng nhưng chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà gã đã đột phá đến Chu thiên cảnh.

Tu vi tiến cảnh này, ngay cả đệ tử tinh anh nhất của Thiên Nhất môn cũng không bằng.

"Y đến có việc gì?" Tuy y từng cảnh cáo Lâm Phong không tùy tiện đoán mò về thân phận của khách nhân Kim Ngọc các, nhưng tu vi tiến cảnh kinh nhân của Ngụy Tác khiến y vừa kinh ngạc vừa sinh lòng hiếu kỳ.

"Y mang đến một con Xích giáp trùng tiến giai. Muốn nhờ Âu Dương tiền bối luyện chế pháp khí.” Lâm Phong nhìn Lưu Tường rồi đáp: "Xích giáp trùng trưởng mà y mang đến đã được Âu Dương tiền bối giám định, hơn hai nghìn năm, tiến giai hai lần, tuy mọi bộ phận khác không có gì đặc biệt nhưng cả bối giáp có lực phòng ngự sánh ngang linh giai hạ cấp pháp khí, với năng lực của Âu Dương tiền bối thì luyện chế thành linh giai pháp thuẫn tất không thành vấn đề.”

"Linh giai pháp thuẫn?" Lưu Tường lại tỏ ra chấn kinh. Là phó chưởng quỹ Kim Ngọc các, y hiểu rõ pháp thuẫn nhờ vào chất liệu mới đạt đến linh giai tuy dựa hết vào độ cứng của bản thân thai thể, dễ tổn hại hơn linh quang pháp thuẫn nhưng một khi sử dụng thì không cần dồn chân nguyên lần thứ hai, cực kỳ linh hoạt. Có linh giai pháp thuẫn như thế cộng với tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng, đối phó yêu thú ngũ cấp trở xuống không có bất kỳ vấn đề gì hết.

...

Ngụy Tác hoàn toàn không biết gì đến việc bọn Lưu Tường chấn kinh.

Hiện tại gã nhận thấy đẳng cấy luyện khí của sư thúc họ Âu Dương của Kim Ngọc các Điền chưởng quỹ cao minh hơn Mộ Dung Thần, Âu Dương lão đầu chỉ thoáng nhìn qua là khẳng định có thể luyện chế thành linh giai pháp thuẫn, trực tiếp thu của gã một nghìn hạ phẩm linh thạch phí dụng.

Tác là Âu Dương lão giả nắm chắc luyện thành pháp thuẫn này, sẽ không xuất hiện vấn đề gì.

Âu Dương lão giả cần thời gian luyện chế chỉ chừng mười lăm ngày, phí dụng cao hơn Mộ Dung Thần một chút. Mười lăm ngày sau, Ngụy Tác sẽ có một tấm linh giai phòng ngự pháp thuẫn thật sự, lúc đó gã có trong tay hai linh khí chân chính, một công kích một phòng thủ, thực lực sẽ tăng tiến nhiều.

Nhưng lúc rời khỏi Kim Ngọc các, mặt mũi gã méo xệch.

Thứ nhất vì linh thạch đại của gã lại teo tóp, còn lại không chừng sáu nghìn hạ phẩm linh thạch.

Tiến giai thành tu sĩ Chu thiên cảnh, nếu Ngụy Tác lại bế quan, toàn lực tu luyện, một ngày luyện hóa được tám đến chín viên Kim linh đơn.

Tức là ngang với một nghìn hạ phẩm linh thạch. Sáu nghìn linh thạch, chỉ đủ cho Ngụy Tác toàn lực tu luyện vài ngày.

Thông thường, tu vi tiến thêm mỗi tầng sẽ cần lượng linh khí cao gấp đôi, nhất là Ngụy Tác hiện tại đã tấn cấp thành địa cấp đê giai công pháp, lục bào lão đầu và gã tính rằng, từ Chu thiên cảnh nhất trọng đột phá đến nhị trọng, với đẳng cấp của Tử Huyền chân quyết, cần ít nhất ba trăm viên Kim linh đơn, tương đương ba vạn bốn nghìn hạ phẩm linh thạch.

Tuy gã có lúc gom được hơn bốn vạn linh thạch nhưng cũng là tích lũy từ việc giết khá nhiều tu sĩ Chu thiên cảnh. Hiện giờ dù có tu sĩ Chu thiên cảnh có mâu thuẫn với gã như hồng y tu sĩ mà gặp nhau ở ngoài thành, chỉ cần đối phương không gây sự thì gã cũng không dám xuất thủ giết người cướp của.

Ai biết được tu sĩ như thế có sát chiêu hay bối cảnh gì không.

Tu sĩ kiếm linh thạch, thủ đoạn chủ yếu là săn yêu thú và hái nguyên liệu linh dược. Tứ cấp yêu thú, thông thường giá trị khoảng hai trăm linh thạch, một hôm giết được hai con cũng chỉ có bốn trăm hạ phẩm linh thạch, cả tháng cũng không gom nổi ba vạn bốn nghìn hạ phẩm linh thạch, hà huống bên trong Thiên khung không dễ bắt được tứ giai yêu thú, không thể nào một ngày giết hai con.

Tới đây gã không thể tu luyện thuận lời như vừa qua, tất sẽ có vô vàn trở ngại.

Gã nhăn nhó còn vì một nguyên nhân nữa là sau khi rời chỗ ở thiên cấp đã dồn chân nguyên vào truyền tấn ngọc phù nhưng đợi ở sơn đạo tại thành bắc hồi lâu, Nam Cung Vũ Tinh không hề xuất hiện.

Nếu nàng không ở Linh Nhạc thành hoặc gặp gã là mắng mỏ thì gã còn dễ chịu. Nếu Nam Cung Vũ Tinh ngó lơ, coi như không biết gã thì quả thật thống khổ dị thường.

Về thành bắc, Ngụy Tác không về chỗ ở thiên cấp, mà đến một chỗ khác dồn chân nguyên vào sợi tơ vàng truyền tin.

Chỗ ở thiên cấp này là của Hàn Vi Vi thuê, hôm đó săn Xích giáp trùng xong, nàng ta thấy hợp tác với gã thuận lợi nên cho gã biết chỗ ở thiên cấp đã thuê, lúc nào cần hợp tác kiếm linh thạch thì nhất định đưa nàng ta đi cùng.

"Con bà nó chứ, lẽ nào hôm nay là ngay xui xẻo của ta? Tìm ai cũng không có nhà?"

Ngụy Tác đứng một lúc lâu ngoài chỗ ở thiên cấp của Hàn Vi Vi, định quay người đi thì lam sắc quang tráo xuất hiện một khung cửa, Hàn Vi Vi mặc ngân sắc pháp y uốn éo đi ra, trông cực kỳ quyến rũ.

"Chà! Sao lâu thế ngươi mới ra, ta còn tưởng ngươi không có nhà, lẽ nào định trang điểm câu dẫn ta?" Thấy nàng ta đi ra, Ngụy Tác cất tiếng oán trách.

"Câu dẫn cái đầu ngươi, như cỡ ngươi, ta ra đứng ngoài đường nói là hôm nay buồ quá, ai đến nói chuyện cùng ta thì tập hợp được đội ngũ đứng từ thành nam đến thành bắc.” Hàn Vi Vi hừ một tiếng, "Ta bế quan không được sao, ngươi không đến quấy nhiễu, chưa biết chừng hom nay ta đột phá đến Chu thiên cảnh. May mà ngươi đến sớm, chậm tí nữa ta uống một viên Băng vụ đơn rồi thì khẳng định không ra, ít nhất phải đột phá đến Chu thiên cảnh mới ra.”

"Nhanh thế hả?" Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật, tức thì hơi sững người, Hàn Vi Vi đích xác sắp đột phá.

"Ngươi đã đột phá đến Chu thiên cảnh?" Hàn Vi Vi đang dương dương tự đột nhiên như phát hiện ra tân đại lục, mắt tròn xoe ngạc nhiên.

"À, à.” Ngụy Tác thản nhiên nhưng gật đầu ra vẻ không có gì, thật ra trong lòng thập phần đắc ý. Mỹ nữ mong cong cũng đạt Chu thiên cảnh mà gã chưa đạt thì thật mất mặt.

"Khá lắm, đều là tu sĩ Chu thiên cảnh rồi.” Hàn Vi Vi đột nhiên nhớ ra, cười thần bí nhẹ giọng, "Đúng rồi, trứng của ngươi nở chưa?"

Ngụy Tác thiếu chút nữa ngất xỉu, "cái gì mà trứng của ta?"

"Phệ tâm trùng, còn cái gì nữa?" Hàn Vi Vi cười ha hả, "Của ta mấy hôm trước đã nở rồi.”

"Hả?" Ngụy Tác không nén được, "Phệ tâm trùng của ngươi đâu, cho ta xem nào.”

"Ha ha.” Hàn Vi Vi cao hứng lấy ra một cái hồng sắc nô thú đại, thả ngay Phệ tâm trùng.

"Không phải chứ?" Vừa thấy xong, Ngụy Tác thiếu chút nữa phun má ngất xỉu.

Phệ tâm trùng này đã bị Hàn Vi Vi rửa sạch bong, tẩm hương thơm nức đã đành, còn bị bôi màu như trẻ con chơi đồ chơi, càng khiến gã không chịu nổi là Hàn Vi Vi còn thắt một cái nơ bướm màu hồng trên đầu nó.

"Đại thư, đây là Phệ tâm trùng, hung tàn lắm đó có biết không? Ngươi xức cho nó thơm nức, còn thắt cả nơ bướm thì chả hóa nó là mèo con ả?" Ngụy Tác chật vật lắm mới thở lại được bình thường, muốn khóc mà không có nước mắt nói