Chương 1074: Hoang tộc còn sống?

Dấu vết như hạt đậu này có dấu hiệu bắn vào, đường bắn đi không dài, tức là mỗi giọt dịch thể phun không mạnh.

Ngụy Tác cúi xuống nhìn kỹ, ở đáy có vết máu khô hóa thành bụi.

Óc gã xuất hiện hình ảnh đó, một đại năng bị đả thương, phun ra khí huyết khiến mặt đất tan đi, thủng lỗ chỗ.

Khí huyết của ai mà tới mức ấy?

Nhục thân càng mạnh, khí huyết càng ngưng tụ, mỗi giọt khí huyết của Ngụy Tác đều ngưng tụ như nham tương, hàm chứa tinh khí cùng sinh cơ cao hơn tu sĩ thông thường không biết bao nhiêu lần, khí huyết lưu động nhanh là như đốt lò, nhưng nhục thân và khí huyết của gã rơi xuống cũng chỉ có dấu nông, chứ không thể đạt tới mức này.

"Chát!"

Ngụy Tác hít sâu một hơi, chân nguyên va vào hoàng sắc hài cốt thượng, chỉ có tiếng động khẽ nên gã càng nghi ngờ.

Bộ xương rất cứng, sánh với thai thể pháp bảo, nhưng dù gã không dùng Vạn cổ thánh vương kinh khắc thần văn thì nhục thân vốn có của bộ xương cũng kém hơn, mớ lỗ thủng cách hơn hai trăm trượng không phải do khí huyết của bộ xương phun ra.

Do dự một chốc, Ngụy Tác thu hoàng sắc hài cốt vào nạp bảo thủ trạc đoạn dồn chân nguyên lên pháp y.

"Phù!"

Cổ đồng sắc pháp y rung lên, thần văn ngưng thành cửu túc thần điểu quang văn vây quanh.

Ngụy Tác tỏ rõ thần sắc chấn động, phẩm giai cổ đồng sắc cổ y còn kinh nhân hơn tưởng tượng, gần đạt tiên khí, uy năng sánh với thanh sắc thần văn du đăng của Công Đức tông, chả trách còn lại.

Mục quang hơi lóe lên, Ngụy Tác không hề thấy không may mà thủy linh nguyên khí gột rửa cổ đồng sắc pháp y có hình cửu túc thần điểu thành như mới rồi mặc lên mình, từ từ đi đến ngân bạch sắc điện vũ.

Trong động phủ của Đại Thí Thiên lúc này mà có huyền cơ thì chỉ có thể ở trong hai điện vũ nguyên vẹn này, nếu có người khác vào cùng, nhỡ may có biến cố thì e khó thoát, để bọn Cơ Nhã an toàn thì ngay cả cái bình màu cũng do Nguyên Âm lão tổ giữ, vạn nhất có kinh biến, gã thoát ra mà đối phương đuổi theo thì bọn gã còn sức giao chiến.

Tị tiên ngọc sơn kích phát uy năng chi duy trì nửa canh giờ, nên không thể lãng phí thời gian.

Ngụy Tác kích phát đạo đạo hỏa quang chiếu sáng mấy trăm dặm thì nhận ra dấu vết đấu pháp cùng mảnh vỡ pháp trận tinh thạch, không phát hiện thi hài của đại năng nào nữa.

Rất nhanh, Ngụy Tác đến trước hai ngân bạch sắc điện vũ.

Ngân quang lạnh lẽo bao trùm, ràn rạt khí tức.

Quanh hai điện vũ rải đầy bụi, toát lên khí tức thương tang.

Phía trước ngân bạch sắc chính điện, Ngụy Tác nhận ra không có cửa chính, chỉ có màn sáng cùng màu lan khắp một vòm cửa.

Ngân bạch sắc chính điện tạo cảm giác như thần miếu.

Bên trong có thần tượng.

Tượng thân cao ít nhất bảy, tám trượng, loáng thoáng thấy có bốn tay, toát lên khí tức thần bí.

"Không đúng!"

Đột nhiên, Ngụy Tác lạnh buốt người, nhận ra bức tượng màu lam!

Gã nghĩ ngay đến Hoang tộc đoạn tí!

“Chát!”

Cơ hồ đồng thời, đại điện có hai làn lãnh điện bắn ra.

"Oành!"

Ngụy Tác rợn tóc gáy, theo phản xạ có điều kiện, khí huyết và chân nguyên tlưu động đến cực trí, sử dụng Động Hư bộ pháp!

Gã nhìn ra tượng thần cao bảy, tám trượng này màu lam, mặt cũng cùng màu, có lông có tóc. Tóc còn hơi xoăn!

Thần tượng không thể có lông, có tóc!

Da của thân ảnh nhăn nheo như khô đi, không khác gì xác khô!

Lãnh điện là do thân ảnh đột nhiên mở bừng mắt!

“Chát!”

Cùng lúc Ngụy Tác thi triển Động Hư bộ pháp lùi lại thì cảm giác lạnh buốt thấu vào xương.

Đây là cảm giác bị thần thức kinh nhân bao lấy!

"Ngươi không phải Linh tộc... tham ngộ chỉ dẫn của ta mà tới?"

"Không cần sợ... cho ta biết là lúc nào rồi?" Cùng lúc, một giọng nói vang lên trong não hải Ngụy Tác.

Giọng nói như có vô thượng ma lực khiến người ta nghe theo, Ngụy Tác rùng mình, thi triển đại đạo tiên âm chống lại.

"Hoang tộc, ngươi là Hoang tộc mà chưa chết!"

“Oành”, Ngụy Tác lại thi triển Động Hư bộ pháp, lùi hơn một trăm dặm đọn nói vọng vào ngân bạch sắc đại điện.

Nếu là trước đây, gã khẳng định không hề do dự phát động Âm dương hư không ma vực bỏ chạy, đối thủ không hiểu gì này thì càng đáng sợ, hơn nữa thần thức và khi tức kinh nhân đó trùm xuống thì gã nhận ra không thể địch nổi, chỉ khi gã gặp đối thủ quá mạnh, như cổ đế thi, mới có!

Cả khi đối diện Hỏa Vực thần vương gã cũng không có cảm giác này!

Nhưng hiện tại gã không thu được lợi lộc gì tại động phủ của Đại Thí Thiên thì tiếp theo dù đào tẩu cũng khó.

Tình thế ép buộc nên Ngụy Tác lúc nãy vẫn cố giữ lãnh tĩnh cực độ, cố ý gọi để thăm dò thân phận đối phương.

Ngữ khí của gã cố ý không hề nghi ngờ, thập phần khẳng định, nếu đối phương đích đích xác xác là Hoang tộc thì rất có thể bị lộ.

"Hoang tộc... ngươi nhìn là nhận ra ta là Hoang tộc... ngươi không theo chỉ dẫn của ta thì qua ai mà biết động phủ này, biết thân phận ta!"

Quả nhiên, gã vừa dứt lời là giọng nói không giấu được chấn kinh vang lên.

"Oành!"

Ngụy Tác rùng mình, khí tức rung lên, phát động Âm dương hư không ma vực.

Những lời Linh Lung Thiên nói và giọng nói này nối thành một trong óc gã, tuy chưa làm rõ nhưng gã nhận định động phủ của Đại Thí Thiên đích xác là bẫy rập.

"Lại còn Hoang tộc đại năng sống sót?!" Gã đang kinh hoàng, chỉ kịp nảy lên ý nghĩ này.

"Lưu lại!"

"A!"

Với tu vi của gã phát động Âm dương hư không ma vực thì không cần một tích tắc, dù đối phương phát cường uy, trừ phi có thể trong nháy mắt đánh tan nguyên khí quy tắc trong mấy trăm dặm không thì không ngăn được gã, nhưng tích tắc này não hải của gã nổ vang, gã kêu lên thảm thiết, sững lại trên không, khí tức tán loạn, dừng hẳn kích phát Âm dương hư không ma vực.

Trong mi tâm thức hải như bị mũi đim cắm vào, mũi định ẩn chứa vô số mặt, thái dương chân hỏa thiêu đốt thần thức!

Đây là thần thức công phạt chi pháp siêu phàm! Còn nhanh hơn Đại thừa pháp âm, giáng cho gã một đòn khiến thần thức thụ thương không nhẹ.

Càng kinh nhân là uy năng thần thức công phạt này không tan, mũi đinh nhọn như thần mang găm vào ý thức gã!

"Ầm!"

Cùng lúc, khí tức như tinh vực hóa thành hải dương từ ngân bạch sắc điện vũ phun ra.

Uy áp không thể tưởng tượng nổi bao trùm mấy trăm dặm.

Khí tức này hoàn toàn không kém gì cổ đế thi, nhưng không phải chân tiên khí tức mà là ma khí ngút trời!

Lam sắc thần quang từ ngân bạch sắc cổ điện bắn ra.

Trong thần quang, thân thể quấn quít vô số đồ đằng quang phù hiện ra!

Bốn cánh tay khổng lồ vẫy trên không, thất khiếu phun ra lam sắc vụ khí!

Hơi nóng như thần hỏa không ngừng tỏa ra... là Hoang tộc đại năng còn sống!