Chương 1063: Chuyện của nữ nhân với nhau

"Việc gì hả!"

Đột nhiên, mấy chục tu sĩ trẻ tuổi kinh hãi sững lại.

Lam sắc đoạn tí tuy có nguyên khí dao động, nhưng chỉ cố định phát ra, cánh tay là do uy năng nào đó đẩy đi, từ trên không rớt xuống.

Lam sắc đoạn tí đột nhiên rung lên, lóe sáng quang hoa.

"Vù!"

Cánh tay đổi hướng, lao vào một tu sĩ trẻ tuổi mặc lục sam.

"Tống sư đệ!"

Các tu sĩ trẻ tuổi khác kinh hô, tu sĩ đó định thi pháp đón đỡ.

"Xoẹt!!"

Hư không đột nhiên chấn động, khí tức ở một đẳng cấp khác khiến các tu sĩ trẻ tuổi rùng mình.

Dải sáng từ lam sắc đoạn tí bắn ra, là một con quay cỡ bàn tay.

Con quay do tinh kim màu ô kim và lam sắc đúc thành, hai màu trộn nhau thành hoa văn đặc biệt.

Khí tức từ đó phát ra khiến tu sĩ trẻ tuổi mặc lục sam cơ hồ không thể động đậy.

Thoáng sau con quay thu khí tức, cùng lam sắc đoạn tí lơ lửng trước lục sam thiếu niên.

Con quay lấp lánh quang hoa, hơi rung lên như ra hiệu cho lục sam thiếu niên.

"Lẽ nào là cổ bảo tự động nhận chủ?"

"Cổ bảo này lẽ nào là tiên khí?"

Trừ lục sam thiếu niên còn kinh hãi thì các tu sĩ trẻ tuổi khác hiện rõ nét ghen tị.

Con quay phát ra nguyên khí dao động kinh nhân và Hoang cổ khí tức, rõ ràng một món cổ bảo!

Lục sam thiếu niên do dự một chốc, dồn chân nguyên cuốn pháp bảo đến trước mặt nhưng lam sắc đoạn tí đột nhiên sáng rực, quang hoa bao lấy y.

"Tống sư đệ!"

Các tu sĩ trẻ tuổi cả kinh.

"A!"

Hai tu sĩ trẻ tuổi ở gần nhất đột nhiên gào lên kinh hãi. Lam sắc quang hoa lóe lên rồi tắt, cánh tay cụt như mất uy năng, khí tức tiêu tan, khác nào mảnh gỗ mục tơi xuống, nhưng mắt lục sam thanh niên chuyển thành màu xanh lam!

“Chát!”

Như thành người khác, hoàn toàn không quen biết các tu sĩ trẻ tuổi khác, lục sam tu sĩ đột nhiên ncầm con quay rồi vũng xoáy thần quang hai màu bừng lên, hai tu sĩ trẻ tuổi gần nhất chỉ kịp lên lên thì đã bị thần quang nuốt chửng, hóa thành tro.

"A!"

"Tống sư đệ, sao thế!"

Tích tắc đó, cơ hồ sở các tu sĩ trẻ tuổi khác kêu to, nhưng vô dụng, lục sam tu sĩ trẻ tuổi như không nghe thấy, vũng xoáy thần quang không ngừng phóng đại.

"A!"

Một tích tắc sau, trừ bốn, năm tu sĩ trẻ tuổi ở xa nhất, còn lại đều bị võng xoáy thần quang đánh thành tro.

Mấy tu sĩ trẻ tuổi kinh hãi cực độ, nhợt nhạt bỏ chạy nhưng lục sam tu sĩ thong thả kích phát con quay kỳ dị, từng vũng xoáy thần quang bán ra, thân ảnh mấy tu sĩ tan vào khoảng không man hoang hoang nguyên thượng.

Giết sạch mấy chục tu sĩ trẻ tuổi thì lục sam tu sĩ như trúng tà, bất động đỡ lấy con quay kỳ dị trên không trung, mắt ngẩn ra, lam sắc quang hoa không ngừng lấp lánh.

Suốt một tuần hương, lam sắc quang hoa trong mắt lục sam thiếu niên tan hết, như uy năng kỳ quái nào đó hao hết.

Y run lên, nhìn con quay và cảnh tượng chung quanh thì thập phần kinh hãi.

Mấy tích tắc sau, lục sam thiếu niên nhợt nhạt run rẩy, nhớ lại mọi thì cố trấn định quét thần thức vào, tỏ rõ thần sắc cực kỳ cuồng hỉ. "Vù!" Đương hạ, y thu con quay kỳ dị màu ô kim và lam đan nhau lại, cùng cánh tay dưới đất rồi lao đi, khuất bóng vào tầng không man hoang hoang nguyên.

"Chuẩn bị xuất phát hả?"

Lục sam thiếu niên vừa khuất bóng thì trong một ngọn núi hoang ở Thiên Huyền đại lục, Cơ Nhã đi vào của thạch thất Vu thần nữ, vốn Vu thần nữ đang ngẩn ra những thấy Cơ Nhã vào thì đứng dậy, chủ động hỏi.

Lúc Ngụy Tác hạ được Đăng Tiên tông thì không tìm đươc thứ để chạy trốn, Đăng Tiên tông chỉ có Đăng tiên đài. Cổ bảo cỡ đó tựa hồ chỉ là đại năng Đăng Tiên tông lưu truyền lại, hiện tại không ai trong Đăng Tiên tông biết phương pháp luyện chế, bất quá tại kho pháp bảo thì Linh Lung Thiên và lục bào lão đầu phát hiện một món pháp khí tương tự là Tị tiên ngọc sơn.

Tị tiên ngọc sơn khi tế xuất thì hóa thành bạch sắc ngọc sơn mười mấy trượng, điểm mạnh nhất là có thể che hết độn quang, cóchướng nhãn cấm chế, cách tuyệt thần thức tra xét, dọc đường không để lại khí tức. Pháp khí này, tại thời đại của Linh Lung Thiên cũng là thứ hiếm có, chuyên môn dùng cho bỏ chạy, chỉ tu sĩ Chân tiên cảnh trở lên mới nhận ra được nguyên khí dao động của nó mà lần theo tung tích. Nên nó mới có tên Tị tiên, hàm ý chỉ cần tránh khỏi đối thủ chân tiên cấp là được.

Nhược điểm duy nhất là pháp khí này khá yếu, không thể sử dụng trong lúc đấu pháp kịch liệt, không thì sẽ vỡ tan, mỗi lần sử dụng nửa canh giờ là lại hao hết uy năng, cần một canh giờ dồn chân nguyên mới lại sử dụng tiếp được.

Mấy hôm nay Ngụy Tác cùng bọn Cơ Nhã dùng pháp khí phi độn nửa canh giờ, đoạn đào động phủ lâm thời, tích tụ uy năng cho pháp khí này rồi mới đi, không dừng quá lâu trong vòng vạn dặm để tránh phát hiện tung tích.

Những ngày này Vu thần nữ theo bọn Ngụy Tác đi khắp nơi, gần như đã quen, lần này chỉ dừng chưa đầy nửa canh giờ thì nàng ta hơi bất ngờ.

Hiện tại Man thiên cổ phù tan hết uy năng, Vu thần nữ khôi phục bản lai diện mục, cao quý vô cùng, nhưng đối diện Cơ Nhã thì lại không còn khí tức áp bức như trước mà có phần chịu nhún.

"Không, ta chỉ đến nói mấy câu với các hạ. Đại khái nửa canh giờ nữa chúng ta mới đi." Vào chỗ Vu thần nữ ở, thấy nàng ta vội đứng lên, Cơ Nhã giải thích.

"Có... có việc gì?" Vu thần nữ sững người.

"Tôi chỉ hỏi khi nào các hạ biểu lộ với y." Cơ Nhã nhu hòa hỏi Vu thần nữ.

"Ta..." Vu thần nữ càng ngẩn ra, không ngờ Cơ Nhã nói thêm, nên cúi đầu không dám nhìn thẳng.

"Ta biết như thế này bảo các hạ làm đạo lữ của y thì rất khó chấp nhận nhưng ta nhận ra các hạ không có bao nhiêu hận ý với y." Cơ Nhã tiếp lời, "chúng ta đều là nữ nhân, nên đều hiểu nếu có người dùng thủ đoạn chiếm hữu mình, bức mình là đạo lữ thì ta tất căm hận kẻ đó, nghĩ đên là muốn thổ ra, dù tự tận cũng không đời nào."

"Ta đích xác từng sa vào cảnh đó, chính y cứu ta và Hàn Vi Vi từ tay Đông Dao thắng địa." Cơ Nhã nhìn Vu thần nữ hơi run, "Y là đạo lữ của ta, ta tự nhiên không muốn chia y cho ai... nhưng ta cũng không muốn y có gì bất trắc, hi vọng y qua được lần đại chiến này... Hiện tại thời gian không nhiều, cá các hạ giúp rập thì y an toàn hơn, nếu ta thấy các hạ thật sự hận y thì ta đã không nói những lời này."

"Ta không hận y?" Vu thần nữ bị Cơ Nhã nói cho tê người, ngực phập phồng, từng có lúc nàng ta hận gã vô cùng, hi vọng mọi lời rủa và vận đen ám vào gã.

Từ bé được chọn là người thừa hưởng Đông Lai bí cảnh, đã bao giờ bị làm nhục như thế?

Nhưng hiện tại, Vu thần nữ nhận ra mình... tựa hồ không có bao nhiêu hận ý. Ít nhất gần đây nàng ta không nghĩ nếu mình vạn nhất thoát khốn, thì sẽ thế nào, cũng không rủa gã nữa.

Đối phương tuân thủ lời hứa, không dùng Phổ độ thần quang đối phó nàng ta, nhưng sẽ không đối phó Đông Lai bí cảnh? Tựa hồ không phải.

Vì gã làm như thế sao... Hiển nhiên không phải, lúc bị gã đày đọa, tâm thần nàng ta thống khổ hơn nhiều niềm vui nhục thân.

Vậy thì vì sao?