Chương 1019: Thần linh đầy trời

Đạo thần quang kinh nhân là hồng sắc pháp phù hình vuông, như sao băng lao đi, tỏa ra khí tức, khiến mọi sinh linh kinh sợ.

"Chiến thư của Hỏa Vực thần vương tái hiện!"

Rất nhanh, ở rìa Vân Linh đại lục lại có tu sĩ phát hiện ra đạo thần quang, nhận ra hồng sắc pháp phù y như tấm lần trước từ Lưu Hỏa đại lục tới, rõ ràng lại là Thần huyền ngũ trọng đại năng phát chiến thư!

"Phong chiến thư này đến đâu?"

Những người phát hiện nhận ra chiến thư không hướng về phía Tiểu Cực giới!

...

Bọn Ngụy Tác trong Đăng Tiên tông không biết gì.

"Úm... Ma... Ni... Bát... Mê... Hồng..."

Trong đại điện, Ngụy Tác và Cực Âm thần quân, Nguyên Âm lão tổ xếp bằng trên bạch ngọc liên đài bắt pháp quyết, không ngừng ngâm vịnh.

Đỉnh đầu ba người hóa ra kim phật để trần ngực và bụng, cao chừng một tấc, ngồi xếp bằng.

Quang hoa từ ba kim phật hình thành từng vòng kim sắc phật quang, ánh lên vô số cổ tự phạn văn.

Đăng tiên tiên thai lơ lửng trước mặt ba người. Dưới đất bố trí linh quang quang tráo cấm chế cách tuyệt linh khí tiết ra, ánh lên lục quang bao lấy Đăng tiên tiên thai.

Kim sắc phật quang như nước triều không ngừng xung kích Đăng tiên tiên thai.

"Oành!"

Đột nhiên, Đăng tiên tiên thai rực kim quang, uy nghiêm phát ra như có thần huyền khí tức hùng hậu đột nhiên giáng lâm.

Kim quang ngưng lại hóa thành đạo phù.

“Chát!”

Kim sắc đạo phù thoát ra, Đăng tiên tiên thai như sống dậy, lao bổ ra ngoài, nhưng bị khí tức của Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ, Cực Âm thần quân ép chặt, không ngừng giãy giụa.

"Oành!"

Kim sắc đạo phù đột nhiên biến đổi, hóa thành một nhân vật như một tiên tôn mặc kim sắc đạo bào, râu dài đến ngực, đội cổ đạo quan, do mấy chục quang văn quấn thành.

"Cac ngươi không được ta truyền thừa! Các ngươi là ai!"

Quang ảnh cao ba thước, vừa hiển hiện là biến sắc, phát ra thanh âm sung mãn uy nghiêm, như thần vương.

"Các ngươi định diệt thần niệm của ta! Các ngươi là ai!" Thoáng sau, nhân vật như tiên tôn này vừa sợ hãi vừa gầm lên hung hãn.

Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ, Cực Âm thần quân giật giật chân mày, không nói gì.

Chỉ là một đoạn ý chí từ mấy nghìn năm trước còn lại, không hoàn chỉnh như của Thiên Kiếm tông Kiếm Vương lão tổ, thành ra đối thoại không có ý nghĩa.

"A!"

Thoáng sau từng vòng Phổ độ thần quang không ngừng bao lấy, kim sắc thân ảnh kêu lên thê thảm, liên tục uốn cong, ý thức mơ hồ dần, chỉ còn khí tức hung hãn cùng sát cơ không ngừng hóa sinh.

"Ngụy đạo hữu, xem ra không sai, Đăng Tiên tông tông chủ để lại thần uy phong ấn Đăng tiên tiên thai. Ý còn lại thì ba chúng ta hợp lực, chỉ yếu ba, bốn này là có thể luyện hóa." Nguyên Âm lão tổ đột nhiên lên tiếng.

"Tiền bối, thần niệm mạnh hơn tại hạ nhiều, không biết đã luyện hóa linh dược có thể đề thăng thần thức chăng?" Ngụy Tác hỏi.

Gã nhận ra Phổ độ thần quang do Nguyên Âm lão tổ phát ra mạnh hơn mình nhiều, Phổ độ thần quang trừ chân nguyên tu vi thì uy năng phụ thuộc vào thần thức, như liên tục rút thần thức hóa thành thần binh trảm sát. Cảm tri của Nguyên Âm lão tổ tựa hồ cũng hơn hẳn gã, lúc đấu với Vu thần nữ thì thần thức nàng ta không hơn gã bao nhiêu, không bằng được Nguyên Âm lão tổ.

"Hắc hắc, lão hủ lúc trẻ được một nữ tông chủ yêu mến, được dùng chung một nhánh linh dược." Nguyên Âm lão tổ cười hắc hắc.

"..."

Trừ mấy người Âm Lệ Hoa hòa Kỳ Long Sơn ở ngoài tiếp kiến các tu sĩ thì Linh Lung Thiên, Cơ Nhã và Hàn Vi Vi, Thủy Linh Nhi đều ở trong đại điện chi xem cảnh luyện hóa, nghe Nguyên Âm lão tổ nói thế thì bọn Hàn Vi Vi toát mồ hôi, hiện lão chỉ còn ba cái răng vàng, không thể tưởng tượng ki xưa làm cách nào được nữ tông chủ gì đó thương yêu, cùng hưởng một nhánh linh dược.

"Còn hai ngày, chắc có thể luyện hóa xong vật này."

Một ngày sau, Nguyên Âm lão tổ lại khẳng định. Đúng như lão và Ngụy Tác dự liệu, mọi thứ thập phần thuận lợi, thân ảnh ba thước trên Đăng tiên tiên thai đã im tiếng, sát cơ giảm hẳn.

"Việc gì hả!"

Chỉ sau nửa canh giờ, đột nhiên cả Đăng Tiên tông vang lên tiếng chuông cảnh báo.

"Có thần huyền đại năng đến!"

Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ, Cực Âm thần quân không dừng thi pháp, một tin tức đã đồn đến.

"Đối thủ đến rồi?"

Ngụy Tác và Nguyên Âm lão tổ, Cực Âm thần quân dừng lại, thu Đăng tiên tiên thai rồi cùng Linh Lung Thiên rời gian đại điện, bay lên.

Từ bên ngoài không thể thấy rõ cảnh tượng trong sơn môn Đăng Tiên tông nhưng từ trong nhìn ra chỉ như cách một lớp bạch sắc linh sa mỏng.

"Tu vi người này e không dưới lão phu." Nguyên Âm lão tổ liếc qua đoạn nhíu mày, bảo Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.

"Vù!"

Mấy đạo quang hoa lướt tới, Âm Lệ Hoa và bọn Kỳ Long Sơn quay về sơn môn Đăng Tiên tông.

Từ vị trí bọn Ngụy Tác nhìn xuống, thinh không ngoài xa phía đối diện sơn môn Đăng Tiên tông đã biến thành thanh hồng sắc.

Thanh hồng sắc vân diễm bao trùm mấy trăm dặm xô tới. Thanh hồng sắc vân diễm không ngừng biến hóa, như có nghìn vạn thần ma gào hét, khí tức nghẹt thở từ chân trời dồn về.

"Đại đạo pháp vực của y uy năng rất mạnh." Linh Lung Thiên hơi giật giật chân mày.

"Có đại năng đến Đăng Tiên tông, khí thế hung hung thế này khẳng định là giao chiến với Ngụy Tác!"

Đăng Tiên thành sôi lên, cơ hồ tu sĩ trong thành đều nhận ra nguy hiểm, ni nhao rời đi để tránh bị vạ lây.

"Ai đến mà uy thế cỡ này!"

Thoáng sau, thanh hồng sắc vân diễm cách sơn môn Đăng Tiên tông không đầy năm nghìn dặm, cơ hồ ai cũng nhìn rõ là từng dải thanh hồng sắc thần văn như điện mang lấp lóe, trông như ngưng thành vô số thần linh cao một trượng, đều mặc khải giáp, cầm các loại cổ binh, pháp khí.

Những thần linh này đều có thần văn lấp lóe, khí tức hùng hậu, tạo cảm như một tu sĩ có thể lao ra đối địch!

"Thần vực của y tương tự Thiên lao thần vực của một đại năng ở thời đại của ta. Đây là pháp vực cực mạnh, các thần linh sẽ bám theo đối phương, như một tu sĩ chân chính giết địch." Linh Lung Thiên truyền âm.

"Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!"

Thanh hồng sắc vân diễm áp sát, tiếng động như vô số thần linh hô hấp tạo cảm giác rợn người.

Kim quang đột nhiên thoạt ẩn thoạt hiện trong thanh hồng sắc vân như một hồ lô.

"Ngụy tiểu tử, cực đạo tiên binh không phải nhân vật như ngươi đáng sở hữu. A Tỳ thần quân đến nơi, nếu ngươi ngoan ngoãn hiến tiên binh và bí pháp thì sẽ tha mạng cho ngươi." Một giọng nói trẻ tuổi như ấm động hư không.

"Là Trạm Đài Linh Lan, A Tỳ thần quân là ai?" Ngụy Tác nghe ra giọng Trạm Đài Linh Lan, hỏi Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân.

"A Tỳ thần quân? Không biết là thần huyền đại năng ở đâu mà bọn tại hạ chưa nghe tới." Nguyên Âm lão tổ và Cực Âm thần quân tỏ vẻ kinh ngạc.

"Nguyên Âm tiền bối, y được Hư Không đạo nhân truyền thừa, pháp bảo có thể ẩn vào hư không, các vị biết thuật pháp hoặc pháp bảo phá được không?" Ngụy Tác mục quang lóe lên, hỏi tiếp.

"Lại có pháp bảo khó đối phó như thế? Bọn lão phu không có thuật pháp và pháp bảo xuyên thấu hư không." Nguyên Âm lão tổ há miệng, nhìn Ngụy Tác, "Xem ra bọn lão phu cùng hiện thân... A Tỳ thần quân gì đó, dù lão phu ẩn thân đánh lén cũng bị phát hiện."

"Xem tình huống đã." Ngụy Tác gật đầukhông hề khách khí buông lời, "Cút!"

“Oành”.

Ngụy Tác buông lời, cách đó mấy trăm dặm, hư không trước thanh hồng sắc vân diễm mờ đi như lõm xuống rồi nổ tung, hình thành vô số gió lốc.

"..."

Tu sĩ quanh Đăng Tiên tông ngẩn người, Trạm Đài Linh Lan cũng sững lại, y đang đắc ý dương dương, không ngờ Ngụy Tác đáp gọn có một chữ.

"Hỗn xược!"

Thanh hồng sắc vân diễm vang lên tiếng hừ lạnh, như vô số thần binh rời vỏ.

“Chát!” “Chát!” “Chát!”...

Tiếng xé không khí kịch liệt vang lên, thần linh trên thanh hồng sắc vân diễm lao ra như vô số lưu tinh, đổ xuống sơn môn Đăng Tiên tông!