Chương 1005: Nhiều thứ không thể tin được

Quá nửa tu sĩ theo Đăng Tiên tông tông chủ áp sát vô danh hoang đảo, mỗi làn khí tức đều như bão rú.

Mặt biển rực quang hoa, các tu sĩ còn lại bố trí nhiều cấm chế, lấy ra kiện pháp khí kích phát, đề phòng bọn Cơ Nhã bỏ chạy.

Đăng Tiên tông tông chủ đi đầu, vô số bạch sắc thần hà phát ra, thần huyền khí tức chấn động thiên địa.

Đạo đồ đầy bạch sắc vũ hạc và bạch vân liễu nhiễu xuất hiện, là một môn cường pháp dùng chân nguyên rút thiên địa nguyên khí, mô phỏng uy năng thần vực.

"Oành!"

Bạch sắc hà quang đạo đồ to dần, cơ hồ bằng nửa hoang đảo rồi ép xuống.

"Cách!"

Một đạm lam sắc linh quang quang tráo quanh vô danh hoang đảo không chống nổi bạch sắc hà quang đạo đồ mà tan đi.

“Chát!”

Đột nhiên, vô danh hoang đảo phát ra thần quang như tụ hết màu sắc trong thiên địa, cùng thanh sắc hà quang như nước đầm.

Bạch sắc đạo đồ bị đánh tan, Đăng Tiên tông tông chủ vừa phát ra bạch sắc hà quang chặn hai làn dư uy, thì quang hoa lấp lánh vô số thần văn như thanh sắc thần hải phát ra khiến y nhợt nhạt mặt mày, lùi lại trăm trượng mới tránh thoát.

Mọi tu sĩ đang lao về vô danh hoang đảo đều sững lại, ba làn uy năng dấy lên khí tức khiến tất cả, kể cả Trạm Đài Linh Lan cũng rùng mình.

Ba làn uy năng tương đương với thực lực thần huyền đại năng, Kim đơn đại tu sĩ e không ngăn được.

Vù! Vù! Vù!...

Mặt biển chợt vang lên tiếng xé không khí.

"A!"

Một chân truyền đệ tử Đăng Tiên tông tu vi Kim đơn nhất trọng tan nát linh quang, tế xuất kim đơn cũng không ngăn được, đột nhiên bị bảy, tám đạo thanh sắc kiếm quang từ vô danh hoang đảo chém tan.

"Sao lại thế được! Lẽ nào đảo này có bảy, tám tu sĩ Kim đơn tam trọng trở lên!"

Mọi tu sĩ Đăng Tiên tông sững lại, không còn nhẹ tênh nữa mà trong lòng lạnh buốt.

Chân truyền đệ tử đó cách vô danh hoang đảo không gần, lại ở một góc phía sau nên Đăng Tiên tông tông chủ và Trạm Đài Linh Lan đều không kịp ngăn, từ vô danh hoang đảo đến vị trí đó ít nhất tu sĩ Kim đơn tam trọng trở lên mới khóa chặt được.

"Không phải pháp khí, đều là pháp bảo gần đạt tiên giai? Tới ba món?"

Trong vô danh hoang đảo, trừ các lão nhân khống chế pháp trận thì hầu hết đều tụ tập trên đỉnh, Long Mộc Tinh vừa mới run rẩy thì giờ tròn mắt không dám tin nhìn thanh sắc thủ trạc, thanh sắc cổ du đăng và cổ họa rực rỡ trước mặt bọn Thủy Linh Nhi, Kỳ Long Sơn và Phong Tri Du.

Vì y nhát gan, lúc Ngụy Tác phân phối pháp bảo không có mặt y nên y không hiểu lắm về tích lũy của vô danh hoang đảo, cho là chủ nhân không có mặt thì pháp bảo lợi hại cũng không có.

Ba món đó kích phát na uy năng như thế mà không tan linh quang, không phải pháp khí dùng một lần, mà là pháp bảo còn nguyên... tu sĩ Kim đơn kỳ điều khiên mà uy năng như thế... rõ ràng là pháp bảo gần đạt tiên giai, lại tới ba món!

Thuật pháp của bọn Kỳ Long Sơn phát được xa thế, gần như gấp đôi thần thức của gã, thật ra là thuật pháp gì!

Long Mộc Tinh quá chấn kinh, vì thế... nên gã không sợ nữa.

"Uy năng không mạnh, chỉ là bản thân thuật pháp đặc biệt hoặc nhờ pháp khí mới phát ra được xa như thế, không phải có nhiều tu sĩ Kim đơn tam trọng trở lên!" Sắc mặt Trạm Đài Linh Lan âm trầm hẳn, không hề khẩn trương mà hừ lạnh.

"Nhất tề xuất thủ, phá đạo cấm chế này!"

Sắc mặt Đăng Tiên tông tông chủ càng khó coi, gầm lên phát ra bạch sắc hà quang đạo đồ ép xuống vô danh hoang đảo.

Uy năng cấm chế của vô danh hoang đảo không hề kinh nhân nhưng ngăn được thần thức khiến y không thể khóa chặt bọn Cơ Nhã.

"Oành!"

Đăng Tiên tông tông chủ rú vang, sở mọi tu sĩ đang áp sát liền toàn lực kích phát pháp bảo và uy năng thuật pháp, quang hoa giáng vào linh quang quang tráo.

"Nhiều thế hả?"

"Thật ra có bao nhiêu Kim đơn tu sĩ?"

Tất cả kinh hãi, bốn mươi mấy đạo quang hoa mang uy năng kinh nhân từ linh quang quang tráo bắn ra.

Thần quang chói lòa, ráng xanh như đầm nước, thần quang như thanh sắc hải dương, thanh hoàng sắc đạo đồ ràn rạt hỏa nguyên, kim sắc thiên hỏa, một đạo ngân sắc quang trụ... Phe Đăng Tiên tôngkể cả thần uy của Đăng Tiên tông tông chủ và Trạm Đài Linh Lan đều bị ngăn lại, hai thần huyền đại năng cùng hơn mười Kim đơn tu sĩ, hơn mười Phân niệm cảnh tu sĩ hợp lực mà không phá được linh quang quang tráo!

"Xoạt... Xoạt..."

Trong linh quang quang tráo, đàn Băng tuyết thần nguyên tụ tập lên đỉnh hoang đảo, đứng cạnh Hỗn nguyên ngân oa, Dương chi điểu và thanh loan, phẫn nộ kích phát uy năng băng hàn cực độ.

Âm Lệ Hoa, Kỳ Long Sơn, Thanh Bình, Nam Cung Vũ Tinh, Hàn Vi Vi, Phong Tri Du, Sư Phi Thanh, Trương Châu Dự, Thủy Linh Nhi, Cơ Nhã, Trần thúc, hai kẻ đầu óc đơn giản, Độc Cô Vũ Vân, Diệp gia huynh muội, thậm chí Lưu lão hòa đều tụ tập lại tế xuất pháp bảo, không ngừng kích phát uy năng.

Long Mộc Tinh không còn va răng lập cập, liều mạng phát uy năng, nhưng vẫn thụ thương.

Y phát hiện, tựa hồ tất cả, kể cả những lão bất tử luyện đơn dược thì pháp bảo đều hơn gã.

Huyền giai trung phẩm pháp bảo do Ngụy Tác thưởng cho đã khiến y hưng phấn mãi, nên nhớ là huyền cấp trung giai pháp bảo, có một món pháp bảo như thế đủ để hoành hành nhất phương.

Y phát hiện, hiện tại tựa ai cũng có pháp bảo cao cấp hơn y, y dù gì cũng là tu sĩ Kim đơn lưỡng trọng, nhưng trong số cả toán thì uy năng... chỉ hơn mười mấy con Băng tuyết thần nguyên chưa trưởng thành.

Trừ pháp bảo công kích, linh quang trên pháp y của bọn Âm Lệ Hoa, Nam Cung Vũ Tinh cũng khiến y hoa mắt.

"Chủ nhân... tại hạ tuy nhát gan nhưng dù gì cũng một lòng, chủ nhân không nên thiên vị như thế." Thấy một luyện dược lão đầu thở hồng hộc sử dụng một món huyền giai thượng phẩm pháp bảo phát ra uy năng hơn mình thì Long Mộc Tinh cơ hồ phát khóc.

"Con bà nó chứ, sau cùng cũng không va răng vào nhau nữa, chưa thấy ai nhát như ngươi." Đúng lúc đó, Hàn Vi Vi vung tay, đưa bích lục sắc trường tiêu điểm cho y, "Định nhân lúc y vắng mặt mà bắt nạt bọn ta, bà cô đây phải cho các ngươi biết tay!"

"A... kia là... Bán tiên giai pháp bảo!" Long Mộc Tinh vốn sắp khóc lại hoan hỉ.

Bích lục sắc trường tiêu do cổ trúc chế thành, khảm nă vieên bạch sắc thỏa viên hình bảo thạch, phong linh khí tức như có thể thổi lên.

Chỉ khí tức và linh quang lấp lóe cũng khiến Long Mộc Tinh khẳng định là một món pháp bảo có uy năng ít nhất bán tiên giai!

"Đến đây, ta không sợ các ngươi!" Long Mộc Tinh hào khí ngút trời, kêu to kích phát pháp bảo.

Trạm Đài Linh Lan và Đăng Tiên tông tông chủ phát ra thần quang hơi rung lên.

Vô danh hoang đảo như núi lửa phun trào, thinh không rực rỡ các loại thần quang.

Động phủ lâm thời của một tán tu mà có ngần ấy cao thủ?

Ngần ấy người đã đành, quan trọng là tuyệt đại đa số quang hoa phát ra đều hơn hẳn Kim đơn đại tu sĩ thông thường!

Thần quang rực rỡ như tụ hết màu sắc của thiên hạ, ánh xanh như đầm nước, thần văn tụ thành thanh sắc thần hải... không ngừng kích phát, đều không phải pháp khí mà là pháp bảo gần đạt tiên giai! Ngụy Tác không có mặt mà ở đây vẫn có ngân ấy pháp bảo đẳng cấp đến thế!

Còn những uy năng khác, mỗi một đạo tựa hồ đều huyền giai trung phẩm trở lên, đại đa số được Kim đơn đại tu sĩ kích phát. Ít nhất cũng có mười mấy Kim đơn đại tu sĩ!

Sao lại có ngần ấy Kim đơn đại tu sĩ như thế được!

Khoảnh khắc sau, uy năng của vô danh hoang đảo triệt để áp đảo phe y.

"A!"

Một tu sĩ Đăng Tiên tông bị một đạo thanh sắc kiếm khí xuyên người rơi xuống.

"Lý trưởng lão!"

Đăng Tiên tông tông chủ hơi giật giật khóe môi, hú vang.

Một lão bất tử Đăng Tiên tông mặc hoàng bào rùng mình, thân thể còng xuống thẳng lên, kim hoàng sắc cổ phù từ tay áo bay ra như rút sạch thể nội chân nguyên àn, hóa thành vô số lôi quang, hình thành một kim sắc lôi chùy không kém gì hoang đảo.

"Oành!"

Kim sắc lôi chùy giáng xuống, va vào vô số quang hoa khiến linh quang quang tráo không chịu nổi chấn động mà tan vỡ.