Chương 51: Họp Lớp

Biên tập: Rosa

Thật lâu sau Trần Kính Sinh cũng không có động tác gì, mãi đến khi tàn thuốc cháy đến đốt ngón tay, anh mới dập tắt nó trong gạt tàn.

Động tác rất mạnh, phá tàn thuốc thành mảnh nhỏ.

Tống Chương nằm trong sofa, miệng cũng ngậm một điếu thuốc, qua nhiều năm, anh ta mới phát hiện, si tình thật sự có thể biến thành chấp niệm.

Năm đó Nghê Già nói đi là đi, đi rõ ràng đi sạch sẽ, cũng đi tuyệt tình, cô thì tiêu sái rồi, còn lại đây đám người bọn họ, không ai dám nhắc đến tên cô trong một thời gian dài sau đó.

Trần Kính Sinh tiếp nhận việc trị liệu, có tốt lên không? Không ai biết.

Nhưng có thể khẳng định là anh không vui vẻ.

Nếu có thể tránh được sự hoan hỉ mãnh liệt, tự nhiên sẽ không có chuyện đau buồn xảy đến.

Không ai khiến anh buồn, từ đó cũng không ai khiến anh vui.

Năm đó đầu óc bị nước vào, để Lâm Mạn tùy tiện xúi giục hai câu, rồi lôi chuyện anh em ra nói, Tống Chương liền cảm thấy hận Nghê Già, chỉ cần cô biến mất, Trần Kính Sinh có thể tốt lên, mọi sự đại cát, ai ai cũng vui vẻ.

Nhưng, Trần Kính Sinh có thể chịu được một dao, nhưng không chịu được Nghê Già rời đi. Anh ăn nhiều đau khổ như vậy, từ quỷ môn quan nhặt về cái mạng, nói không cần thì không cần.

Việc này khiến Tống Chương bị đả kích, nói là đánh đòn cảnh cáo cũng không quá đáng. Một người vẫn luôn bị keo dán đổ kín đầu cuối cùng cũng tỉnh táo, đây là cmn tình yêu, là tình yêu duy nhất của Trần Kính Sinh.

Nếu còn một cơ hội, anh ta sẽ là người ngoài cuộc, hạnh phúc quá khó khăn, không có thì thôi, nếu có, anh ta hi vọng Trần Kính Sinh bắt được, anh đã quá khổ sở rồi, nếu ông trời có mắt, hãy để anh nếm thử trái ngọt.


Một tuần trước, Nghê Già kéo vali đi vào nhà mới.

Vị trí tốt, tầng lầu cao, Nghê Già thích cảm giác đứng ở trên cao nhìn xuống, nhìn mọi thứ trong tầm mắt.

Trang hoàng đơn giản, nội thất đầy đủ, tiền thuê không rẻ, cô đã tích góp được kha khá trong hai năm qua, lại ở một mình, không có vấn đề gì khi theo đuổi một cuộc sống chất lượng cao.

Cô không mang nhiều đồ trở về, quần áo và giày dép trong tủ đồ của cô không chịu được giày vò, mua cái mới là được, huống chi, cô cũng không biết mình có thể ở đây bao lâu.

Dọn dẹp xong, Nghê Già đi tắm, xõa mái tóc ướt sũng đứng trước cửa sổ hút thuốc, có bọt nước trên ngọn tóc thấm vào chiếc váy trơn, vải dệt hút chặt cơ thể lồi lõm, một cơn gió thổi qua, trên lưng nổi lên một tầng da gà.

Lúc này, Chu Di Sơn gọi điện đến.

Nghê Già nhìn vào màn hình, bắt máy.

“Một câu tỏ tình khiến em sợ tới mức chơi trò mất tích à?” Chu Di Sơn đi thẳng vào vấn đề, “Đinh Vi nói em đã từ chức.”

Đinh Vi là cô thư kí xinh đẹp và nóng bỏng kia của anh, tên tiếng Trung nghe thật quê mùa. Lúc cô ta biết cô muốn về nước, trên mặt không hề che dấu sự vui mừng, “Nghê Già, nếu anh ấy không hỏi tôi sẽ không nói, còn có, đây là quyết định chính xác nhất của cô đấy.”

Xem ra, anh đã hỏi.

Chu Di Sơn ở bên kia hỏi: “Về nước rồi?”

“Ừm.” Nghê Già chậm rãi phun khói, nhìn ánh đèn xe lấp lánh nối thành một chuỗi dài ngoài cửa sổ, nói: “Em về tìm đáp án.”

Hiện giờ, có vài chuyện, cô cần đáp án.

Có quỷ mới biết, lúc Chu Di Sơn nói câu ‘hãy theo anh’ kia, trong đầu cô cứ như bị điên vậy, đột nhiên xuất hiện một người, một người gần như bị cô lãng quên đến tận chân trời.

Bọn họ ở chung không nhiều, tính đi tính lại, chưa tới hai tháng, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trầm bổng đến nỗi cứ như đã qua nửa đời người.

Không ngọt như mật, lúc nào cũng đối chọi gay gắt, tra tấn lẫn nhau, thù hận và đau khổ đan xen, bây giờ nhớ lại, ngay cả lúc hôn nhau cũng mang theo mục đích, thật đau lòng.

Nhưng đâu chỉ có vậy, anh vì cô mà nỗ lực, đẩy cô tới trước, anh đứng dưới lầu chờ cô cả một đêm, dù cả người anh toàn máu, lại không muốn cô khóc.

Còn rất nhiều chuyện nữa, nhiều đến nỗi trong tai cô đều là giọng nói của anh.

“Nghê Già, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Nghê Già phát hiện, cô chưa từng quên, chỉ là không dám nhắc tới.

Chu Di Sơn không nể mặt mà vạch trần cô, “Trong lòng em đã có.”

“Có lẽ đi.” Nghê Già không phản bác, “Em muốn biết đáp án của anh ấy.”

Sự thẳng thắn của cô khiến Chu Di Sơn cứng họng.

Cô gái tên Nghê Già này, không tốt đẹp chút nào, nhưng có một chỗ đang sáng lên, cô nghe theo trái tim mình, bình bình thản thản.

Thích là thích, không thích tuyệt đối không dây dưa, không để lại sự mập mờ cho bất kỳ ai, nếu không với điều kiện này của cô, kiểu đàn ông nào không lừa được tới tay?

Cô vốn không giỏi cô độc như vậy.

“Chu Di Sơn.” Cô siết chặt khớp hàm, nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi.”

Chu Di Sơn khẽ cười, “Anh không chấp nhận.”

Nghê Già không nói gì.

“Tha thứ hay không là chuyện của anh, may mắn hay bất hạnh là chuyện của em.” Chu Di Sơn nói, “Nghê Già, đừng một mình trở về gặp anh.”

Nói xong, chính anh cũng cảm thấy chua xót.

Nghê Già lau nước mắt.

Thấp giọng nói: “Được.”

Hôm sau, lúc Nghê Già đang chọn dây chuyền bạc ở quầy bán, cô gặp được một mỹ nhân quyến rũ.

Mỹ nhân đeo kính râm che khuất nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi môi đỏ mọng, mái tóc màu nâu hạt dẻ uốn xoăn, dáng người trước lồi sau vểnh, tuy dưới chân là một đôi giầy đế bệch hiệu Gucci, nhưng vẫn cao hơn tất cả phụ nữ đang mang giầy cao gót ở trong tiệm.

Dáng người như vậy, là bát cơm ông trời thưởng cho người mẫu.

Cô gái bán hàng nhìn lướt qua Nghê Già – người sau khi vào tiệm chỉ nhìn mà không nói, rồi chỉ một nhân viên khác đi tiếp đãi vị mỹ nhân kia. Cô gái bán hàng rất có nhãn lực, tuy Nghê Già ăn mặc khiêm tốn, nhưng với gương mặt này, khí chất kia, người thường tu luyện cả đời cũng không có được.

Nghê Già xem xong một vòng mới lấy ra một chiếc túi nhung nhỏ, đổ ra một chiếc nhẫn.

“Tôi muốn tìm một sợi dây, phối với cái này.”

Cô gái bán hàng đảo mắt qua, kiểu dáng của chiếc nhẫn kia không tầm thường, khi thấy viên kim cương trong suốt xinh đẹp, càng chắc chắn hơn, cô gái này không phú cũng quý.

“Chị muốn hình dáng gì ạ?”

“Đơn giản chút là tốt rồi.”

Cô gái bán hàng gật đầu, cúi người tìm dây xích bạc, Nghê Già ngồi trên ghế xoay, bắt chéo chân, hờ hững nhìn.

Mỹ nhân vừa mới bước vào tiệm đột nhiên đứng bên trái cô, không chắc chắn mà lên tiếng: “Nghê Già?”

Nghê Già quay đầu.

Mỹ nhân tháo kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, hàng mi dài và nhỏ, trang điểm tỉ mỉ.

Không đợi Nghê Già mở miệng, cô ta đã chủ động giới thiệu: “Tôi là Phàn Nhân.”

Nghê Già nhẹ nhàng “ồ” một tiếng.

Cô nhớ ra cô ta.

Ở cái thời học sinh xa xôi đó, cô ta là nữ thần chân dài ngực lớn mà cả trường đều biết, cô ta từng hại cô, nhân phẩm không đáng đánh giá, nhưng trong mắt Nghê Già, cô ta là người duy nhất có não.

Nhiều năm trôi qua như vậy, Phàn Nhân vẫn chói mắt như cũ, mặt mày thần thái sáng láng, cách nói năng cũng hào phóng. Dù sao xã hội bây giờ, chung quy sẽ không bạc đãi mỹ nữ có năng lực.

Phàn Nhân hỏi: “Nghe nói cô đi Mỹ? Sao lại trở về vậy?”

Nghê Già thản nhiên nói: “Từ chức rồi.”

Phàn Nhân trợn to mắt, thấy dáng vẻ bây giờ của Nghê Già, hẳn là sống ở nước ngoài không tệ, sao có thể nghĩ đến chuyện về nước?

Nhưng ngay sau đó, cô ta nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lóe sáng trên quầy hàng, kiểu dáng rất độc đáo, không giống kiểu dáng trong tiệm.

Phàn Nhân hếch mày, thăm dò, “Cô kết hôn rồi hả?”

Nghê Già mỉm cười, “Chưa.”

Thấy cô không có ý định nói nhiều, Phàn Nhân cũng có nhãn lực, không hỏi nữa.

Chuyện năm đó, Phàn Nhân chỉ biết một chút, sau khi cô biến mất, Trần Kính Sinh cũng thôi học, nhất thời, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, rầm rầm rộ rộ, về sau biến thành mấy phiên bản khác nhau, trở thành truyền thuyết.

Phàn Nhân còn bất bình thay cô một khoảng thời gian.

Một cô gái có phong cách như Nghê Già, không nên rơi vào kết cục như vậy.

Cũng may dáng vẻ hiện giờ của cô, khí chất không hề giảm, còn có thêm chút quyến rũ giữa mi mắt.

Phàn Nhân chủ động lấy di động ra, “Lưu số Wechat đi, bây giờ hiếm khi gặp lại bạn thời cấp 3.”

Nghê Già suy nghĩ một lát, không từ chối.

Hai người thêm wechat cho nhau, số của Nghê Già là số mới.

Nghê Già thấy cách trang điểm rất tiên phong và thời thượng của cô ta bèn hỏi: “Bây giờ cô là…”

“Là người mẫu, đây chỉ là bát cơm thanh xuân thôi, luôn có những cô gái xinh đẹp và trẻ trung hơn tôi nhiều.”

Lời này của Phàn Nhân là khiêm tốn, cô ta có một khuôn mặt thanh tú và sáng ngời, dáng người cũng tốt, nói mới hơn hai mươi cũng có người tin.

“Nhưng tôi từng học nhiếp ảnh, coi như cũng có ích, chờ tôi già rồi, không đến mức không nuôi sống được mình.”

Tuy cách nói rất khiêm tốn, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy thấp kém.

Đây là kinh nghiệm giao tiếp khéo léo có được sau nhiều năm, đúng là người trong giới có khác.

Nghê Già cười.

Cô gái bán hàng vừa vặn cắt ngang đoạn đối thoại của hai người, mang mấy sợi dây đặt lên bàn, “Chị xem thử đi ạ, chị thích loại nào?”

Thật ra cô chỉ cần một sợi dây để đeo nhẫn, càng đơn giản càng tốt, không để ý nhiều như vậy.

Nghê Già chọn sợi dây nhỏ nhất, cũng không hỏi giá, trực tiếp bảo cô ấy đóng gói.

Đứng dậy, chào tạm biệt với Phàn Nhân, cô một mình ra khỏi trung tâm thương mại.

Buổi tối, Nghê Già nhận được lời mời kết bạn từ một người lạ.

Trên bảng thông báo xác minh bạn bè có viết:

Tôi là Trình Thạc, cô còn nhớ tôi không?

Nghê Già không nhắn lại, ấn đồng ý.

Phàn Nhân sẽ đưa số Wechat của cô cho anh ta, cô không hề ngạc nhiên.

Cô biết, học sinh chuyên thể thao là người một nhà.

Nghê Già vốn không định liên lạc với bất kì người bạn cấp 3 nào, nhưng nếu không có môi giới, cô sẽ không thể tìm hiểu cuộc sống của Trần Kính Sinh trong những năm qua.

Trình Thạc add cô vào một nhóm chat.

Nghê Già đi vào mới phát hiện bên trong đang tán gẫu, khí thế ngất trời.

Nhìn một lát liền hiểu, bọn họ đang định tổ chức họp lớp.

Tuy từng là bạn cấp 3, nhưng có vài người cô không nhớ rõ. 28,29 tuổi, vẫn còn ở cái tuổi bốc đồng, đã lâu không gặp, ai nấy đều nhiệt tình, chuyện họp lớp càng nói càng sôi nổi, từ lúc cô gia nhập, không khí trở nên cao trào hơn, một giây mười người nói chuyện, di động leng keng leng keng không ngừng.

Giữa một khoảng trống, Nghê Già thấy được chủ đề thảo luận của bọn họ.

Đón tiếp cô?

Nghê Già không biết nói gì.

Thấy cô im lặng suốt, Trình Thạc nhắn tin với cô qua message riêng, “Quấy rầy đến cô sao?”

Hiển nhiên, vì chuyện quá khứ, thái độ của anh ta rất thận trọng.

Nhưng, chỉ số EQ và IQ của người này vẫn khiến người ta thấy mệt.

Nghê Già nhanh chóng gõ chữ: “Không có.”

“Mọi người đã lâu không tụ tập, hôm nay nghe nói cô trở về, đều muốn gặp cô.”

Nghê Già ngừng tay.

Bên kia lại hỏi: “Cô đi chứ?”

Nếu tham gia, nói không chừng sẽ đụng phải những cố nhân từng khiến cuộc sống của cô trở nên đặc sắc vô cùng.

Mà đám bạn cũ cảm tình nhạt nhẽo này, chỉ muốn biết bây giờ cô nghèo túng hay xa hoa, dáng người có thay đổi hay không mà thôi.

Trong người Nghê Già có cái gì đó đang nhảy nhót.

Rốt cuộc cô vẫn không an phận.

Cô trả lời: “Đi.”