Chương 40: Về Sau Đừng Như Vậy Nữa

Biên tập: Rosa

Thấy Nghê Già đồng ý, Tiếu Tử Cường vui vẻ ra mặt, đồng thời nhắc nhở: “Chuyện cô gặp tôi, cũng đừng nói cho Trần Kính Sinh.”

Ngụ ý, nghĩ đến thật thâm độc.

Sự kinh bỉ của Nghê Già cũng nhanh viết hết lên mặt.

Cô hờ hững gật đầu.

Tiếu Tử Cường: “Biết điều một chút.”

Nghê Già cười, không hé răng.

Hắn không ở lại lâu, cũng không làm khó cô nữa, chỉ là trước khi đi, hắn quay đầu nhìn cô, ánh mắt rất sâu.

“Nghê Già, đừng để tôi chờ lâu quá, người anh em này nhớ kỹ cô rồi đấy.”

Ý của hắn là gì, không cần nói cũng biết.

Nghê Già hiểu rõ, “Ừ” một tiếng.

Buổi tối, cô về nhà, nhận được tin nhắn Wechat của Trình Thạc.

—— “Cậu không sao chứ?”

Quan tâm kiểu mã hậu pháo [1] sao?

[1] một thuật ngữ cờ tướng, nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)

Không sao?

Vậy cái gì mới gọi là có sao?

Nghê Già ngồi bên cửa sổ hút thuốc, cười lạnh một tiếng, trực tiếp xóa bỏ liên hệ.

Cũng tốt, không cần lãng phí miệng lưỡi với cậu ta, cũng không cần vì danh nghĩa bạn học mà giữ lại mặt mũi cho cậu ta nữa.

Nghê Già lướt giao diện và thấy được một con ngựa trong danh sách avatar.

Cô ấn mở, bên trong vẫn là cuộc trò chuyện cuối cùng của bọn họ. Sau đó, không ai tìm ai.

Nghê Già không thích tán gẫu, xem ra Trần Kính Sinh cũng vậy.

Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, hất bay mái tóc dài của cô, cô run lên.

Cô ngậm điếu thuốc trong miệng, hít vào một hơi, nhìn cảnh đêm sâu nồng mà tối tăm, nghĩ tới ánh mắt của Trần Kính Sinh.

Lúc này, cô rất nhớ giọng nói của cậu.

Cô tìm được Tống Chương trong danh sách liên hệ, nhanh chóng gõ ra một dòng chữ:

Cậu có số của Trần Kính Sinh không?

Chỉ một giây bên kia đã nhắn lại, trong mỗi con chữ đều là ý tứ trêu chọc:

Sao vậy, nhớ anh Sinh hả?

Nghê Già nhíu mày:

Có hay không?

Một lát sau, Tống Chương nhắn qua sáu chữ.

Cậu ấy đang ở cạnh tôi.

Nghê Già suýt chút nữa vứt di động ra.

Cô không muốn hỏi thẳng Trần Kính Sinh, mới quanh co tìm Tống Chương, ai biết bọn họ đang ở chung.

Mặt cô đỏ bừng.

Di động đột nhiên rung lên, cô nhìn xuống màn hình, là một dãy số lạ.

Là ai gọi đến, trong lòng cô biết rõ.

Cô bắt máy.

Bên kia rất ầm ĩ, tiếng nhạc vừa mạnh mẽ vừa hăng say, tiếng người ồn ào náo động, là nơi của thanh sắc khuyển mã.[2]

[2] ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây.

Cậu không nói chuyện, Nghê Già cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng nhạc đang vang lên, như thể một loại kết nối bí mật.

Trái tim vốn đập thình thịch đã bình tĩnh trở lại, còn mang theo chút mềm mại của đêm.

Nghê Già phả ra một ngụm khói mỏng, hỏi: “Cậu có số của tôi từ đâu?”

Cậu không trả lời, nhưng không còn ồn ào nữa.

Chắc là đổi chỗ.

“Đi đâu?”

Cậu nói: “Ra ngoài.”

Trong di động có tiếng gió.

Giọng nói của cậu giống như dòng nước đêm, trong trẻo mà lạnh nhạt.

Nghê Già gãy tàn thuốc, “Uống rượu hả?”

“Ừ.”

“Tâm trạng không tốt?”

“Bạn kêu.”

“Ồ.”

Nghê Già hút thuốc, nhìn sương trắng biến mất trong bầu trời đêm, cô trợn to hai mắt, nhưng trước mắt vẫn là một màu đen vô tận.

Thành phố hào phóng sáng lên cả đêm, chỉ tiếc là không có ánh sáng tự phát.

Ban ngày sương mù dày đặc, buổi tối càng không có sao.

Bụi bậm rơi đầy trời.

“Trần Kính Sinh.” Nghê Già nhẹ nhàng hít một hơi, hít vào trong đó cả sự mát mẻ của gió, “Muốn hỏi cậu chuyện này.”

Cậu lẳng lặng nghe.

“Khi nào cậu bắt đầu có những vấn đề tâm lý đó?”

“…”

Trần Kính Sinh chớp mắt, nói:

“Lớp 7.”

Năm đó, cô học lớp 9.

Tất cả mọi người đều phạm sai lầm.

Nghê Già cười khổ.

Cô nhìn ánh đèn không ngớt trong thành phố, thản nhiên nói: “Trần Kính Sinh, là tôi nợ cậu.”

Năng lực phát hiện vấn đề của cậu rất tốt, “Có chuyện gì.”

Cô cười, “Tôi thì có thể có chuyện gì?”

“Cô ở đâu?”

“Trên giường, tôi rất mệt, sắp ngủ.” Nghê Già biết cậu nói gió chính là mưa, nhanh chóng cúp máy, “Cậu nhớ về sớm một chút, tạm biệt.”

Cô không muốn nghe, cũng không muốn nhìn, ngã xuống sofa, vứt di động sang một bên.

Đầu óc rối tung, nhưng dần dần lại có cái gì đó trở nên rõ ràng.

Cô ngủ trên sofa cả đêm.

Hôm sau cô tỉnh lại rất sớm, nhưng cổ đau cực kì, chắc là bị sái cổ.

Nghê Già nghểnh cổ rửa mặt xong, chỉ uống một cốc nước liền xách cặp đi ra ngoài.

Cô xuống lầu, bước chậm ra cổng, cơn gió sáng sớm khiến người ta hít thở thông thuận.

Chưa đi được hai bước, ánh mắt bị bóng dáng lóe lên dưới tán cây thu hút.

Cô không thể tin mà trợn to hai mắt.

Cậu vẫn ngồi ở chỗ cũ, mở rộng hai chân, hai cánh tay chống lên đầu gối, khom người xuống, hai bàn tay chống lên trán.

Mái tóc ngắn của cậu dường như mọc dài ra, rũ xuống.

Bên người đặt một hộp thuốc lá, mở ra một nửa, bên trong đã trống rỗng, chỉ có chiếc bật lửa màu bạc.

Gió lại gào thét mà đến, thổi tan một tầng hơi nước dâng lên trong đáy mắt cô.

Nghê Già hắng giọng, khàn khàn lên tiếng:

“Trần Kính Sinh?”

Cậu khẽ động đậy, ngẩng đầu.

Ánh mắt đỏ ngầu, tất cả đều là tơ máu.

Tượng trưng cho một đêm không ngủ.

Cậu ngồi ở đây cả đêm?

Trong lòng Nghê Già có cái gì đó đang ầm ầm sụp đổ.

Trần Kính Sinh thấy cô thì đứng dậy đi tới, cậu đứng vững bên cạnh cô, trên mặt khó che dấu sự mỏi mệt.

“Cậu tới hồi nào?”

Cô mở miệng, phát hiện giọng mình có chút run.

Cổ họng Trần Kính Sinh rất khàn, “Sau khi cô cúp máy.”

“Sao không nói với tôi?”

“Không phải cô ngủ rồi sao?” Cậu nhéo nhéo mũi, một lần nữa nhìn cô, nếp gấp trên mí mắt trở nên rõ ràng, “Đi thôi.”

Giọng điệu rất hờ hững, rõ ràng ở đây cả đêm, nhưng thấy cô cái gì cũng chưa nói.

Đi về trước vài bước mới phát hiện phía sau không có ai. Trần Kính Sinh quay đầu, Nghê Già còn đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn cậu.

Nhiều năm qua, cô chưa từng gặp người nào như vậy.

Yên tĩnh, lạnh lùng, nhẫn nhịn, còn điên cuồng.

Cậu không hề che giấu cảm xúc, có lẽ cậu bị chướng ngại ở mặt này, mọi buồn vui, yêu ghét của cậu, đều biểu đạt một cách trực quan nhất. Trong thế giới giả dối này, sự chân thật đó làm người ta đau lòng.

Trong mắt cậu, một cơn gió lốc đã lấp đầy khắp núi sông.

Chỉ có cậu, là duy nhất.

Nghê Già đến bên cạnh cậu.

“Chúng ta đi ăn sáng đi.”


Tiệm ăn sáng trong tiểu khu có rất nhiều, Nghê Già và Trần Kính Sinh đi vào một tiệm trong số đó, trong tiệm nhỏ chen đầy người, bánh bao hấp vỉ tản ra hơi nóng hôi hổi, xen lẫn mùi thơm của cơm.

Cô không có khẩu vị gì, chỉ gọi một bát cháo, Trần Kính Sinh vẫn như cũ gọi giống cô.

Nghê Già hỏi: “Cậu ăn ít vậy à?”

“Không đói.”

“Cả đêm không ngủ còn không đói?”

Trần Kính Sinh không quan tâm cô nữa, quay đầu tìm chỗ ngồi.

Một nhóm nữ sinh vừa vặn ăn xong, chủ động nhường chỗ cho Trần Kính Sinh, lúc đi còn giật nhẹ tay áo của nhau, một đường quay đầu ba lần, cảm thán vì gặp được soái ca.

Nghê Già trông thấy, khẽ xùy một tiếng.

Trần Kính Sinh bắt giữ đến, “Sao?”

“Không sao.” Nghê Già gọi xong, ngồi đối diện với cậu, “Gương mặt này của cậu còn rất trêu người.”

“Kém hơn cô.”

Luận về mặt, hơi thở yêu mị của cô tuyệt đối là hạng nhất.

Giọng điệu của Trần Kính Sinh không mặn không nhạt, nghe không hiểu ý gì.

Nghê Già cười rất tươi, “Tôi sẽ coi là cậu đang khen tôi.”

Trần Kính Sinh nhìn nụ cười chói mắt của cô, không đáp.

Cậu không muốn nói chuyện với cô.

Hai bát cháo bưng lên, Nghê Già thổi thổi, cúi đầu uống hai ngụm. Vẫn còn hơi nóng, bèn đặt lên bàn, chờ nguội.

“Còn đi học sao?”

“Ừ.”

“Không buồn ngủ?”

“Không.”

Nghê Già nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt cậu, “Cả đêm qua cậu làm gì?”

Trần Kính Sinh nói: “Nghĩ một chuyện.”

Nghê Già nhíu mày, “Nghĩ về tôi sao?”

Cậu im lặng ứng đối.

Nghê Già đã quen với sự im lặng này của cậu.

Lại nói: “Thường xuyên như vậy?”

Cậu hỏi: “Loại nào?”

“Chịu đựng cả một đêm.”

“…”

Trần Kính Sinh yên lặng một lát mới thấp giọng đáp: “Ừ.”

Nghê Già hỏi: “Vì sao?”

Trần Kính Sinh nói: “Ngủ không được.”

Trong thế giới của cậu, đêm đen còn đáng sợ hơn ban ngày.

Vì vào ban đêm, những cảm xúc bị đè nén cả ngày sẽ dâng trào. Hút hết bao thuốc này đến bao thuốc khác vẫn không lấn át được sự cáu kỉnh và u ám cắn nuốt toàn thân.

Mỗi lần bừng tỉnh từ ác mộng, mỗi lần nhớ tới ngày mai, đều cảm thấy vô vọng.

Đã bao lần cậu trơ mắt chờ bình minh đến.

Lúc mặt trời ló dạng, cậu không cảm nhận được ánh sáng. Điều đó có nghĩa là cậu lại phải chịu đựng thêm một ngày mệt mỏi.

“Về sau đừng như vậy nữa.”

Cô nhìn tóc cậu, nhẹ giọng nói.

Động tác ăn cháo của Trần Kính Sinh khựng lại, ánh mắt dừng trên mặt cô, vừa đen vừa sâu.

Cậu nói: “Đừng có giấu tôi chuyện gì.”

Nghê Già mặt không đổi sắc, “Cậu nghĩ nhiều.”

Trên mặt Trần Kính Sinh hiện lên chút châm chọc, “Nghê Già, nếu muốn giấu tôi, cũng đừng để tôi phát hiện ra sự bất thường của cô.”

Cậu nói xong thì không nhìn cô nữa, húp hết bát cháo, nhanh nhẹn đứng dậy đi tính tiền, sau đó ra khỏi tiệm.


Hai người bắt taxi đến trường.

Đang là giờ cao điểm, cổng trường bị kẹt cứng, bác tài không định chen hàng, dừng xe ở ven đường, còn phải qua một cột đèn ở trước nữa mới đến trường học.

Nghê Già xuống xe trước, sau khi chờ cậu xuống xe, đứng không nhúc nhích.

Cô nhường đường cho Trần Kính Sinh, “Cậu đi trước đi.”

Trần Kính Sinh nhíu mày, “Vì sao?”

Nghê Già: “Cổng trường có rất nhiều người.”

Trần Kính Sinh lập tức lạnh mặt, “Sợ bị người ta nhìn thấy?”

Không đợi Nghê Già nói gì, cậu đã nắm chặt cánh tay cô, dắt tới trước.

Tư thế chật vật này muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, cô hoàn toàn bị động, bị Trần Kính Sinh lôi thẳng vào trường.

Không chỉ vậy, cậu còn tự mình đưa cô đến lớp.

Chuyện này chỉ sợ là ‘cảnh tượng hot hòn họt’ của sáng nay.

Nghê Già không nói gì, dùng sức cũng tránh không thoát, lúc này nhịn không được nữa, cô trừng mắt lên, “Trần Kính Sinh, cậu có bệnh hả?”

Trần Kính Sinh thả cô ra trước cửa lớp, hờ hững nói:

“Có, ngày đầu tiên biết sao?”