Biên tập: Rosa
Nghê Già đặt đầu ngón tay lên ngực cậu rồi đẩy cậu ra khỏi người mình.
“Còn giận sao?” Cô hỏi.
Trần Kính Sinh gạt tay cô ra, mắt nhìn sang chỗ khác. Cậu không nhìn cô, chỉ có tiếng hít thở ẩn nhẫn.
Nghê Già vịn vai cậu, “Người anh em?”
Cậu cứng người, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, “Đừng đụng vào tôi.”
Giọng cậu rất khàn.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay cậu truyền đến có chút đáng sợ.
Nghê Già biết chuyện gì đang xảy ra, vui sướng khi người gặp họa mà nhéo vào vành tai đỏ bừng của cậu.
Người này cũng dễ trêu chọc quá rồi.
Trần Kính Sinh đè tay cô, ra sức nhéo lại, trong nháy mắt, Nghê Già đau đến nỗi ngũ quan nhăn lại một chỗ.
Trần Kính Sinh bẻ tay cô, một chút lực cũng không giảm, “Đừng trêu chọc tôi.”
“Tôi trêu chọc ai chứ?”
Nghê Già trừng mắt, hoàn toàn không biết hối cải, Trần Kính Sinh tăng thêm lực, lúc này cô mới cảm giác xương cốt của mình sắp vỡ.
Cậu rũ mắt, ánh mắt vừa sâu vừa tối, “Cô trêu chọc tôi.”
WTF?
Giọng điệu này cứ như đang uất ức vậy.
Nghê Già hít một hơi lạnh, khí thế hạ thấp, ngoan ngoãn lại, “Đau.”
Trần Kính Sinh cuối cùng cũng buông ra.
Quả nhiên người này ăn mềm không ăn cứng.
Nghê Già sờ tay, da cô trắng, cổ tay bị cậu bóp đỏ lên, nhìn thấy mà giật mình.
Cô đau lòng thổi thổi hai cái.
“Nghê Già.”
Trần Kính Sinh gọi.
“Gì?” Lực chú ý của cô còn ở trên vết hằn.
“Không có lần sau.”
Cô nhìn sang, nghe không hiểu, “Cái gì?”
“Tôi chịu không nổi.”
Lông mi của Nghê Già run lên.
Trần Kính Sinh quay đầu, nói: “Nếu có lần sau, tôi thật sự chịu không nổi.”
Hôm sau hết sốt, Nghê Già đi học lại.
Cô đến sớm, chỗ ngồi bên cạnh vẫn trống.
Vừa ngồi xuống, một nữ sinh ngồi sau đã hỏi cô, “Hôm qua cậu không sao chứ? Hù bọn tôi hết hồn.”
“Không sao.” Nghê Già nhét cặp vào hộc bàn, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cám ơn.”
Mấy chuyện giao du qua lại như vậy, cô cũng nên làm.
Nữ sinh cười, xua xua tay, dường như nhớ tới gì đó, nói thêm, “Hôm qua Trần Kính Sinh đến lớp tìm cậu đấy.”
Nghê Già đang định xoay người lại, nghe thế thì khựng lại, “Khi nào?”
Nữ sinh nói: “Sau khi tan học, Triệu Như nói với cậu ta cậu ngất.”
Nghê Già híp mắt, “Triệu Như?”
“Ừm.” Nữ sinh gật đầu, “Lúc đó Sở Lê đi WC rồi, cho nên Triệu Như đi nói.”
Vậy là Triệu Như nói cho Trần Kính Sinh địa chỉ nhà cô?
Nghê Già đang suy nghĩ thì có một người ngồi xuống.
Nghê Già nâng mắt, là Sở Lê, mặc đồng phục ngay ngắn chỉnh tề, sườn mặt sạch sẽ xinh đẹp, mang theo hơi thở tri thức của một học sinh cấp 3.
Cô ấy vừa mở cặp ra vừa hỏi: “Cậu đỡ hơn chưa?”
Nghê Già nhìn cô ấy, chậm rãi gật đầu.
Cuối cùng, cô hỏi: “Hôm qua cậu gọi điện cho Cố Nam Minh sao?”
“Đúng vậy…” Sở Lê lấy vở bài tập ra, xếp từng quyển lên bàn, “Tôi rất sốt ruột, thấy gần đây người cậu liên lạc trong danh bạ là hắn nên gọi.”
Tình huống giữa cô và Cố Nam Minh, Sở Lê ít nhiều gì cũng biết.
Vả lại, trừ Cố Nam Minh, người khác cũng không thể nhanh chóng tới đây.
Từ trước đến giờ, cô chưa từng gọi cho Trần Kính Sinh, càng không nên trông cậy vào cậu ta.
Sở Lê thấy cô không nói gì, mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” Nghê Già thu lại ánh mắt tìm tòi, “Hôm qua, cám ơn cậu.”
Sở Lê cúi đầu, “Tôi cũng có trách nhiệm, là tôi tìm cậu nói chuyện, cậu mới bị giáo viên mắng.”
Nghê Già cảm thấy không biết nói gì trước hành vi nhận hết tội lỗi về mình của cô ấy, “Tôi ngất vì bị cảm, không liên quan tới cậu, cũng không liên quan tới giáo viên.”
Nhưng Sở Lê vẫn nói: “Thực xin lỗi…”
“Xin lỗi cái gì?”
Sở Lê lại im lặng.
Bây giờ, cô ấy cảm thấy xa lạ với chính mình.
Vài ngày sau, ngày như nước chảy.
Sau mấy trận mưa to, nhiệt độ ở thành phố A giảm xuống, sớm muộn gì sự chênh lệch nhiệt độ sẽ trở nên rất lớn, ban đêm phải mặc thêm áo khoác mới ngăn được những cơn gió lạnh đột ngột.
Ngày Cố Nam Minh đi Tây An, hắn không nói với cô, lúc đến nơi mới gửi một vị trí lên Wechat.
Nghê Già bảo hắn học tập thật tốt, Cố Nam Minh cũng nhắn lại nguyên xi bốn chữ cho đó cho cô.
Bọn họ nói chuyện vốn không thường xuyên, phần lớn là gặp mặt, sau khi hắn đi, Nghê Già cũng rất ít khi ra ngoài.
Bạn bè của hắn không còn là một đám choai choai hay oanh oanh yến yến nữa, mà biến thành một đám người cãi nhau ầm ĩ trong vườn trường.
Hắn nghỉ học đã lâu, mọi thứ bên trong đều khiến hắn cảm thấy mới lạ.
Tính cách của hắn vốn rất được, những thứ phóng khoáng, ngay thẳng của người phương Bắc, hắn đều có.
Không khó để quen bạn mới.
Trong môi trường mới, Cố Nam Minh thích ứng rất tốt.
Cố Nam Minh – gã côn đồ đầu đường cuối ngõ năm đó, đã từ trong cuộc sống của cô, lặng lẽ biến mất.
…
Trong nhịp điệu càng ngày càng nhanh của khối 12, mỗi ngày trôi qua, Nghê Già đều chết lặng mà lặp đi lặp lại. Bọn họ hô vang khẩu hiệu tiến lên, cô thờ ơ lạnh nhạt, bọn họ làm đề, cô nhìn bài kiểm tra xuất thần, bọn họ định ra mục tiêu, nghiên cứu đủ loại nguyện vọng dự thi, cô một mảnh mù mịt.
Nhưng lại có chút mong đợi.
Cô sẽ học ở đâu?
Về sau sẽ biến thành bộ dáng gì?
Tương lai có lẽ tốt hơn, có lẽ tệ hơn, nhưng đều đáng để mong đợi.
Nhất là đối với một người sống trong tăm tối như cô, có được một khởi đầu mới, là hi vọng để cô thoát khỏi những xiềng xích nặng nề trong quá khứ.
Cô chờ lâu như vậy, chính là đang chờ một cơ hội như vậy.
Bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó.
Lúc nhận được tin nhắn của Trình Thạc, Nghê Già hơi do dự.
Cậu ta hẹn gặp cô ở một tiệm bánh ngọt ở con phố phía sau, sau khi tan học.
Trong khoảng thời gian này tới nay, Triệu Như và cậu ta cãi cọ om sòm, phân phân hợp hợp khiến lớp học không được yên tĩnh, Sở Lê bị kẹp ở giữa, hay mang theo vẻ mặt khó xử nói với Nghê Già, bảo cô đừng tức giận, hãy hiểu cho Triệu Như.
Nói đi nói lại nhiều lần, rốt cuộc chính Sở Lê cũng thấy phiền.
Nghê Già không giận, cũng không hiểu cho ai, dù Triệu Như thế nào, cũng không liên quan đến cô.
Đối với những người xa lạ, Nghê Già cực kì lạnh lùng.
Mặc kệ hôm nay Trình Thạc muốn tỏ tình hay chia tay, cũng là lúc nên nói rõ với cậu ta.
Tình cảm của cậu ta, đối với cô mà nói là gánh nặng, là trói buộc, nếu sự thờ ơ của cô đã vô dụng, vậy đành giáp mặt nói cho rõ ràng.
Dù sao cô cũng không sợ xấu hổ.
Nghê Già định đến chỗ hẹn, sau khi tan học, cô không thèm để ý đến ai, xách cặp bỏ đi.
Như mọi khi, con đường phía sau trường, chật kín những quán hàng rong, bán đủ loại thực phẩm chiên xào, còn có quầy bán hoa quả.
Người đến người đi đều là mấy học sinh tan học không về nhà, hoặc là mấy đứa côn đồ đường phố choai choai, trong con đường này cái gì cũng có, từ quán net, tiệm Fastfood đến tiệm cắt tóc… tụ năm tụ bảy, nhao nhao ồn ào.
Từ lúc nghỉ việc ở quán BBQ, Nghê Già đã lâu không đến mấy chỗ như vậy.
Đều là mấy hồi ức không tốt đẹp gì, một khi đã bước vào, sẽ không tránh khỏi nhớ tới.
Nghê Già đi mua một bình nước khoáng, há miệng uống hết, sau đó bóp dẹt thì ném vào thùng rác.
Lại đốt một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn đám người, mãi đến khi hút xong, cô mới nhấc chân đi vào trong.
Tiệm đồ ngọt nằm trên con phố cũ, Nghê Già đi được một nửa, liền phát hiện có người đi theo mình.
Nhìn qua gương chiếu hậu của một chiếc xe đỗ ở ven đường, là hai người đàn ông, dáng vẻ lưu manh.
Con đường này đầy người ăn mặc kiểu đó, bọn họ trắng trợn đi theo cô mà không ai cảm thấy kỳ quái.
Cô rẽ bảy rẽ tám, định cắt đuôi bọn họ, nhưng rất nhanh, cô phát hiện kẻ theo dõi cô không chỉ là 2 tên ở sau.
Hai tên khác, đã chặn kín lối đi.
Cô bị ép đi lòng vòng, cuối cùng, bị bọn hắn dồn vào một cái ngõ cụt.
Phố sau vốn dĩ rất hỗn loạn, lại có đủ hạng người, đánh đấm trộm cắp, vì địa thế phức tạp, ngõ nhỏ chằng chịt, rất thích hợp cho mấy ‘hoạt động’ nhỏ như vậy.
Người qua đường chỉ biết đi ngang qua, căn bản mặc kệ mọi chuyện xảy ra bên trong.
Nghê Già hết đường, cô quay đầu, nhìn đám đàn ông chặn ở sau.
Cô nặng nề thở ra một hơi.
Nghê Già liếc nhìn xung quanh, trừ tro bụi, đầu lọc thuốc lá, thì chỉ có mấy túi rác bị vứt lung tung.
Không có gì để phòng thân.
Nghê Già bỏ tay vào túi, bình tĩnh sờ đến di động.
Đúng lúc này.
Một bóng người xuất hiện khiến mồ hôi lạnh của cô chớp mắt thấm ướt vạt áo.
Hắn của quá khứ từng rất uy phong lẫm liệt, còn hắn của hiện tại rất nghèo túng, hắn đã không còn là “Đại ca” nữa, dù thân hình còn khỏe mạnh, nhưng khuôn mặt này đã hoàn toàn biến dạng, chỉ còn một đống dữ tợn, trong đôi mắt nhỏ hẹp là sự hung ác và nham hiểm.
Nghê Già vô thức nhìn đến tai hắn, đường may rất xấu, lớp da mới mọc dài như khối u, lồi thành một cái túi.
Hắn đi tới, cong môi, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
“Nghê Già, đã lâu không gặp.”
Nghê Già còn chưa nói gì, hắn đã tới gần cô, đột nhiên vươn tay, mò vào trong túi, lôi ra chiếc di động mà cô đã lặng lẽ mở khóa.
“Định gọi cho ai thế? Chúng ta người quen cũ, đáng để cô sợ hãi như vậy à?”
Người này có mấy năm sống hùng hùng hổ hổ, nhưng có vài chuyện lại không thể động não.
Nghê Già không lấy lại di động, cũng không giả vờ, “Tiếu Tử Cường, có chuyện gì cứ nói.”
Tiếu Tử Cường cười lên: “Cô còn nhớ tôi à? Hồi trước không phải kêu tôi một tiếng anh Cường sao? Hiện tại sao vậy, coi thường tôi?”
Nghê Già không đáp.
Cô nhìn dáng vẻ uể oải và mái tóc dính bết của hắn, rồi nhìn sang mấy kẻ đang chặn đường ở sau, những vẻ mặt diễu võ dương oai và dương dương tự đắc kia khiến cô buồn nôn.
Bọn họ chính là kết quả của con đường bẩn thỉu này.
Cô cũng vậy.
Cô từng làm bạn với đám người này, từng trải qua cuộc sống tối tăm rối loạn, tự sống một cách kiêu ngạo và độc lập.
Hôm qua, cô còn ngây thơ nghĩ rằng mình có thể thoát thân.
Nhưng lúc này cô đã biết.
Cô làm điều ác, một ngày nào đó báo ứng sẽ đổ ập xuống đầu cô.
Mà cô của năm đó, chẳng phải là người đàng hoàng.
Bọn họ cả ngày trà trộn ở đáy xã hội, tuy khoác lên mình một lớp da, nhưng bên trong đã sớm biến thành những con giòi hôi thối.