Biên tập: Rosa
Đại hội thể dục thể thao kết thúc, bầu không khí ở khối 12 càng căng thẳng hơn trước.
Được nghỉ 3 ngày, dường như các bạn học đều thả lỏng tâm trạng để chơi đùa nên khống chế không được. Tiết 1 của ngày hôm sau là tiết chính trị, lớp học lại được ngủ một trận.
Giáo viên tức giận đập bàn, “Sớm biết trạng thái tinh thần của các em sẽ như vậy, đã không cho các em tham gia đại hội thể dục thể thao!”
“Thi xong rồi giờ còn nói gì nữa.” Có bạn học ở phía dưới nói thầm.
Nghê Già chôn đầu ngủ, tối qua về nhà, cô sốt tới 38.5 độ, cả người tựa như cái khung lỏng lẻo, vừa đau vừa mệt.
Tiết 2 là tiếng Anh, với hai phần, một là làm bài kiểm tra, hai là giải đề thi thử đại học của năm nào đó, làm đi làm lại nhiều lần.
Ở khối 12, kiểm tra là chuyện thường, đề thi vô biên như biển, không có điểm cuối.
Nghê Già nhìn đống chữ cái tiếng Anh là đau đầu.
Cô xếp đề thi thành một chồng, sau đó nằm sấp xuống ngủ.
Sở Lê nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không làm sao?”
Nghê Già nói bằng giọng mũi, “Ừ.”
“Nhưng lát nữa phải thu bài…”
Nghê Già ngẩng đầu nhìn cô ấy, còn chưa há mồm, giáo viên tiếng Anh đã lạnh lùng quát, “Nghê Già, không được nhìn bài của bạn cùng bàn.”
Cô nhìn bài ai chứ?
Nghê Già không biết nói gì, trợn trắng mắt.
Xoay đầu qua phía khác, nằm sấp xuống ngủ tiếp.
Cô đã quen với việc bị đối xử khác biệt ở trên lớp.
Sở Lê bị dọa, rụt cổ lại, qua một lát mới thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Nghê Già cảm thấy cả người khó chịu, cô thật sự không muốn để ý tới cô ấy, nhưng nghĩ đến đại hội thể dục thể thao hôm qua, đoán chừng tâm hồn của cô nương này vẫn còn yếu đuối, bèn nhàn nhạt đáp, “Không sao.”
Sở Lê cúi đầu làm đề thứ hai, nhưng suy nghĩ vẫn không thể tập trung. Cô ấy cẩn thận hỏi: “Cậu và Trần Kính Sinh… quen nhau sao?”
“Không có.”
“Vậy hôm qua hai người…”
Nghê Già đột nhiên ngẩng đầu, giọng điệu rất tệ, “Cậu làm tốt đề thi của mình đi được không?”
“Nghê Già! Đang kiểm tra mà em còn nói chuyện hả? Em muốn thi nữa hay không?!”
Giáo viên tiếng Anh bật dậy khỏi bục giảng, đi đến chỗ ngồi của cô, rút ra bài thi bị cô đè dưới cánh tay, nhanh chóng nhìn lướt qua, sắc mặt đen đi.
“Thời gian qua lâu như vậy rồi, em một đề cũng chưa làm?”
Nghê Già nhìn thoáng qua Sở Lê, cô ấy cúi thấp đầu, cái trán sắp đụng vào bàn.
“Em liếc xem được bao nhiêu rồi? Không nghe thấy lời cảnh cáo của tôi hả?”
Nghê Già ghét nghe lời giáo huấn như vậy nhất, cô lấy lại bài thi từ tay giáo viên tiếng Anh, “Bây giờ em làm.”
Hành động này, lại chọc giận cô giáo.
“Không cần viết! Tôi thấy em về nhà liền quên hết!”
Nghê Già cảm thấy có một luồng khí xông thẳng lên não, cô đột nhiên đứng lên, còn chưa nói gì đã trực tiếp ngã ra sau.
…
Lúc Nghê Già tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc.
Đây là nhà cô.
Cô đứng dậy, khăn lông đắp trên trán liền rơi xuống.
Bên ngoài còn có tiếng bước chân.
Không ngờ, thân thể của cô lại biết chọn thời điểm bãi công như vậy. Đại hội thể dục thể thao có thể kiên trì, vừa đến học tập liền kiên trì không được.
Cô đẩy cửa phòng đi ra ngoài, trong phòng bếp có một bóng lưng đang bận rộn.
Nghê Già đi qua thì thấy, “Cố Nam Minh?”
Cố Nam Minh quay đầu, trong tay còn cầm cái muỗng, “Hả?”
Nghê Già cảm thấy dáng vẻ mang tạp dề của hắn rất buồn cười.
Đây là lưu manh hoàn lương sao?.
“Sao cậu lại ở nhà tôi?”
Cố Nam Minh nói: “Tôi đang ở quán net, sau đó bạn cô gọi điện cho tôi, nói cô bị ngất ở phòng y tế.”
Nghê Già nhíu mày, “Bạn tôi?”
“Cô ấy nói là bạn cùng bàn với cô.”
Nghê Già hiểu ra.
“Cô bị sốt và mệt mỏi quá độ, máu cung cấp lên não không đủ mới ngất.” Cố Nam Minh vặn nhỏ bếp, “Đi bệnh viện truyền nước, sau đó tôi đưa cô về đây.”
“Cám ơn.” Tỉnh lại sau trận choáng váng, Nghê Già cảm thấy mình dường như đã ngủ một thế kỷ.
Cô sờ cái trán, hình như không nóng lắm.
“Cậu nấu ăn đấy à?” Nghê Già hỏi.
“Ừ, tôi vừa xuống lầu mua chút gạo, nấu cháo cho cô.”
Cố Nam Minh đậy nắp nồi, quay người lại, trông thấy môi cô vẫn trắng bệch thì nhướng mày, “Cô về phòng nằm được không hả, đừng làm chuyện vớ vẩn.”
Nghê Già làm động tác “ok”, uống một cốc nước rồi trở về phòng.
Cô ngồi tựa vào đầu giường, lấy di động ra nhìn.
Lúc này, ở trường hẳn là sắp tan học.
Vậy mà dày vò cả một buổi sáng.
Cố Nam Minh đi theo vào, hắn kéo chiếc ghế trước bàn học cô ra, vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy chồng sách tham khảo trên bàn.
“Yo, còn làm bài tập cơ đấy?” Cố Nam Minh mở ra nhìn vài tờ, ngoại trừ phần điền vào chỗ trống có viết hai từ thì những phần khác đều trắng trơn, rất sạch sẽ.
“Cô đâu có giống một học sinh cấp 3.” Hắn tổng kết.
Nghê Già không phủ nhận.
Cô chưa từng quan tâm đến chuyện này.
Cố Nam Minh đóng sách tham khảo lại, hỏi: “Định thi ở đâu?”
“Thi xong hẵng nói.” Nghê Già thản nhiên mở miệng, “Đậu ở đâu học ở đó, tôi không được chọn.”
Cố Nam Minh nói: “Tính khí này là sao? Còn không tích cực bằng một kẻ không đi học như tôi nữa.”
Nghê Già hỏi: “Thế nào, cậu nghĩ xong đường ra rồi à?”
Suốt ngày sống mờ mịt như vậy cũng không phải là cách.
Nhân sinh trên đời, phải ăn cơm mới sống được.
“Ừ, ba tôi cho tôi học trường nghề, học cắt tóc, có lẽ sau này sẽ mở tiệm.”
Nghê Già: “Trường học ở đâu?”
“Quê tôi, Tây An.”
Thì ra hắn là người phương Bắc.
Nghê Già: “Xa thật.”
“Ừ.” Cố Nam Minh sờ túi tiền, lấy ra hộp thuốc lá, nghĩ đến cô còn bệnh, lại nhịn xuống.
“Sau khi tốt nghiệp cấp 2 thì không học nữa, đột nhiên bảo tôi trở về làm học sinh, thật không quen.”
Nghê Già cười.
Cô chỉ vào cửa sổ rồi nói, “Muốn hút thì ra kia hút.”
Cố Nam Minh quả thật không nhịn được, đi tới cửa sổ, đốt một điếu.
Nghê Già ngửi thấy mùi khói thuốc nhè nhẹ phiêu diêu trong không khí, kiềm nén cơn nghiện thuốc, thuận miệng hỏi: “Khi nào đi?”
Cố Nam Minh hít vào một hơi.
“Hai ngày nữa.”
Nghê Già đột nhiên im lặng.
Vì sự ra đi của Cố Nam Minh.
Ở đây, bạn bè của cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Không, thậm chí không cần đếm, ngoại trừ Cố Nam Minh và Sở Lê, cô tìm không ra người thứ ba.
Sau khi gặp phải những chuyện đó, qua đi giai đoạn kết bạn, cô luôn sống khép kín và không muốn làm quen với người mới.
Cố Nam Minh được xem như là người bạn duy nhất của cô từ đó tới nay.
Nghê Già là người trọng tình nghĩa.
Quan hệ nam nữ có thể rất hờ hững, nhưng chỉ cần là bạn bè, cô có thể nhượng bộ rất nhiều lần.
Đó cũng là nguyên nhân cô luôn mềm lòng với Sở Lê.
Giọng của Nghê Già vẫn lạnh nhạt như cũ, “Sao không nói với tôi?”
Cố Nam Minh cười khổ một tiếng, “Nghe nói cô là bạn gái của Trần Kính Sinh.”
Nghê Già: “Chuyện khi nào, sao tôi không biết.”
“Bên ngoài đều truyền như vậy.”
“Cho nên cậu sẽ tin?”
“Tin hay không cũng đâu có gì khác.” Cố Nam Minh ra sức dập tắt tàn thuốc trên bệ cửa sổ, “Tôi ở đây gần ba năm, chưa từng nghe hắn mập mờ với bất kì cô gái nào, có thể tiểu tử kia thật sự thích cô.”
Mí mắt Nghê Già giật giật, không lên tiếng.
Cố Nam Minh: “Không có gì to tát cả, chờ cô thi đại học xong tôi có thể trở về, nếu cô muốn đi đâu đó du lịch, hai ta cùng đi.”
Nghê Già cảm thấy cổ họng đắng chát.
“Được.”
“Cô ngủ tiếp đi, làm xong cơm tôi sẽ gọi.”
Nghê Già còn muốn nói gì đó.
Nhưng lại cảm thấy, nói cái gì cũng cứng nhắc và vô lực.
Mọi chuyện cứ vòng vo như vậy, Cố Nam Minh thích cô, cô không thích hắn.
Chỉ cần không phá vỡ, vẫn có thể là bạn.
Không cần sợ xấu hổ, không cần sợ biến chất.
Cố Nam Minh không định phá vỡ nó.
Vì thế hắn chọn làm bạn.
Vì lựa chọn này, hắn vứt bỏ đi tình cảm kia của mình.
Nếu phải nói lời tạm biệt, cô chỉ có thể chúc hắn, học tập thuận lợi, mọi sự thắng ý.
Cố Nam Minh cũng không đánh thức cô, lúc Nghê Già tỉnh lại lần nữa, trời đã tối rồi.
Cô ra một thân mồ hôi, dễ chịu hơn rất nhiều, cảm giác chua xót vì bị bệnh cũng biến mất.
Nghê Già đi ra ngoài, Cố Nam Minh không đi, ngồi trên sofa ở phòng khách chơi di động.
Thấy cô, hắn ném di động qua một bên, “Dậy rồi à? Ăn cơm không?”
“Ừm.” Nghê Già gật đầu, nồi cháo của hắn chắc là nấu xong từ lâu rồi.
“Tôi hâm nóng đã.” Cố Nam Minh đứng dậy, đi tới phòng bếp.
Nghê Già nói: “Để tôi.”
Cố Nam Minh giữ chặt cô, “Cô yên tĩnh chút đi, mau ngồi xuống sofa uống nước.”
Nghê Già còn chưa đáp, cửa đã bị ai đó gõ hai cái.
Nghê Già đi tới trước cửa, hỏi: “Ai vậy?”
Người bên ngoài không hé răng.
Ngay sau đó, người nọ gõ ba cái thật mạnh.
Đông, đông, đông.
Tâm linh như bị điện giật, Nghê Già vô thức nghĩ tới một người.
Nhưng mà, sao cậu biết địa chỉ nhà cô?
Nghê Già mở khóa, kéo cửa ra, một bóng đen bao phủ lên người cô.
Trong tay cậu còn cầm một cái túi ni lông, nhìn mặt chữ, hình như là vằn thắn đóng gói.
Nghê Già từ từ ngẩng đầu lên, lần đầu tiên, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng kia có thêm biểu cảm lo lắng.
Cô hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Trần Kính Sinh há miệng, còn chưa ra tiếng, đã bị nghẹn lại trong cổ họng.
Một giây sau, sắc mặt của cậu trở nên âm u.
Trong mắt toàn là màu đen, sâu vô cùng vô tận.
Cậu nhìn ra sau cô, Cố Nam Minh đang cầm một cái bát đi ra. Hắn còn gọi: “Nghê Già, ăn cơm.”
Hắn ở nhà cô?
Ai nấu ăn?
Nghê Già nhìn sắc mặt thay đổi đột ngột của Trần Kính Sinh, “Cậu…”
“Nghê Già.” Trần Kính Sinh cắt ngang lời cô, cậu không muốn nghe cô nói chuyện, một câu cũng không.
“Cô khá lắm.”