Biên tập: Rosa
Nghê Già không ngờ mình và Trần Kính Sinh sẽ đến bước này.
Cho đến bây giờ, khả năng nhẫn nhịn của cậu tốt hơn cô nghĩ.
Cô thà đấu với cậu một trận, xong xuôi thì coi như không có chuyện gì xảy ra, giải trừ hết ân oán, quay về thành hai người xa lạ, cũng tốt hơn để cậu ấn cô trên sofa, còn đè nặng khiến cô không động đậy được.
Cô không phải chưa từng thấy dáng vẻ gợi cảm của cậu, cái lần ở trên sân thượng, khi Phàn Nhân ôm lấy cậu, vừa hôn vừa cắn, dưới hoạt sắc sinh hương, cậu vẫn bình tĩnh, ánh trăng chiếu trên người cậu như rắc một tầng sương.
Khi đó cô cảm thấy, cả người nam sinh này đều lộ ra một cảm giác “Cấm dục”.
Mỹ nhân trong ngực mà mặt cũng không đổi sắc, dáng vẻ mím môi và trầm mặc của cậu còn hấp dẫn hơn cả thuốc kích dục.
Nữ sinh đều thích khẩu vị này.
Trần Kính Sinh là điển hình nhất.
Xa cách, kiêu căng lại thanh cao, tính cách cáu kỉnh, sự lạnh lùng và tàn bạo giữa hàng lông mày không bao giờ gạt đi được. Hai loại cực đoan va chạm trong người cậu, đụng phải một cá thể mâu thuẫn nhưng sắc bén.
Cậu xén ra một con đường cho mình, người khác không học được, trong một đám đàn ông đầy mỡ, độc chiếm một vị trí.
Người như vậy, rơi vào điên cuồng sẽ như thế nào?
Ngẫm lại cũng rất kích thích.
Thấy cô thất thần, Trần Kính Sinh cắn mạnh vào môi cô.
Cô lập tức lườm cậu, ánh mắt cậu mang ý cười, sau khi rời khỏi khoang miệng cô thì bắt đầu mút môi cô.
Mỗi lần cô há miệng nói chuyện đều khiến cậu tức giận.
Nên lấp kín từ lâu.
Trần Kính Sinh hôn rất dữ, cậu xiết chặt cổ tay cô, ấn chặt vào trong sofa, tay kia thì nắm lấy gáy của cô, chỉ cần cô trốn, cậu liền đè lại.
Cậu không hề dịu dàng, ép cô đáp lại, đầu lưỡi của cô bị cậu cắn đến nỗi run lên.
Ngay cả cơ hội để cô thở cũng không cho.
Nghê Già chỉ có một tay là tự do, cô đẩy cậu ra, lại bị cậu áp sát vào lồng ngực cứng rắn, cậu đè ép hai quả đồi mềm mại của cô, tay cô bị kẹt ở trong.
Shit, rút không ra.
Nghê Già từ bỏ.
Cô không động nữa, trợn tròn mắt nhìn Trần Kính Sinh.
Lúc hôn môi cô không nhắm mắt.
Cô thích nhìn chằm chằm đối phương, xem bọn họ chau mày hoặc quên hết tất cả; tóm lại, bọn họ mê đắm đủ loại biểu cảm của cô, cũng khiến cô hiểu rõ, cô chưa bao giờ bị hàng phục, cũng chưa bao giờ thật sự nhập tâm vào một trận triền miên.
Trần Kính Sinh cũng không nhắm mắt, lông mi cậu rất dài, nhìn gần, mới phát hiện có nếp gấp hai mí rất nhạt, bình thường nhìn như mắt một mí, vậy nên ánh mắt cậu thường có vẻ vừa mỏng vừa sắc.
Đáy mắt cậu xuất hiện một ngọn lửa tối tăm, con ngươi đen như mực, sâu thẳm nhưng sáng hút hồn.
Đây là một trận chiến thế lực ngang nhau, không ai chịu khuất phục ai.
Trần Kính Sinh tiến công bá đạo như xâm lược, cô liền thả lỏng người, hùa theo.
Hôn năm phút đồng hồ, Trần Kính Sinh cuối cùng cũng buông cô ra.
Nghê Già mặt không hồng tai không đỏ, tóc tai lộn xộn, cổ áo bị lệch, đầu vai tròn trịa lộ ra ngoài.
Trần Kính Sinh định đứng dậy thì Nghê Già đã nhấc chân, đôi chân nhỏ nhắn nhanh nhẹn kẹp lấy eo cậu.
Cô mềm như bãi bùn ở dưới thân cậu, mị nhãn như tơ: “Cứ vậy mà đi à?”
Cậu rõ ràng cứng như khối sắt.
Cổ họng Trần Kính Sinh rất khàn: “Buông ra.”
“Làm chi, hôn cũng hôn rồi, không cần tôi giúp cậu sao?”
Trần Kính Sinh đột nhiên nâng tay, bóp mạnh vào một bên ngực bị lộ ra của cô, Nghê Già bị đau, ngực run lên, nới lỏng chân.
Cậu ngã khỏi sofa.
Đi về phía toilet với ‘cây gậy’ đang nhô lên.
Nghê Già từ từ ngồi dậy, dựa vào sofa, giọng nói có chút hả hê, “Định tự mình giải quyết?”
Hình tượng của cô lúc này, như yêu tinh quấn thân vậy, chỉ thiếu giăng tơ nữa thôi.
Trần Kính Sinh không để ý đến cô.
Cậu nghẹn đến não đau.
Nhưng cũng hiểu rõ suy nghĩ của Nghê Già.
Mỗi một động tác của cô, đều là cố tình quyến rũ, dụ dỗ cậu xảy ra chuyện gì đó với cô, khiến những chuyện không thể giải quyết kia, kéo lên giường giải quyết.
Chỉ cần lên giường, quan hệ mập mờ giữa bọn họ mới có định nghĩa chính xác.
Một phát súng tiêu tan cừu oán, xong việc thì trực tiếp chụp mông chạy lấy người.
Trong mắt người ngoài, bọn họ chính là kẻ thù, gặp nhau đã đỏ mắt, cậu hận cô, bắt nạt cô khắp nơi, kết quả lại ở bên cạnh cô, chuyện này chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
Nếu như thật sự xảy ra gì đó, tính khí cao ngạo kia sẽ không cho phép cậu đi tìm cô nữa.
Nghê Già thấy rõ điểm này nên tối nay mới bám lấy cậu không tha.
Suy cho cùng, cô chỉ muốn kết thúc.
Lấy cách điên cuồng nhất.
Từ biệt cậu.
Nghê Già nghe tiếng nước chảy từ trong phòng Trần Kính Sinh thì tự châm cho mình một điếu thuốc.
Trong phòng khách còn sót lại bầu không khí mập mờ, cô cười không chút biểu cảm, không ngờ có một ngày cô còn có thể sạch sẽ như vậy, chỉ hôn, không làm gì khác.
Tối nay không như cô mong muốn.
Lúc nghe Sở Lê nói câu “Trần Kính Sinh thích cậu” cô đã nảy ra ý niệm này.
Ánh mắt cậu nhìn cô, chứa đựng toàn bộ mâu thuẫn của cậu. Hơn nữa, cậu đang dần dần từ bỏ việc đấu tranh.
Cô nghĩ, dù kết quả có ra sao, ngủ với cậu cũng không lỗ vốn.
Nhưng cô cũng biết, Trần Kính Sinh căn bản không muốn thế.
Cô không biết khi nào cậu phát hiện ra, nhưng những chuyện đường ngang ngõ tắt cô làm cũng không khó đoán, trêu chọc cậu cũng tốt, cố ý thi uống rượu cũng tốt, liều mạng uống nhiều cũng tốt, cô diễn nửa thật nửa giả, đầu óc của cậu vẫn luôn rất tốt, lúc cảm thấy cô không giống như ngày thường, hẳn là nên đoán ra.
Dùng thân thể đổi lấy một kết quả, thật sự là biện pháp thấp kém nhất.
Nhưng cô không còn con đường nào để đi.
Cô không muốn dây dưa như vậy mãi.
Cô là người muốn rời đi, nếu trước khi đi, mọi thứ ở đây đều không có kết cục tốt đẹp, vậy cứ để nó mãi mãi ở trong này đi.
Cô chẳng muốn mang theo cái gì cả.
Rất ích kỷ.
Cô rất sợ cuộc sống sẽ lệch khỏi quỹ đạo lần nữa.
Nghê Già đứng dậy, mở nửa cánh cửa sổ trong phòng khách ra để mùi khói tan đi.
Cô tựa vào cửa sổ, nhìn lên bầu trời cao mấy trăm mét vừa xa xôi vừa đen kịt, quan sát thế gian, vạn vật đều trở nên nhỏ bé. Dòng xe liền nhau chia năm xẻ bảy thành phố, có gió thổi tới, tóc cô bắt đầu nhảy múa.
Trần Kính Sinh đi ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Nghê Già đứng trước cửa sổ, gầy đến mức sắp vỡ, lúc cô không tỏ ra lẳng lơ sẽ luôn là dáng vẻ mất tinh thần này.
Bất cần.
Giống như giây tiếp theo liền biến mất.
Cũng trong giây phút này, Trần Kính Sinh cảm thấy, một ngày nào đó cô sẽ biến mất lần nữa.
Ý nghĩ này khiến cậu chớp mắt cũng cảm thấy hít thở khó khăn.
Nếu cô không xuất hiện nữa, cuộc sống của cậu có thể giống như lúc đầu, bị nhốt trong những cảm xúc thất thường, bị tra tấn, bị trói buộc.
Cậu sẽ vứt bỏ sự ấm áp, đi về phía giá lạnh, đêm dài đằng đẵng, thiếu mất ngũ vị.
Điều tồi tệ nhất cũng không như vậy.
Cậu từng chịu qua cực hạn, thật khó để dậy sóng lần nữa.
Mà lúc này, cô đã khiến cậu nếm được niềm vui nồng cháy.
Một ít từ lúc bắt đầu, đến nay đã lặng lẽ chiếm lấy cả người cậu.
Trần Kính Sinh đi tới, vòng cánh tay qua eo cô, đưa tay đóng cửa sổ lại.
Nghê Già ngoan ngoãn dựa vào lòng cậu, nhưng không bao lâu, Trần Kính Sinh liền buông ra.
Nghê Già trừng mắt nhìn: “Tôi ngủ ở đâu?”
Trần Kính Sinh dẫn cô vào một căn phòng.
Chắc là phòng cho khách.
Cô đoán chưa có ai ngủ trong đây vì giường rất mới, trên ga giường hình chữ nhật không có lấy một nếp nhăn, trên vách tường trắng chỉ có một chiếc đèn tường, không có đồ trang trí gì khác.
Lạnh như băng.
Cô cũng nghĩ không ra, còn có ai sẽ ngủ qua đêm ở nhà Trần Kính Sinh.
Ba mẹ cậu sao?
Cô đã tới đây hai lần, chỉ có dấu vết của một người sống.
Cậu ở một mình.
Chắc là không ai quản cậu.
Nghê Già đi qua sờ dra giường, rụt tay về, “Lạnh.”
Trần Kính Sinh liếc cô, “Muốn tôi làm ấm giường trước sao?”
“Cũng không phải không được.”
Trần Kính Sinh ném cho cô remote điều hòa, trước khi đóng cửa, cậu xoay người hỏi: “Ngày mai mấy giờ thi đấu?”
Nghê Già chỉnh điều hòa, đầu cũng không quay lại: “Đừng đến.”
Trần Kính Sinh dựa vào cửa, không nhúc nhích.
Lúc này cô mới quay đầu nhìn cậu: “Tôi chạy bộ xấu lắm.”
Cậu vẫn không đi, nhìn chằm chằm cô.
Nghê Già thở dài, “9:30 bắt đầu.”
Trần Kính Sinh “ừ” một tiếng, sau đó đóng cửa lại, “Ngủ đi.”
Shit.
Người gì vậy?
Hôn xong còn thái độ này?
Nghê Già trợn mắt, chui vào chăn.
Đêm đầu tiên ở nhà Trần Kính Sinh, Nghê Già ngủ rất khá.
Cô cho rằng mình sẽ mất ngủ, tốt xấu gì cũng có đột phá, thế nào cũng nên hưng phấn cả đêm để bày tỏ thành ý.
Nhưng cô đã đánh giá cao bản thân.
Chẳng những ngủ đặc biệt ngon, còn ngủ quên.
Trong lúc mông lung, cô bị người ta kéo từ trong chăn ra, Trần Kính Sinh vẻ mặt cáu kỉnh ném chiếc di động đang ‘xướng ca’ tới, “Ầm ĩ hơn nửa ngày, mẹ nó cô không nghe thấy?”
“…”
Đêm qua cô không mang di động vào phòng, thật sự không nghe thấy nha.
Nghê Già nhận lấy, tiếng chuông vừa vặn ngừng lại, điện báo hiện trên màn hình, bọn họ đều thấy rõ ràng.
Lại nhìn thời gian, Nghê Già ngạc nhiên, trực tiếp nhảy cẩng lên.
“Chết mẹ, chín giờ rồi?”
9:30 cô có cuộc thi tám trăm mét đó?
Nghê Già không kịp thở, nhìn về phía Trần Kính Sinh, “Sao cậu không gọi tôi dậy?”
Nói xong, mới phát hiện cổ họng mình rất khàn.
Đầu cũng choáng váng, như rót chì.
Kết quả của việc say rượu, bị nước lạnh hắt vào mặt và không mặc quần là cô thành công bị cảm.
Thật là đen hơn c*t chó.
Sắc mặt của Trần Kính Sinh cũng rất khó coi, đêm qua cậu cứ như mê muội, trời gần sáng mới ngủ được, lại bị tiếng chuông bi bô đánh thức, lúc này toàn thân đều kêu gào vì mệt, cực kì khó chịu.
Mà Nghê Già lại còn la hét ầm ĩ, Trần Kính Sinh hoàn toàn mất hết nhẫn nại, tiến lên một bước, mạnh mẽ ấn cô xuống giường, giọng điệu hung tợn.
“Mẹ nó, cô muốn cút thì mau cút, còn ầm ĩ nữa, hôm nay tôi sẽ khiến cô chết trên giường đấy.”
Hơi thở của cậu lúc này rất xa lạ, vô cùng dọa người.
Tim Nghê Già đập thình thịch, sợ run một hồi lâu mới phản ứng lại, tức giận đẩy cậu ra, “Tôi cút tôi cút!”
Cô nhanh chóng rửa mặt, vội vội vàng vàng thay bộ đồ hôm qua vào, vừa buộc tóc vừa chạy về phía cửa, tóc bị cô buộc lộn xộn.
Dọc đường, Nghê Già cố ý phát ra tiếng “Loảng xoảng ầm ầm” cho hả giận, cô tức chết rồi. Nhưng cô không ngờ, Trần Kính Sinh ác hơn cô nghĩ, lập tức đi vào phòng mình, sau đó đóng sầm cửa lại.
Chấn động đến nỗi mặt sàn cũng rung lên.
Đây chính là người tối qua hôn cô sao?
Cũng là người ép hỏi cô hôm nay mấy giờ thi đấu?
Đồ lừa đảo!
Nghê Già chỉ vào cửa phòng cậu, khàn giọng thét chói tai: “Mẹ nó, hôm nay cậu đừng tới tìm tôi!”