Biên tập: Rosa
Nghê Già rút tay lại, nhìn miếng băng keo cá nhân trên mặt ‘lão đại’, cười nói: “Được rồi, về lớp học đi.”
‘Lão đại’ không nhúc nhích.
Từ lúc bắt đầu Trần Kính Sinh liên tục nhìn cô, cứ nhìn chằm chằm như vậy, không có động tác gì khác.
Ánh mắt của cậu quá nóng bỏng, ngay cả khi không nhìn, Nghê Già cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của cậu.
Trần Kính Sinh không giỏi che giấu, hoặc là nói không thèm che giấu, mọi cảm xúc của cậu đều rất trực tiếp, chán ghét ở trong mắt, nồng nhiệt cũng ở trong mắt.
Nhưng đây không phải một cảm xúc bình thường, nó xuất hiện từ ngày đó, chính là vặn vẹo và điên cuồng.
Trần Kính Sinh hỏi: “Tống Chương gọi cô tới?”
Cậu nghĩ không ra còn có cái gì có thể khiến cô chủ động đi tìm cậu.
Nghê Già nói: “Cũng không hẳn, là tình cờ gặp được, cậu ta cũng ở phòng y tế.”
Ánh mắt Trần Kính Sinh sâu hơn: “Cô tới đó làm gì?”
“Lấy thuốc.”
“Thuốc gì?”
“Cho bạn cùng bàn.” Nghê Già nói xong, chậm rãi thở ra một hơi: “Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Tôi dễ suy nghĩ nhiều lắm.”
Trần Kính Sinh phát ra tiếng xùy rất nhẹ từ trong cổ họng, dường như rất khinh thường.
Cậu thường như vậy.
Kỳ quái vô cùng.
Nghê Già xoay người: “Tôi đi đây.”
Giọng nói của Trần Kính Sinh vang lên sau lưng cô: “Người đưa cô đi học sáng nay là ai?”
Ý vị trong câu hỏi này khá rõ ràng.
Nghê Già quay người lại, trên hàng lông mày của cậu đã ngưng tụ một mảnh nóng nảy.
Cô chậm chạp hỏi: “Cậu thấy à?”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Trần Kính Sinh chỉ lặp lại: “Anh ta là gì của cô?”
Cậu cố chấp đến lợi hại, muốn biết cái gì sẽ hỏi mãi, cho đến khi có được đáp án.
Nghê Già: “Bạn.”
Bạn gì?
Bạn ở mức độ nào?
Bạn gì mà sáng sớm đã đưa cô đến trường?
Cô và tên đàn ông kia rất ăn ý, không phải đơn giản một chữ “Bạn” là có thể tổng kết.
Cô tin tưởng anh ta.
Có thể khiến một người toàn thân dựng đầy gai buông lỏng phòng bị, đòi hỏi phải chịu đựng cơn đau xuyên qua máu thịt, nhưng vẫn muốn ôm lấy cô.
Trần Kính Sinh không muốn hỏi lại.
Cố Nam Minh là bạn cô, tên đàn ông kia cũng vậy, ngàn ngàn vạn vạn người khác cũng thế.
Chỉ có cậu là không.
Cảm xúc kia lại bắt đầu ùn ùn điên cuồng kéo đến, vừa vô lực vằ mệt mỏi, còn có những kiềm nén khó kiểm soát.
Loại cảm giác này quá xa lạ, khiến cậu không khỏi cáu kỉnh.
Cậu lạnh mặt, im lặng không nói thêm gì, lướt qua cô rồi bỏ đi.
Nghê Già bóng lưng của cậu, nắm đấm không biết khi nào thì đã xiết chặt.
…
Trên mặt Trần Kính Sinh dán miếng băng cá nhân, Tống Chương vừa liếc qua đã trông thấy.
Nếu vậy thì Nghê Già đã gặp cậu rồi?
Vậy, sao người này còn âm âm u u, nhìn dọa người hơn cả lúc sáng?
Nghê Già cũng không có tác dụng sao?
Có người thấy trên mặt Trần Kính Sinh nhiều thêm miếng băng dán, trêu ghẹo nói: “Anh Sinh cũng bắt đầu quan tâm đến hình tượng rồi à?”
Sắc mặt Trần Kính Sinh tối sầm lại, nâng tay xé miếng băng dưới khóe mắt ra.
Cậu xé quá nhanh, da bị dính, khiến xung quanh miệng vết thương đỏ một mảnh.
Người nọ ý thức được mình nói sai, ngượng ngùng ngậm miệng.
Tống Chương đi qua, ngồi xuống cạnh cậu, hỏi: “Hôm nay cậu sao thế? Cảm xúc lại nghiêm trọng?”
Trần Kính Sinh mím môi thành một đường.
Cậu chính là khó chịu, cả người đều khó chịu, nhưng tìm không ra ngọn nguồn, sự khó chịu không rõ ràng này khiến cậu không thể bình tĩnh.
Tống Chương suy nghĩ một lát, thăm dò: “Cái miếng băng keo kia…”
“Tống Chương.”
Trần Kính Sinh giương mắt lạnh lùng nhìn cậu ta: “Mẹ nó, lần sau cậu đừng đẩy con nhỏ đó tới trước mặt tôi nữa.”
Con nhỏ đó…
Tống Chương không đáp, còn không phải vì cậu muốn gặp nên tôi mới đẩy sao?
Nếu là trước đây, nếu cậu ta định ở sau giựt giây để cô ấy chủ động tìm cậu, còn đến nhà cậu, e là đã sớm bị cho một trận.
Nhưng mà, nghe cách xưng hô này, hai người họ lại cãi nhau?
Tống Chương thở dài: “A Sinh, cậu không phát hiện bản thân thay đổi khi ở cạnh Nghê Già sao?”
Mặt Trần Kính Sinh trầm xuống.
Tống Chương nói một cách thấm thía: “Cậu không phát hiện, thỉnh thoảng cậu có thể khống chế cảm xúc của mình sao?”
Tuy răng phần lớn thời gian đều không khống chế được.
Nhưng Nghê Già có thể khiến cậu tìm lại lý trí, lại không chỉ một lần.
Trần Kính Sinh vẫn luôn im lặng.
“Anh Sinh.” Tống Chương đặt tay lên vai cậu, dẫn dắt từng bước: “Tôi cũng là nghĩ cho cậu, lấy độc trị độc, nói không chừng cậu có thể tốt lên.”
Trần Kính Sinh nghe xong, trực tiếp gạt tay cậu ta ra: “Tôi thà hỏng cả đời.”
“Đừng nói vậy.” Tống Chương cau mày: “Không phải cậu rất thích Nghê Già ư?”
“Thích?” Trần Kính Sinh nhớ tới bộ dáng vừa nãy của cô, cười lạnh một tiếng.
“Tôi hận không thể bóp chết cô ta.”
Buổi tối tan học, Nghê Già và Cố Nam Minh ngồi ở quán nướng ‘Uy Ý’ ăn uống, Ngô Triệt cũng ngồi ăn ké, hưng phấn kể chuyện nó đã tranh làm đại ca của cả khối với Tống Đào như thế nào.
Tống Đào chính là em trai Tống Chương, là đứa làm ầm ĩ ở KTV Bách Nhạc Môn lần trước.
Nhóc con còn trầm mê xem trường cấp 2 giống như xã hội hỗn loạn, không thể tự kềm chế, chẳng mảy may thu liễm sau chuyện lần trước.
Nó nói đến mặt mày hớn hở, Nghê Già trong tay kẹp điếu thuốc, nghe được câu có câu không.
Với Ngô Triệt – người luôn một lòng muốn làm đại ca lưu manh mà nói, cuộc sống này luôn luôn mới mẻ, mặc kệ ngày lành trôi qua vô ích, cho rằng cả đời không gì hơn chuyện này.
Cả ngày đánh đánh giết giết, động tay không động miệng, nghe qua nhiệt huyết dâng trào, kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ, loại thanh niên lêu lổng như vậy chỗ nào cũng có.
Tâm trí chưa trưởng thành, không phân biệt được tốt xấu, mới có lá gan nặng nửa bầu trời.
Tuổi lớn thêm chút nữa, quay đầu nhìn xem, sẽ thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười, những tháng ngày gà bay chó sủa kia, không chắc còn có thể làm cho người ta nhớ lại tới mức lệ nóng doanh tròng.
Nhưng mà lúc này, ai bảo bọn họ đang còn tuổi trẻ đâu.
Nghê Già vô thức nghĩ tới lúc mình còn học lớp 9.
Nếu không có chuyện này, nói không chừng cô còn có thể quang minh chính đại đối mặt với những ánh mắt trắng trợn của Trần Kính Sinh.
Mà nếu như không có những chuyện này, chỉ sợ cậu cũng sẽ không thèm liếc mắt tới cô.
Tính khí kia, không phải là thứ mà hiện tại rất nhiều cô gái thích ư? Sao có thể để mắt tới cô?
Nghê Già thở ra một ngụm khói, cười tự giễu, từ khi nào cô đã không còn tin vào chính mình như vậy?
Ngô Triệt lắc lắc xâu thịt nướng trước mặt cô: “Chị Nghê Già, chị nằm mơ giữa ban ngày à?”
Nghê Già phản ứng lại, tàn thuốc đã cháy một đoạn thật dài.
Cố Nam Minh đưa cho cô cái gạt tàn.
Nghê Gi gãy tàn thuốc, dập tắt xong mới hỏi: “Em vừa nói gì?”
Ngô Triệt líu ríu nửa ngày, cô một chữ cũng không nghe vào.
“Em nói, gần đây Tống Đào lại vô cớ tìm em, em định làm một trận với nó, đánh chết tên ngốc đó, về sau nguyên khối lớp 8 em tới định đoạt.”
Nghê Già còn chưa nói gì, Cố Nam Minh đã nghẹn cười gật đầu: “Được, để anh gọi người cho chú mày.”
“…”
Nghê Già đánh hắn, đuôi mắt đảo qua: “Cậu rảnh quá nhỉ.”
Nhiều người còn mù quáng góp vui.
Cố Nam Minh thuận thế vặn tay cô, Nghê Già trừng hắn một cái, hắn mới cười cười nới lỏng tay.
Lúc Trần Kính Sinh đẩy cửa vào thì nhìn thấy cảnh này.
Tống Chương bên cạnh cũng thấy được.
Chẳng lẽ đây chính là liếc mắt đưa tình trong truyền thuyết?
Tống Chương luôn cho rằng, lần trước Cố Nam Minh nói Nghê Già là bạn gái hắn, là ngại ở đây nhiều người nên mới thuận miệng thừa nhận.
Thấy cảnh như vậy, cậu ta cũng khá lơ mơ.
Không ngờ hai người này thật sư ở bên nhau…
Như vậy, chuyện quán bar bỏ thuốc kia, Nghê Già vẫn luôn đứng ở phía Cố Nam Minh cũng dễ hiểu, cô không phải đối nghịch với Trần Kính Sinh mà là bảo vệ bạn trai.
Tống Chương dường như có thể cảm nhận được Trần Kính Sinh là bình yên trước phong ba.
Cái chết bình yên.
Vài người ở sau cũng theo vào, trông thấy bàn của Nghê Già, không dám hé răng.
Tống Chương ho khan một tiếng, nhìn bả vai cứng đờ của Trần Kính Sinh: “Nếu không đổi chỗ khác đi?”
Trời đất bao la, nơi nào cũng là nhà.
Trần Kính Sinh không nhúc nhích.
Cơn giận bị cậu cưỡng chế một ngày cuối cùng đã phá tan tất cả dây thần kinh, chen nhau lao ra ngoài.
Cậu nhất định là điên mất rồi.
Trần Kính Sinh đi tới trước vài bước, đứng trước bàn của Nghê Già.
“Đêm qua một người, đêm nay lại một người, cô không bẩn sao?”
Lúc cậu nói lời này, trong mắt đều là chán ghét.
Bẩn?
Nghê Già rũ mắt.
Ồ, cô suýt nữa đã quên, trong mắt cậu, cô chính là gái điếm, cậu còn gọi cô là chó mẹ mà, ngay tại con đường bên ngoài quán nướng.
Trong nháy mắt, giống như trở lại lúc trước, lúc bọn họ còn căm ghét lẫn nhau.
Nhưng bọn họ cũng đâu có dễ chịu.
Từ trước giờ cậu vốn ghét cô.
Sao cô đột nhiên lại cảm thấy bực bội nhỉ.
Cố Nam Minh đen mặt, há miệng mắng: “Mẹ nó, mày nói hưu nói vượn cái gì?”
Thấy Trần Kính Sinh giây tiếp theo liền lên cơn, Nghê Già đứng lên, kéo Cố Nam Minh đi.
Cô hờ hững nói: “Không cần các người đổi chỗ, là tôi thấy buồn nôn quá, tôi đi.”
Nói xong, cô không thèm nhìn bất kì ai, lôi kéo Cố Nam Minh ra khỏi quán.
Tống Chương gọi cô một tiếng, cô không quay đầu.
Vừa bước ra khỏi quán, Nghê Già liền nghe tiếng bàn ghế bị lật.
Đoán chừng cậu vừa phát nổ.
Cô nghĩ.