Chương 4: Chính Thức Gia Nhập

" Hô "

Lê Khanh kết thúc phần thi, nghe tiếng máy móc báo cáo phản ứng thần kinh đạt đến Chiến tướng cao cấp thì vui vẻ, lần này thành chắc rồi.

Nhưng sau đó hắn phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn mình đã thay đổi, các thí sinh khác cứ như đang xem quái vật, hay một thứ sinh vật ngoài hành rinh nào đó.

Hình tượng Lê Khanh trong mắt họ bỗng trở nên cao lớn không thể với tới, đây là cảm giác bất lực khi đứng trước thiên tài.

" Tốt, tốt, tốt. Cửu Long Thành chúng ta lại ra một siêu cấp thiên tài "

Tổng giáo quan Lâm Thành Chung bước nhanh tới cho Lê Khanh một cái gấu ôm khiến sắc mặt hắn đỏ lên, nhưng không phải vì thẹn thùng mà là bởi lão này dùng lực quá mạnh, hắn thấy như xương trong người đều sắp rời ra.

" Lê Khanh đúng không, ta muốn thay mặt Lôi Điện võ quán chiêu mộ cậu. Đặc biệt còn hứa hẹn một suất vào trại huấn luyện tinh anh sau khi cậu đột phá lên Chiến Tướng cấp "

Lâm Thành Chung trịnh trọng nói, mặc dù trước đó Trần Hùng cũng có nói qua là Lê Khanh nguyện ý gia nhập nhưng ông ta vẫn cẩn thận hỏi lại, còn cho ra hứa hẹn mê người.

Trại huấn luyện tinh anh, đó chính là nơi mà bất kỳ ai còn sống đi ra đều là Chiến Thần, thậm chí là Chiến Thần cao cấp, đỉnh phong đều có.

Có thí sinh hiểu chuyện lập tức hâm mộ đến đỏ cả mắt lên, hận sao người đó không phải mình.

Nhưng Thành Chung dám cho ra hứa hẹn vượt quyền như vậy hoàn toàn là có lý do.

Thân pháp cùng tố chất cơ thể như sức mạnh tốc độ không giống nhau, cái sau hoàn toàn có thể dùng các loại dược vật, tài nguyên bù đắp đi ra. Nhưng thân pháp thì chỉ có trong sinh tử chiến đấu để lĩnh ngộ, hoàn toàn là xem một người tư chất, ngộ tính, là không gì có thể bù đắp.

Càng thêm khiếp sợ chính là tuổi của Lê Khanh, mới mười bảy, mười bảy thôi mà đã có thể tự rèn luyện lĩnh ngộ nhập vi thân pháp.

Thành Chung tự nhận bản thân cũng là người có kiến thức, nhưng dù vậy cũng chủ từng nghe qua hai người có thành tích sánh ngang, mà đó chính là đệ nhất đệ nhị cường giả đương thời, Hồng - Lôi thần.

" Tổng giáo quan, ta đồng ý "

Lê Khanh trả lời mà không có quá nhiều do dự.

Trên Trái Đất hiện nay thì chỉ có Cực Hạn võ quán, Lôi Điện võ quán, liên minh thương mại HR cùng quân đội là những thế lực lớn đáng gia nhập.

Tuy nhiên, vì một số lý do, Cửu Long thành cùng Hà Đô thành không phải trọng điểm phát triển của Cực Hạn võ quán và Liên Minh HR, quân đội thì quá gò bó nên Lê Khanh cũng không có nhiều lựa chọn.

Mà với hắn, có hệ thống thì ở đâu cũng vậy, chỉ cần có cơ hội chiến đấu với kẻ mạnh là được.

" Tốt, tốt. Trần Hùng, nơi đây tạm giao cho cậu, tôi cần đi thông báo với Quán Trưởng, Lê Khanh cũng theo ta luôn đi, cậu đã thông qua sát hạch."

" À, ừm, ừ "

Lê Khanh chưa kịp trả lời thì đã bị bạo lực kéo đi.

Đằng sau tòa nhà cao ốc là một biệt thự sang trọng ba tầng.

" Hội trưởng tên là Chu Minh, là cường giả cấp Chiến Thần quản lý toàn bộ Lôi Điện võ quán ở thành Cửu Long này, lát nữa gặp ngài nhớ chú ý một chút "

" Vâng "

Thấy Lê Khanh có chút lo lắng Thành Chung cười an ủi

" Nói vậy thôi chứ Hội trưởng tốt tính lắm, đừng có ăn nói xà lơ là được "

Tiến vào biệt thự, thông qua trí năng nhân tạo kiểm trắc thân phận xong Thành Chung dẫn Lê Khanh tiến lên tầng ba, đây là một căn phòng luyện võ rộng lớn, ở giữa có một thanh niên đang cởi trần xếp bằng ngồi thiền.

Phải, là thanh niên, nhìn qua cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, không ngờ lại là Chiến Thần cấp, lại còn là Hội trưởng có địa vị số một số hai cái thành này.

" Ồ, là chú Chung, võ quán có chuyện gì khó giải quyết à?"

Chu Minh mở mắt ra hỏi thăm.

" Hội trưởng ". Lâm Thành Chung hơi khom người cung kính nói.

" Hôm nay là sát hạch chuẩn võ giả ở võ quán chúng ta, phát hiện ra Lê Khanh đây....". Sau đó một năm một mười kể lại sự việc.

Mà Chu Minh chỉ ở đó bình tĩnh lắng nghe, khi tới đoạn thân pháp cấp nhập vi thì mới hơi biến hóa nét mặt, nhìn chăm chú Lê Khanh chốc lát rồi đột nhiên xuất thủ, hóa thành một bóng đen lao đến liên tục vung quyền.

Lê Khanh trong lòng siết chặt, niệm lực cùng Kami-e đồng thời sử dụng, né qua một loạt công kích, như một cánh mai trong gió khó lòng nắm bắt được.

" Khá lắm, quả thật là nhập vi cấp thân pháp, hơn nữa còn không phải mới lĩnh ngộ, đã có được bản sắc riêng của mình "

Được một lát, Chu Minh thu tay lại, lần đầu tiên mở miệng khen ngợi.

Lê Khanh lau một vệt mồ hôi, dù lúc nãy Chu Minh đã hạn chế thực lực xuống Chiến tướng cấp nhưng vẫn khiến hắn vô cùng chật vật.

Chiến Thần thật quá mạnh!

" Hội trưởng quá khen "

" Không cần khiêm tốn, cậu đã đồng ý gia nhập Lôi Điện võ quán thì sau này chúng ta chính là người một nhà."

" Ta có thể làm chủ, danh sách đề cử Tinh anh trại huấn luyện năm nay chắc chắn có một suất của cậu, đương nhiên yêu cầu phải là Chiến tướng cấp "

" Đến lúc đó còn có một khảo hạch, thông qua hay không còn là do cậu. Tuy nhiên Lôi Điện võ quán vẫn có thể đảm bảo cho cậu một suất ở trại huấn luyện cơ sở "

" Thành, cậu chính là thiên tài trong thiên tài, được trọng điểm bồi dưỡng, hưởng những tài nguyên tốt nhất thế giới "

" Bại, cậu chỉ hơn người thường một chút, không có gì đáng để tự hào đâu"

" Đã tranh, thì phải tranh thứ tốt nhất. Đó mới là tinh thần của Lôi Điện võ quán chúng ta, hiểu không ?"

Chu Minh lạnh lùng nói, đồng thời một luồng khí thế bộc phát ra khiến Lê Khanh không thở nổi chỉ muốn quỳ xuống, nhưng hắn vẫn cắn răng đứng thẳng.

" Hiểu, thưa hội trưởng "

" Tốt, trở về đi. Theo thông lệ cậu là chuẩn võ giả được đặc cách gia nhập võ quán thì sẽ nhận được phúc lợi tốt nhất là một biệt thự ở Quận 1, ba trăm tỷ tài chính, cùng năm trăm tỷ tiền mua sắm trang bị chiến kỹ trong cửa hàng nội bộ."

" Những thứ đó sẽ do chú Chung lo liệu cho cậu "

" Hội trưởng, vậy chúng tôi xin phép cáo lui "

" Đi đi "

Hai người sánh vai nhau đi ra khỏi biệt thự, một lần nữa trở về cao ốc.

Dưới sự an bài của tổng giáo quan Lâm Thành Chung, rất nhanh đã có một bản hợp đồng được soạn xong đưa đến, Lê Khanh đọc qua không có vấn đề gì thì ký tên vào.

" Hoan nghênh cậu chính thức gia nhập vào đại gia đình Lôi Điện võ quán, tuy bản thân cậu có phần đặc thù nhưng võ quán chúng ta xưa này không có chuyện đặc cách, khảo hạch thực chiến vào đầu tháng sau cậu vẫn phải tham gia. Nhưng đừng lo, lấy thực lực của cậu hiện tại chắc chắn có thể dễ dàng thông qua được thôi.

Đùa, một kẻ tự luyện mà lĩnh ngộ được nhập vi cấp thân pháp mà chẳng lẽ còn đánh không lại mấy con quái thú cấp H, nếu vậy thì hai chữ thiên tài cũng quá là trò đùa rồi!

Nhưng lời này lại khiến Lê Khanh thầm vui, vậy là hắn không cần mất trắng một số điểm tích lũy rồi, hy vọng khảo hạch kỳ này có thể cấp lực thêm một chút đi.

Sau đó, Thành Chung lại thông qua mạng thông tin gửi một phần " Gen nguyên năng tu luyện pháp " cho Lê Khanh.

Tu luyện pháp này là loại cơ sở trong cơ sở, thứ mà nhân loại sử dụng tu luyện đầu tiên, cực kỳ đơn giản, chỉ cần tố chất cơ thể đạt yêu cầu thì đều có thể luyện thành công.

Có điều, mỗi người tư chất có cao thấp, tiềm lực không đều nên tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh chậm khác nhau.

Đặc biệt là lần đầu, bởi vì cơ thể chưa từng tiếp xúc gen nguyên năng nên sẽ có hiện quả rõ rệt nhất, cách biệt giữa thiên tài và người thường cũng ở đây.

Có người chỉ tăng lên hai ba trăm kg sức mạnh, có người lại một ngàn hai ngàn, thậm chí gấp mấy lần, trực tiếp nhảy bậc lên chiến sĩ trung cao cấp.

Tăng càng nhiều, chứng tỏ sức tương thích với gen nguyên năng càng cao, chính là thiên tài!

Lâm Thành Chung sau đó nhiệt tình hướng dẫn Lê Khanh một lần, không keo kiệt chút nào cho những lời khuyên về con đường phát triển sắp tới, hoặc là cách sử dụng tài chính phúc lợi thích đáng.

Lê Khanh cũng yên lặng chăm chú lắng nghe, ghi nhớ trong lòng.

Sau đó, đến chiều thì hắn cáo lui, cùng Trần Hùng trở về quận 4-A.

Ở đây cùng với các đồng bạn trong võ quán mở một bữa tiệc ăn mừng nhỏ, thoải mái say sưa chè chén suốt đêm.

Sáng hôm sau, lại ghé qua cô nhi viện, chia sẻ niềm vui với các dì các chú, các đàn em ở đó, cũng góp một phần tài chính lớn tu sửa nơi này.

Sau đó, trong sự tiễn biệt của mọi người, Lê Khanh leo lên xe chạy về biệt thự của mình ở Quận 1, một hành trình mới lại bắt đầu.