Chương 7: Thanh Địa Liên Hoả

Lúc này tại một gian phòng, Trịnh Trấn đang ngồi bàn việc thì thuộc hạ cấp báo:

- Báo lão gia, bên ngoài có một nam tử đang chém giết vào trang viên của thiếu gia, cực kì cường hoành.

- Sao lại có chuyện như vậy? Trịnh trấn hoảng loạn hỏi.

Hài tử của hắn từ nhỏ đã ngang ngược, vạn phần ỷ thế hắn mà làm điều sàng bậy, nay nghe tin có cường giả đánh tới không chút nể mặc hắn, Trịnh Trấn sinh ra dự cảm không tốt.

Vừa dứt lời, lại một tên nữa chạy vào không ngừng hoảng sợ, run rẩy báo tin:

- Thiếu gia, thiếu gia bị hạ sát rồi!

Uỳnh!

Não Trịnh Trấn như có tiếng nổ lớn. Toàn thân chấn động, tim đập loạn nhịp, hài tử hắn ấy vậy mà bị giết. Trịnh Trấn toàn lực quát:

- Đáng chết, một lũ ăn hại!

Lời vừa dứt, hắn một thân cường giả cấp 35 khí thế bộc phát, nhanh như thiểm điện chạy đến trang viên của Trịnh Giang. Đến nơi, hắn chỉ thấy nơi này gió tanh mưa máu, hoàn toàn không có chút sự sống, duy chỉ có thi thể Trịnh Giang là trong tầm mắt hắn.

~~

Về phần Nhạc Phong, sau khi liệt sát Trịnh Giang liền thấy trong ngực hắn rớt ra một tấm bản đồ, tấm bản đồ đó chỉ đến nơi một Thanh Địa Liên Hoả, vẫn chưa rõ Thanh Địa Liên Hoả là gì, hắn vội cất tấm bảo đồ vào trong liền rời đi.

Nhạc Phong vừa đi vừa quan sát kĩ lưỡng bản đồ:

- Thanh Địa Liên Hoả, cùng là hoả có lẽ nào đối với Bạo Diễm dị hoả của ta có chỗ tốt.

Động tâm, hắn quyết định lên đường ngay, dù sao hiện tại ở trong thành khá rắc rối, Nhạc Phong cũng muốn tránh đầu ngọn gió.

Lần theo tấm bản đồ, mất 2 ngày di chuyển thì Nhạc Phong đến một nơi xung quanh nhiều đỉnh núi đan xen, điểm đến lại nằm ở giữa một khe núi. Với tu vi cấp bậc 39, kèm theo sau khi thôn phệ, tất cả chỉ số đều tăng, Nhạc Phong dễ dàng di chuyển trong khu vực này, nếu đổi lại là người khác, để đến được ít nhất phải tốn 5 ngày trời.

Vừa đến nơi, Nhạc Phong quan khán xung quanh, phát hiện khoảng 40 người đứng trước một hang động có một lớp pháp trận ngăn cản, tạo thành các nhóm lớn nhỏ, nhưng toàn bộ đều trên cấp 35 đang trao đổi lớn nhỏ, có bảy người cấp 45, riêng nổi bật nhất thì có 1 nữ nhân thân hình hoàn mĩ, một thân lục bào nhàn nhạt, ngũ quan tuyệt đỉnh, da trắng như ngọc toả ra khí chất tiên tử. Sau lưng có 3 người 2 nam một nữ khí chất đạo mạo mặc trang phục cũng gần giống nhau.

- Bọn họ có lẽ nào là người của Thái Dương tông? Ta hiện tại không thể nhìn ra tu vi của bọn họ, vậy mà vẫn cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình!

Tiếp tục quanh khán, Nhạc Phong nhận ra hiện tại bọn người họ không cách nào tiến vào được hang động.

- Chúng ta đã đến đây được hơn một canh giờ, đã thử tất cả các biện pháp nhưng không thể tiến vào, bây giờ phải làm sao đây thiếu gia?

Một nam nhân tiến đến bên cạnh nam tử nhìn có vẻ như là chủ của hắn cung kính hỏi.

- Chờ thêm một chút!

Người này tên là Bạch Tiểu Thắng, là con thứ hai của Bạch Khoan, cha của hắn chính là gia chủ của Bạch gia ở Kinh Vân thành.

Lại qua hai canh giờ, nhưng người ở đây đã dùng đủ loại thủ đoạn thế nhưng vẫn không có cách nào tiền vào được. Lúc này Nhạc Phong bỗng tiến đến:

- Để ta thử!

Nghe được lời này, những người kia không ngừng bàn tán:

- Ngay cả Vương tiểu thư còn không có cách nào phá bỏ pháp trận, hắn như thế kia có phải là đang gây chú ý hay không?

- Ngươi đừng nói, nếu hắn đã muốn thể hiện cứ để hắn thể hiện xem sao.

- Vương tiểu thư? Nhạc Phong nhìn về phía nữ nhân lục bào kia suy tư.

Không mất bao lâu, Nhạc Phong không thèm để ý tiến lại gần pháp trận, một tay đặt lên phát động dị hoả, dị hoả từ tay Nhạc Phong tiến thẳng đến pháp trận không ngừng thiêu đốt. Nhìn một màn này Bạch Tiểu Thắng ngạc nhiên không thôi:

- Sao ta tự dưng có cảm giác tên kia lực lượng tăng mạnh! Không thể xem thường hắn được.

Mãi một lúc sau thì Nhạc Phong nhận ra cách này vẫn không thể phá giả được liền lùi lại một bước, lúc này lại có tiếng nghị luận:

- Tưởng thế nào, thì ra cũng là một tên thích sự chú ý.

- Có chút trò vặt cũng dám thể hiện.

Nhạc Phong trầm tư một hồi thì chợt tỉnh:

- Ha, ta quên mất, ta mạnh nhất lại là thôn phệ!

Tâm vừa động, Nhạc Phong phát động thôn phệ, một hố đen từ lòng bàn tay Nhạc Phong liên tục hướng đến pháp trận thôn phệ, nhìn thấy một màn này Vương Lan cũng phải ngạc nhiên, dành một ánh mắt khác về phía Nhạc Phong.

- Gia hoả này trông vậy mà vẫn còn hảo thủ đoạn.

Một hồi sau, pháp trận liền bị Nhạc Phong thôn phệ hoàn toàn, mở vào một lối đi lớn vào sâu trong hang động. Lúc này Bạch Tiểu Thắng tiến đến gần Nhạc Phong, ý muốn giao hảo:

- Ta tên là Bạch Tiểu Thắng, cho hỏi quý danh của sư huynh đây là gì?

- Ta tên là Nhạc Phong.

- Nhạc Phong, cảm ơn huynh đã phá bỏ pháp trận, ta mong sau này có thể cùng nhau chiếu cố.

Nhạc Phong nhận thấy Bạch Tiểu Thắng cũng không có ý xấu, nhìn một lát rồi mỉm cười gật đầu:

- Chuyện nên làm thôi, mong sau này cùng huynh chiếu cố.

- Haha, tốt. Chúng ta cùng nhau tiến vào thôi! Bạch Tiểu Thắng toàn phần sảng khoái.

~~

Một lát sau khi tiến vào hang động thì lối vào dần lớn ra, hiện ra một khu vực to lớn trước mắt, khung cảnh đầy rẫy những dòng sông dung nham. Phía trên vách cũng có dấu hiệu thiêu đốt. Đến được nơi này, đoàn người liền lập tức chia nhau ra hành động, mong muốn tự mình tìm được chỗ tốt.