Chương 4: Đoạt xá

Giữa trưa, Từ Vân từ từ mở mắt, nhìn thấy Nhạc Phong bên cạnh nhẹ nhàng cười.

- Tiểu Thuỷ, chỉ có ngươi là cạnh ta.

Nói xong Từ Vân có chút trầm mặc:

- Ta vậy mà đã đến lúc dầu cạn đèn tắt.

Nhạc Phong lúc này đã toàn tâm toàn ý xem Từ Vân là nữ nhân của mình, mắt thấy nàng có tia trầm mặc, thầm nghĩ:

- Bên cạnh mà cũng chỉ đứng nhìn, phải chăng ta có lực lượng cường đại.

~~

Ba hôm sau~

Dùng bữa xong xuôi, hai người rời khỏi khách điếm bắt đầu công việc đi săn quái thú biến dị, ngoài ra còn phải đi thành trì khác, ở đâu quá đỗi nguy hiểm a. Dù sao Từ Vân cũng đã nghĩ dưỡng, sức khỏe hiện tại tuy không ở mức đỉnh phong, ấy vậy mà để đối phó với quái thú thì vẫn tốt.

Một tháng sau~~

Sống ở thế giới này được một tháng Nhạc Phong đã dần biết được sơ lược về thế giới này. Nơi đây chưa có khái niệm tinh cầu, xung quanh 4 mặt là biển cả, tổng diện tích cũng miễn cưỡng có thể so sánh với Châu Á trên Địa Cầu. Hệ thống tu luyện dựa theo cấp bậc, đến nay người mà Nhạc Phong từng gặp qua mạnh nhất là một đại hán cấp 45, thân cao gần 2 thước, toàn thân toả ra khí chất cường giả khủng bố, cũng được biết đến là một chính nhân quân tử, hắn là một cường giả trong Thái Dương tông, 1 trong 4 tông môn lớn trong đại lục này. Còn Từ Vân lại là cường giả độc hành, không thế lực chống lưng, lại có chút đề phòng không thường xuyên tiếp xúc với con người.

Ngoài ra trong một tháng vừa rồi, Nhạc Phong cũng thu hoạch không nhỏ. Hắn hiện tại đã đạt cấp 15, lực lượng cũng khá là cường đại đủ để trợ giúp cho Từ Vân. Hai người cứ thế du hành, cuộc sống vui vẻ cho đến một ngày.

Toàn thân Từ Vân co rút, sắc mặt trắng bệch, bản thân lại nóng như lửa đốt, dường như sinh cơ đang ngày càng cạn kiệt, cơn đau kéo dài nửa tháng vẫn không có dấu hiệu giảm sút. Nằm trên giường, lúc này Từ Vân mới nhẹ nhàng nói với Nhạc Phong:

- Ta một thân khi sinh ra đã mang trong mình dị hỏa, dị hỏa ngày càng lớn mạnh khiến ta bị gia đình vứt bỏ, ta đã cố gắng kìm nén đến hôm nay đã là quá sức. Ta hiện tại đang cảm thấy mình không thể sống được bao lâu, mỗi ngày đều trải qua thống khổ mà dần chết đi. Ta biết ngươi có thể thôn phệ để tăng thực lực cho mình, làm ơn hãy giúp ta thống khoái ra đi một cách nhẹ nhàng.

Nghe được lời này toàn thân Nhạc Phong chấn động, bản thân hắn sống cùng nàng một thời gian đã nảy sinh tình cảm, Nhạc Phong hoàn toàn không nỡ xa nàng. Thế nhưng lời nàng nói ra chính là phương pháp tốt nhất dành cho nàng lúc này bèn đồng ý.

Hắn quyết định đoạt xá, từ từ ôm trọn nàng vào trong....

Một cỗ ánh sáng hào quang chói lọi toả ra bốn phương tám hướng. Lúc này đi ra từ cỗ hào quang ấy là một thân ảnh nam nhân khôi ngô mái tóc đen dài xõa xuống, ánh mắt thẫn thờ, những giọt nước mắt lăn dài xuống khoé môi hồng hào.

Yên lặng, tịch mịch, thời gian như dừng lại.

Nam nhân này sống chỉ vỏn vẹn trên dưới 20 năm, tuy đã từng khóc nhưng chưa bao giờ đau lòng đến thế. Hắn khóc vì nữ nhân mà hắn xem trọng, hắn khóc vì hận bản thân vô lực.