Chương 15: Kiếm thế

- Tiểu tử, hôm nay ta không đem ngươi đánh cho tàn phế, ta liền theo họ ngươi!

Triệu Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, hai bước nhảy đến trước người Sở Thanh Vân, hai tay nắm chặt trường côn dùng sức đập xuống.

- Đến tốt lắm!

Xuân Phong Hóa Vũ!

Sở Thanh Vân hai mắt tỏa sáng rút trường kiếm ra khỏi vỏ thi triển Cuồng Phong Thất Kiếm đệ nhất kiếm, lấy nhu thắng cương, đón lấy một kiếm cương mãnh của Triệu Hoàng.

Sở Thanh Vân là tam cấp võ giả, Triệu Hoàng là tứ cấp võ giả.

Lại thêm, hai người kiếm pháp cùng côn pháp đều là rất mạnh, vì vậy trận chiến đặc biệt ngoạn mục.

Kiếm quang côn ảnh giao thoa, ở trên lôi đài cày ra từng đường vết tích.

Ngay cả thôn trưởng, Sở Hoa cùng Triệu Chí Mặc mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu, hoàn toàn bị hấp dẫn.

Trận chiến trước đó Triệu Phi Long chỉ lấy man lực điên cuồng tấn công, căn bản không lọt nổi mắt cường giả chân chính.

Mà Sở Thanh Vân cùng Triệu Hoàng mới là chân chính cao thủ, chân chính võ giả.

- Đây là Cuồng Phong Thất Kiếm, không nghĩ tới, ngắn ngủi một tháng Thanh Vân có thể luyện đến trình độ như vậy.

Thôn trưởng ý cười đầy mặt, không nhịn được liên tiếp gật đầu.

Cho tới nay, Sở Thanh Vân không có Võ Hồn, cũng làm cho hắn cảm giác đặc biệt tiếc nuối.

Hiện tại, tâm bệnh này của thôn trưởng rốt cục được giải quyết.

Sở Thanh Vân hắn không phải là không có Võ Hồn, chỉ là thức tỉnh tương đối chậm a.

Trên lôi đài, hai người đấu vài chục phút, cũng là chưa phân thắng bại, nhìn không ra ai mạnh ai yếu.

- Triệu Hoàng, ta sẽ để cho ngươi nhìn một chút lĩnh ngộ của ta đối với kiếm pháp.

Sở Thanh Vân một kiếm đẩy ra trường côn Triệu Hoàng, vừa cười vừa nói.

Triệu Hoàng cau mày, nếu là người bình thường, nói như vậy đối với hắn, hắn nhất định sẽ cười nhạt, thậm chí một gậy đập tới.

Thế nhưng, vài chục phút giao thủ hắn đã phát hiện, kiếm pháp của Sở Thanh Vân, không kém côn pháp của hắn chút nào, thế nên đối với lời Sở Thanh Vân nói ra hắn không chút nào có dũng khí coi thường.

- Thấy được!

Cuồng Phong Thất Kiếm, Tứ Quý Kiếm Ca!

Sở Thanh Vân khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt xuất thủ.

Đinh đinh đinh lại là một trận giao thủ.

Dưới lôi đài, rất nhiều người đều là lắc đầu, không nhịn được hô.

- Cái gì Tứ Quý Kiếm Ca, không phải là mấy chiêu trước.

- Hù dọa người thôi, vẫn là bộ kia kiếm thuật ban nãy.

Bất quá Triệu Hoàng trên lôi đài lúc này lại có cảm giác muốn thổ huyết.

Kiếm chiêu vẫn là mấy chiêu trước, thế nhưng hắn phát hiện, Sở Thanh Vân hiện tại kiếm chiêu so với ban nãy như là lột xác đến đẳng cấp khác.

Khi thì ấm áp mềm nhẹ, khi thì lạnh thấu xương mạnh mẽ khiến người ta khó lòng phòng bị.

Hơn nữa không biết vì sao, Triệu Hoàng có cảm giác kiếm chiêu uy lực của Sở Thanh Vân càng lúc càng mạnh.

Ngay từ đầu hắn còn có thể ung dung ứng đối, thế nhưng đánh một lúc sau, hắn cũng cảm giác , mỗi lần đều có thể dụng hết toàn lực mới có thể ngăn chặn trường kiếm lơ lửng trên không.

- Đó là... Kiếm thế!

- Trước cùng Triệu Phi Long xuất ra nhất chỉ, ta còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm, không nghĩ tới Thanh Vân hắn vậy mà lĩnh ngộ được kiếm thế!

Dưới lôi đài, trong mắt Sở Gia thôn thôn trưởng tràn ngập vẻ kích động.

- Kiếm thế? Thanh Vân hắn thật lĩnh ngộ kiếm thế!?

- Quá tốt, kiếm thế ngưng tụ tới đỉnh phong là có thể ngưng tụ ra kiếm khí, đây quả thật như ta đang nằm mộng!

Sở Hoa bên cạnh càng là cao hứng vạn phần kích động xiết chặt nắm đấm.

- Hừ, kiếm khí?

- Võ Sư cường giả, ngưng tụ ra kiếm khí đều là lông phượng và sừng lân, hắn có thể ngưng tụ ra kiếm khí?

Một bên, Triệu Chí Mặc hừ lạnh một tiếng nói ra.

- Võ Sư ngưng tụ kiếm khí, là lông phượng và sừng lân, võ giả lĩnh ngộ ra kiếm thế, chẳng lẽ rất nhiều sao?

Sở Hoa cười nhạt, không lưu tình chút nào đánh trả.

Nhà mình cháu trai thực lực cường đại, hắn làm thúc thúc, giọng nói đều nhiều hơn vài phần khí lực.

Triệu Chí Mặc trầm mặc.

Võ giả có thể lĩnh ngộ ra kiếm thế tuyệt đối là thiên tài kiếm đạo.

Thậm chí đặt vào Thanh Sơn Thành cũng bị các đại thế lực tranh đoạt thiên tài, hơn nữa có chút lĩnh ngộ, sau đó đột phá đến Võ Sư, cơ hồ không có khó khăn gì.

Lằn ranh giới Võ Sư ngăn cách bước chân của các võ giả đối với loại thiên tài này mà nói, căn bản cũng không xem như là cái gì.

- Sở Gia thôn , rõ là * * vận, vậy mà ra một tên tiểu tử như vậy...

- Không được, tuyệt đối không thể để cho tiểu tử này tiếp tục phát triển!

Triệu Chí Mặc trong lòng nổi lên một tia sát ý.

Thế nhưng khi hắn liếc Sở Gia thôn thôn trưởng bên cạnh liền đem ý đinh thủ tiêu chôn giấu sâu trong lòng

Đang lúc nói chuyện, trên lôi đài đã phân ra thắng bại.

Sở Thanh Vân lĩnh ngộ ra kiếm thế, kiếm chiêu uy lực càng lúc càng lớn, cuối cùng sức mạnh chồng chất khiến Triệu Chí Mặc không thể nào thừa nhận nỗi.

- Một kiếm cuối cùng, cút xuống đi, sở hoàng!

Sở Thanh Vân hét lớn chém ra một kiếm.

Một kiếm này, kiếm quang mạnh mẽ xé rách không khí, mang theo thanh âm chói tai, hung hăng nện ở phía trên trường côn Triệu Hoàng.

Ầm!

Võ giả chuyên dụng tinh cương trường côn, vậy mà không nhịn được từ trung gian ngăn ra.

Mà Triệu Hoàng tức thì bị chém bay lên trọng trọng té rớt đến dưới lôi đài.

- Lại thắng!?

- Thanh Vân, Thanh Vân quá tuyệt, đáng đánh!

- Ha ha , ban nãy ai nói thua liền đổi thành họ Thanh Vân!?

Sở Gia thôn mọi người một trận hoan hô .

Mà Triệu Hoàng càng là xấu hổ không chịu nổi, trốn trong đám người Triệu gia Bảo, cho dù là bị người khiêu khích, kêu sở hoàng, hắn cũng không dám nói cái gì .

Trận này hắn bại, hơn nữa lấy tứ cấp thực lực võ giả bại dưới tay tam cấp võ giả .

Thế nhưng, sở hoàng hắn thua được tâm phục khẩu phục.

Chính hắn cũng rất rõ ràng, Sở Thanh Vân kiếm pháp tạo nghệ xa ở trên hắn!

- Triệu Nhất Thủy, đến lượt ngươi.

Sở Thanh Vân đứng trên lôi đài nhìn Triệu gia Bảo như chúng tinh phủng nguyệt, vây vào giữa người, trong mắt tràn ngập chiến ý.

Một tháng này tới nay, hắn mạo hiểm đi nguyên thạch khoáng mạch, liều mạng lấy Nguyên Linh Quả, nhịn đau khổ tu luyện Bạt Kiếm Thức.

Đầy đủ mọi thứ chỉ để chuẩn bị cho ngày hôm nay, đánh bại Triệu Nhất Thủy!

Ngay trước tất cả mọi người mặt, chứng minh Sở Đàm Sở Tiểu Thúy quyết định trước đây của bọn họ, ngu ngốc biết nhường nào!

Ngay trước mặt mọi người, để cho Sở Tiểu Thúy quỳ xuống nhận lỗi phụ mẫu hắn!

Tại chỗ có người nhìn chăm chú, Triệu Nhất Thủy khẽ cười một tiếng, bỏ áo cưới màu đỏ thẫm bên ngoài, từng bước một đi lên lôi đài.

- Luôn có một ít kẻ không biết tự lượng sức mình, cho rằng đánh bại mấy cái phế vật, cũng không biết trời cao đất rộng. Sở Thanh Vân, hôm nay ta sẽ để ngươi minh bạch, cái gì gọi là thiên tài chân chính, cái gì gọi là thực lực chân chính.

Triệu Nhất Thủy vừa đi, vừa phóng xuất ra tứ cấp võ giả khí tức.

Hắn và Triệu Hoàng, đều là tứ cấp võ giả.

Thế nhưng khí tức Triệu Nhất Thủy rõ ràng so với Triệu Hoàng muốn ngưng thật trầm trọng nhiều, đây chính là cấp hai Võ Hồn cường đại.

Võ Hồn cường đại, không đơn giản thể hiện ở hồn kỹ phía trên, vẫn thể hiện lấy, đối một cái võ giả tổng thể đề thăng phía trên.

- Nhất Thủy đại ca thế nhưng cấp hai Võ Hồn, nhất định có thể thắng!

- Không sai, dám để cho Nhất Thủy đại ca tự mình xuất thủ, tiểu tử kia nhất định chết!

Người Triệu gia Bảo lúc này đều mặt tôn sùng nhìn trên lôi đài Triệu Nhất Thủy.

Theo thời khắc Triệu Nhất Thủy thức tỉnh cấp hai Võ Hồn, hắn tựu thành nhân vật truyền kỳ của Triệu gia Bảo, đồng đẳng cấp từ xưa tới nay chưa từng có ai là đối thủ , càng không cần phải nói so với hắn Sở Thanh Vân vẫn đệ nhất cấp.

- Đối thủ là Triệu Nhất Thủy a, Thanh Vân hắn không thành vấn đề đi...

- Yên tâm, khẳng định không thành vấn đề, chớ quên cho đến bây giờ, Thanh Vân hắn còn không có dùng qua Võ Hồn đây!

- Đúng vậy, Thanh Vân Võ Hồn cuối cùng là cái gì chứ?

Trái lại Sở Gia thôn bên này, có vài người chính là không quá xác định.

Dù sao, Triệu Nhất Thủy là cường giả trẻ tuổi lâu năm, mà Sở Thanh Vân mới vừa vặn bộc lộ tài năng.