Chương 390: Thân phận nguy cơ.

Lý Tầm Hoan là loại người khi nhuyễn phạ ngạnh (khi dễ kẻ yếu, sợ kẻ mạnh) sao?

Vì cứu bằng hữu, vì nguyên tắc cơ bản nhất trong lòng, cho dù có là con của Phong Đô Đại Đế hắn cũng dám giết, càng đừng nói là Nhị công tử của Cửu Trọng Lâu.

Trông thấy Lý Tầm Hoan cầm phi đao, Giang Ngọc rất là khinh thường.

- Một thanh phi đao mà cũng mang ra. Ngươi dám động thủ không, đứng nói là cây phi đao nho nhỏ không làm gì được ta, cho dù có làm được, ngươi cũng đợi người của Cửu Trọng Lâu ta đến báo thù đi.

Giang Ngọc kiêu ngạo nói, lập tức tâm ý thúc dục bên dưới, liền muốn ngự kiếm bay đi.

Hàn khí trong mắt Lý Tầm Hoan đột nhiên ngưng kết lại, cổ tay nhè nhẹ động một cái.

- Hưu!

Một đạo ngũ sắc quang mang lóe lên.

- Bồng!

Giang Ngọc vốn đang kiêu ngạo nhất thời trợn tròn mắt lên, thân thể liền lập tức rơi xuống đất, máu tươi chậm rãi từ thất khiếu chảy ra. Phi đao vừa xuất, nguyên thần liền bị phá đi, hắn cũng liền hồn phi phách tán. Tự nhiên là tụ lý càn không thuật cũng bị phá.

Anh Anh cũng bay ra ngoài, còn có một ít quỷ nguyên thạch và vài thứ vật phẩm rơi xuống.

Anh Anh ngạc nhiên chứng kiến một màn này.

- Anh Anh, chúng ta đi.

Lý Tầm Hoan lúc này sắc mặt ngưng trọng, cũng không kịp giải thích, vung tay áo lên, một đoàn hỏa diễm lập tức đem thi thể của Giang Ngọc thiêu cháy sạch sẽ. Mang chỗ quỷ nguyên thạch cùng với thanh thượng phẩm phi kiếm với vài thứ vật phẩm đều thu vào, trực tiếp hủy thi diệt tích, rồi sau đó mang Anh Anh lập tức rời đi.

Lý Dương đi ra khỏi Cửu Trọng Lâu, chậm rãi đi trên đường.

“Hừ, muốn dùng một chiêu này với ta. Một khi ta đáp ứng, ta không phải là hoàn toàn đối lập với Phong Đô Đại Đế sao. Đợi Phong Đô Đại Đế mở kính nguyệt hồ ra, ta làm sao có thể lấy được Luân Hồi Châu? Huống chi, ba khối Luân Hồi Châu, căn bản là không đủ.” Lý Dương cười lạnh.

Chẳng những chỉ mình hắn, đến Lý Tầm Hoan cũng cần Luân Hồi Châu. Ba khối Luân Hồi Châu, cho dù cấp hết cho Lý Dương cũng không nhất định đủ. Ai biết Lý Dương đến lần thứ mấy mới có thể tìm được tin tức của Tuyết. Hơn nữa Lý Tầm Hoan cũng phải tìm.

Lý Dương cũng không muốn đối lập với Phong Đô Đại Đế. Một khi đối lập với Phong Đô Đại Đế, cho dù có Luân Hồi Châu, phỏng chừng cũng không thể tra được tin tức của Tuyết.

Dù sao, thập điện Diêm Vương đều là người của Phong Đô Đại Đế. Phong Đô Đại Đế ra lệnh một tiếng, ai dám giúp Lý Dương mở Luân Hồi Kính ra. Không có Luân Hồi Huyết Tinh, dù có Luân Hồi Châu, căn bản cũng không có cánh nào mở được Luân Hồi Kính để tìm.

Lý Dương không ngốc, tự nhiên sẽ không đáp ứng Giang Phong này.

Trong lòng nghĩ đến tâm sự, Lý Dương tùy ý đi một lúc lâu. Đột nhiên, Lý Dương thân thể chấn động, sắc mặt nhất thời biến đổi, nhìn về phía người áo đen ở trên cửa sổ tầng hai tửu lâu phía xa xa. Người áo đen này chính là đang quay về phía Lý Dương cười nhè nhẹ, môi có chút giật giật. Nhìn vào hình dạng của miệng, tiếng đang nói ra chính là hai chữ “Lý Dương”.

Quỷ Đế Băng Hồn!

Lý Dương sắc mặt nhất thời lạnh xuống. Hắn liền nhớ ra người áo đen trên tầng hai tửu lâu này chính là Quỷ Đế Băng Hồn, cũng là cái vị Hồn Băng thần bí đã gặp ở Minh giới. Băng Hồn chính là đã từng ở cũng một chỗ với hắn nửa tháng, đối với hắn rất là quen thuộc.

“Băng Hồn đoán được thân phận của ta?” Lý Dương trong lòng run lên.

Chỉ trong chốc lát, ở vị trí cạnh cửa sổ của lầu hai tửu lâu, Lý Dương và Quỷ Đế Băng Hồn đang ngồi đối diện.

Quỷ Đế Băng Hồn nhìn ánh mắt của Lý Dương, tựa như hữu hảo lại tựa như cừu hận. Lý Dương ngất thời khó có thể phân biện. Quỷ Đế Băng Hồn vung tay áo lên, bố trí cấm chế xung quanh hai người.

- Ta gọi ngươi là Lý Dịch, hay là Lý Dương?

Quỷ Đế Băng Hồn lúc này vẻ mặt tươi cười như xuân phong hóa vũ, làm cho người ta cảm thấy thân thiết.

Lý Dương trong lòng máy động, nhưng ngời mặt lại không thèm để ý cười nói:

- Lý Dương? Ta là Quỷ Đến Lý Dịch, Lý Dương chính là tiểu hữu ở Minh giới của ta, ngươi như thế nào lại nói ta là Lý Dương. Đúng rồi, hình dạng ta hôm nay và Lý Dương tương đối giống nhau. Nhưng mà LýDương tu vi tựa hồ như là không bằng ta.

- Xem tu luyện công pháp cùng với công pháp thu liễm hơi thở, hẳn là Quỷ Đế Băng Hồn. ta cũng đã nghe Lý Dương tiểu hữu nói qua, trăm năm trước đã từng nhận biết ngươi. Tin rằng ngươi cũng biết tu vi của Lý Dương tiểu hữu trăm năm trước chứ.

Chẳng lẽ ngươi cho rằng gần trăm năm, hắn có thể đạt tới tu vi của ta bây giờ?

Lý Dương mỉm cười hỏi lại.

Băng Hồn nhìn Lý Dương, thở dài nói:

- Lý Dương, nếu như không phải ta thường xuyên chú ý tới Minh giới, biết rất nhiều tin tức, còn thật sự là có thể bị ngươi lừa. Chính xác, công lực ngươi đích xác là gia tăng rất nhanh.

Hôm nay đến ta cũng nhìn không thấu. Nhưng ta biết… ngươi chính là Lý Dương.

Lý Dương vừa định nói.

Nhưng mà Băng Hồn lại khoát tay, tự tin nói:

- Không cần nhiều lời, bất luận là ngươi có thừa nhận hay không thừa nhận đều được. Ta tự mình tư tưởng có khả năng nhìn người, ta nhìn người cho tới bây giờ cũng chưa từng nhầm. Bất luận là ánh mắt của ngươi hay là khí chất của ngươi… đều cho ta đáp án.

Lý Dương trong lòng nổi lên một tia sát ý.

Băng Hồn này biết thân phận của mình, một khi ở Quỷ giới tuyên truyền ra, cho dù chính mình không thừa nhận mình là người Ma giới, phỏng chừng cũng tạo ra ảnh hưởng không tốt.

Hơn nữa chuyện mình tìm Tuyết vội vàng như vậy, nói không chừng có người hoài nghi mình chính là Lý Dương, thêm vào Quỷ Đế Băng Hồn này nói, chuyện này thật sự là không hay. Dù sao thì Quỷ giới cũng thuộc về trận doanh của Tiên giới một phương, đối với người của Ma giới tuyệt đối là không chút hữu hảo.

Nhưng mà Quỷ Đế Băng Hồn này lại như trước có vẻ mặt mỉm cười.

- Ngươi đi vào hạch tâm của Hỗn độn sơn trăm năm, công lực tiến nhanh. Thâm chí đến ta bây giờ cũng không nhìn thấu được ngươi. Bất quá, ngươi ở trong Hốn độn sơn lấy được tu linh thảo lại đi cứu nữ nhi của Thái Úc là Linh Linh. Ngươi có biết rằng, ta bày ra cục diện đó, đã hao phí vô số năm tâm huyết!

- Vô số năm tâm huyết, ngươi có biết không?

Băng Hồn vốn đang mỉm cười sắc mặt bắt đầu thay đổi, ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi.

- Tâm huyết bao nhiêu năm…

Băng Hồn trong miệng thì thào tự nói, cơ nhục trên mặt trở nên run rẩy.

Qủy Đế Băng Hồn môi trắng bệch, run rẩy, đột nhiên cao giọng hô:

- Lý Dương, tên vương bát đản nhà ngươi, ngươi có biết không. Vì bố cục đó ta đã tiêu tốn tâm huyết bao nhiêu năm, hy vọng bao nhiêu năm. Nhưng mà chính ngươi, tên vương bát đản nhà ngươi khiến ta thất bại trong gang tấc, là ngươi, là ngươi!

Cơ nhục trên mặt Quỷ Đế Băng Hồn run rẩy, trong mắt tỏa ra lục mang tà dị, sát ý nồng đậm này Lý Dương cảm nhận rất rõ ràng.

Lý Dương mày hơi chau lại.

“Băng Hồn này tâm lý đã hoàn toàn bị bẻ cong rồi.” Lý Dương qua một chút liền phán đoán ra. Đồng thời Lý Dương cũng cảm thấy một trận đau đầu.

Quỷ Đế Băng Hồn vì trả thù, vì khiến cho Thái Úc thống khổ thương tâm, vẫn khắc khổ tu luyện. mỗi ngày đối với Quỷ Đế Băng Hồn mà nói đều là tra tấn. Mỗi lần nghĩ đến mình còn chưa vì sư muội mà báo thù, trong lòng hắn đều cảm thấy thống khổ.

Mỗi ngày đều dưới sự tra tấn như vậy, trải qua không biết bao nhiêu ức năm, hắn rốt cuộc cũng đạt tới Quỷ Đế hậu kỳ, rốt cuộc đã có thể thi triển “Băng Phách Tỏa Hồn” rồi.

Bất luận là ai, cho dù là cao thủ cấp bậc Quỷ Đế, ở trong sự tra tấn thân tâm hơn ức năm vậy đều sẽ phát sinh tâm lý cong vẹo, không giống với người thường. chuẩn xác mà nói Quỷ Đế Băng Hồn hẳn là thuộc về loại nhân vật tâm lý biến thái.

Đương nhiên người tà dị tâm lý đều có điểm tốt.

Băng Hồn hắn có một mục tiêu cuối cùng - Hành hạ Thái Úc vì sư muội mà báo thù.

Cho nên hắn nghĩ tới, dùng “Băng Phách Tỏa Hồn” đối phó với Linh Linh, khiến cho Thái Úc thống khổ.

Nhưng mà Linh Linh không hề rời khỏi Đế cung. Hắn tại Minh giới lẳng lặng chờ đợi, mang tất cả cừu hận trong lòng nhẫn xuống, lẳng lặng chờ đợi, vẫn như trước chịu đựng sự tra tấn thống khổ. Rốt cuộc, hắn cũng đợi được Linh Linh rời khỏi Đế cung. Hắn cũng chỉ có thể bày ra một cái bố cục như vậy.

Bố cục như vậy, là phương pháp trả thù tốt nhất Băng Hồn nghĩ đến. một cuộc này đã hao phí của hắn vô số tâm lực. Đến khi thi triển thành công, lẳng lặng nhìn Thái Úc thống khổ.

Đích xác, lúc đầu Thái Úc thống khổ, nhưng mà sau này lại bị Lý Dương phá.

Từ nay về sau, Đông Phương Minh Đế còn để cho Linh Linh ra ngoài sao?

Băng Hồn hắn còn có thể lại bày ra một cuộc như vậy nữa sao? Không có khả năng, có thể nói là hoàn toàn không có hi vọng. kế hoạch báo thù hoàn mĩ nhất đã thất bại rồi, hơn nữa còn không có khả năng thi triển lại.

Tất cả đều do người ở trước mắt.

- Lý Dương, cừu oán giữa ta và Thái Úc, ngươi một kẻ ngoài cuộc tại sao lại nhúng tay vào, tại sao? Tại sao!!! Tại sao ngươi lại nhúng tay vào, ngươi không nhúng tay vào, tất cả không phải là rất hoàn mĩ sao?

Quỷ Đế Băng Hồn môi run run, còn có bích mang không ngừng lóe ra, hiển nhiên đã tới bờ của sự bộ phát.

Lý Dương lại lạnh lùng cười.

Luận phòng ngự, năng lượng thuộc tính thủy tuyệt đối là vô cùng cường hãn. Bất quá Lý Dương rất ít khi vận dụng một phần mười bản nguyên năng lượng chính mình khống chế được, bởi vì những bản nguyên năng lượng này uy lực đều rất lợi hại.

- Băng Hồn, đừng nói nhiều, muốn động thủ thì động thủ đi, ta cũng không có thời gian hao phí với ngươi.

Lý Dương lãnh đạm nói.

- Muốn chết!

Quỷ Đế Băng Hồn cắn răng nói, đột nhiên ngoài thân của Băng Hồn bộc phát ra luồng khí lưu màu trắng bạc, hàn khí cường đại trong nháy mắt bao vây xung quanh Lý Dương.

- Băng Phong Hàn Khí, chính là cùng một cấp bậc với Cửu Muội Chân Hỏa, ta xem ngươi làm sao mà ngăn cản, hừ, đi tìm chết!

Quỷ Đế Băng Hồn thanh âm trầm thấp, giống như là được truyền đến từ Cửu u địa ngục, khiến cho lòng người phát run. Quỷ Đế Băng Hồn trong mắt có chính là sát ý, làm tông chủ của Băng Phách tông, Quỷ Đế Băng Hồn đối với không chế băng năng lượng đã đạt đến một mức cực kỳ kinh khủng.

Băng Phong Hàn Khí, cùng một cấp bậc với Cửu Muội Chân Hỏa.

Quỷ Đế bình thường thân thể không thể nào thừa nhận được sự công kích của Băng Phong Hàn Khí. Nhưng mà Lý Dương …

“Hấp thu tứ đại bản nguyên, kim mộc thủy hỏa bốn loại đặc tính năng lượng, đối với ta căn bản là vô hiệu.” Lý Dương nhìn Băng Phong Hàn Khí vây quanh chính mình, lại cười lạnh. Bất quá hắn không thể để cho đối phương biết được bí mật của mình.

Một đạo hộ thể đao mang xuất hiện bên ngoài người, thoạt nhìn thì chính là hộ thể đao mang chống chọi lại hàn khí.

- Băng Phong Hàn Khí làm sao có thể thương hại đến ta? Hừ, lấy vốn thật sự ra đi.

Lý Dương cười lạnh nói.

Thấy Lý Dương chống lại Băng Phong Hàn Khí mà căn bản không mất chút sức, Quỷ Đế Băng Hồn nhất thời đồng tử co lại, trong lòng suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên, khóe miệng xuất hiện một tia cười lạnh.

- Nếu ngươi muốn chết… vậy đừng có trách ta.

Một viên châu trong suốt từ trong cơ thể của Quỷ Đế Băng Hồn bay ra ngoài. Viên châu trong suốt giống như dạ minh châu, chỉ là viên châu bên trong có một vầng sáng nhè nhẹ màu nhũ bạch, đồng thời đạo đạo quang mang màu xang từ viên châu phát ra.

Chính là trấn tông chi bảo của Băng Phách Tông – Băng Phách Huyền Tinh.

Băng Phách Huyền Tinh vừa xuất, Băng Phong Hàn Khí vốn vây quanh Lý Dương nhất thời ngưng kết lại, biến thành thể rắn. mà có vài đạo châm mang màu xanh từ trong Băng Phách Huyền Tinh bắn ra, trực tiếp bắn về phía Lý Dương.

Thậm chí đến không gian cũng trở nên chân động.

“Uy lực quả nhiên đạt đến cấp bậc lưỡng nghi tịnh hỏa.” Lý Dương kinh hãi, châm mang màu xanh này uy lực lại cũng mạnh đến như vậy. Đương nhiên, Lý Dương chỉ là kinh ngạc mà thôi, dù sao thì kim mộc thủy hỏa bốn loại năng lượng công kích, hắn hoàn toàn miễn dịch. Bất quá, bộ dáng thì vẫn phải ra vẻ.

Châm mang màu xanh bắn tới bên ngoài thân người Lý Dương, hộ thể đao mang bên ngoài thân thể Lý Dương đột nhiên trở nên chấn động, dáng vẻ tụa hồ như là muốn sụp đổ. Băng Hồn trên mặt có một vẻ cười nhẹ tàn nhẫn, nhưng mà một lúc sau, châm mang màu xanh lại tiêu tán mất, mà đao mang cũng không có sụp đổ.

- Quả nhiên là lợi hại, uy lực có thể tương đương với lưỡng nghi tịnh hỏa. đáng tiếc, ngươi cũng biết là chân hỏa trong người ta đã đạt đến cấp bậc lưỡng nghi tịnh hỏa, công kích thuộc tính thủy của ngươi đối với ta vô hiệu.

Lý Dương lạnh nhạt nói.

Quỷ Đế Băng Hồn thân thể chấn động.

Hắn lúc này rốt cuộc cũng đã nhớ ra đại danh của Lý Dương ở Quỷ giới – Quỷ giới đệ nhất luyện khí cao thủ Lý Dịch đại sư, siêu cấp cao thủ luyện khí có thể luyện chế ra thần khí, chân hỏa đạt đến cấp bậc lưỡng nghi tịnh hỏa. hiến nhiên là về phương diện hỏa có thành tựu phi phàm.

- Hừ!

Quỷ Đế Băng Hồn đột nhiên hừ lạnh, cũng thu Băng Phách Huyền Tinh với Băng Phong Hàn Khí bên ngoài người vào.

- Bồng!

Bàn ghế mà hai người ngồi, thậm chí đến cốc tách trên bàn cũng trong nháy mắt hóa thành bụi phấn. Ở dưới loại năng lượng cực lạnh như vừa rồi, chúng đã sớm ở trong băng bị phân rã ra rồi. Quỷ Đế Băng Hồn thu hồi Băng Phong Hàn Khí, tự nhiên là hóa thành phấn bụi.

- Lý Dương, ngắn ngủi trăm năm, công lực cũng tăng cao đến vậy, bội phục, bội phục a!

Băng Hồn vẻ mặt vốn âm trầm cũng nở một nụ cười nhẹ, tựa hồ như vừa hạ sát thủ với Lý Dương không phải là hắn vậy.

Lý Dương càng thêm không hiểu được Băng Hồn này.

Bất quá, hắn hiểu rằng, đối với loại người trong tâm đã cong vẹo này, căn bản không thể hiểu theo lẽ thường được, đối phó với dạng người này, Lý Dương cũng thật đau đầu.

- Công lực của Băng Hồn ngươi cũng không tệ. đáng tiếc, ta thiện về hỏa, vừa vặn khắc chế ngươi.

Lý Dương cười nói.

Băng Hồn không để ý nói:

- Băng Hỏa tương khắc, ai mạnh hơn thì người đó lợi hại, không nhất thiết là ngươi khắc ta, nói không chừng là ta khắc ngươi đó?

Băng Hồn mỉm cười rồi nói:

- Được rồi, Lý Dương, ta đi trước đây.

Kỳ quái, nữ đồ đệ ta vừa mới thu nhận không lâu như thế nào còn chưa tới tìm ta?

Đột nhiên, Băng Hồn sắc mặt thay đổi.

- Hừ, người của Cửu Trọng Lâu, lại hèn hạ như vậy … muốn chết!

Băng Hồn trong nhày mắt triệt hạ cấm chế xung quanh, người chợt lóe lên rồi biến mất.

Lý Dương một trận nghi hoặc:

- Người của Cửu Trọng Lâu?

Lý Dương lập tức phát tán thần thức ra bao trùm cả Cửu Trọng Lâu, đồng thời phát hiên ra sự tình ở tầng thứ tám của Cửu Trọng Lâu, sắc mặt Lý Dương sắc mặt đột nhiên âm trầm xuống.

- Hừ, Giang Phong, quả thực là muốn chết!

Lý Dương thân hình chợt lóe, cũng trong nháy mắt biến mất khỏi Cửu Trọng Lâu.

Thốn Mang quyển 11 : Ngũ Đức Chi Thân