Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả thông đạo, còn ở ngoài thông đạo, Lý Dương, Phong Thiện Di cùng với Hắc y nhân đều biến sắc.
Một đám người của Lý Dương xem ra có chút hả hê, Hắc y nhân thì nghiêm túc nhíu mày, còn Phong Thiện Di thì bi thống, thương tâm.
- Đệ đệ ơi!
Nước mắt Phong Thiện Di không kìm được chảy ròng ròng, hai huynh đệ ở với nhau đã hơn mười ngàn năm, tình cảm sâu đậm vô cùng. Thế mà bây giờ, Phong Thiện lãnh đã chết như vậy, bị Phệ Tâm Trùng giết chết.
Phong Thiện Di nhìn chằm chằm vào Lý Dương, cũng liếc mắt nhìn cả Hắc y nhân, hiển nhiên lúc này Phong Thiện Di đã không sợ hãi như trước nữa, cái chết của đệ đệ làm hắn bị đả kích rất lớn, Ma giới người ngu ta trá, có lẽ cũng chỉ có huynh đệ mới có thể nương tựa vào.
Thân huynh đệ, thế mà bây giờ đã chết.
Lúc này, Phong Thiện Di hận nhất là Lý Dương. Trong lòng hắn, chính là lời xúc xiểm của Lý Dương đã mồi cho Hắc y nhân đưa ra quyết định này.
- Phệ Tâm Trùng xem ra không phải có một, ngay cả ta cũng không cách nào thấy rõ thực lực của Phệ Tâm Trùng cuối cùng xuất hiện, hắn giết chết Phong Thiện Lãnh quá dễ.
Hắc y nhân lúc này đang suy tư.
Hắn là Ma Vương trung kỳ, hắn không thể nhìn thấu, thậm chí không hề phát hiện một chút khí tức nào, thì Phệ Tâm Trùng đó ít nhất phải là Ma Vương trung kỳ, thậm chí còn cao hơn. Phải biết rằng Phệ Tâm Trùng chuyên lấy yếu thắng mạnh, cho dù Kha Phong Ma Vương tự mình ra tay, phỏng chừng cũng không chắc. Dù sao Kha Phong Ma Vương cũng chỉ là Ma Vương hậu kì.
- Việc khai thác Thiên Linh Thạch quáng mạch tạm thời đình chỉ. Việc này ta phải hối báo với Kha Phong Ma Vương bệ hạ.
Hắc y nhân trực tiếp tuyên bố.
Phong Thiện Di đột nhiên nhìn thoáng qua Lý Dương cười lạnh, lập tức khom người nói với Hắc y nhân:
- Đại nhân, Thiên Linh Thạch quáng mạch vốn đã khai thác được một thời gian, đã khai thác được vài trăm thước rồi, mới phát hiện Phệ Tâm Trùng, Thiên Linh Thạch trong vài trăm thước thông đạo đều bị khai thác sạch. Nói như vậy, Mộc Dịch chân nhân hẳn nhiên có rất nhiều Thiên Linh Thạch.
Thông đạo vài trăm thước? Có bao nhiêu Thiên Linh Thạch đây?
Hắc y nhân nghe xong, mắt sáng lên, hiển nhiên hắn cũng nghĩ đến việc này. Lý Dương khẽ cau mày, một tia hàn quang hiện lên, tựa hồ Phong Thiện Di này muốn chết theo em của hắn.
- Đại nhân. Ngươi tưởng tượng xem. Một ngày ít nhất phải vạn khối Thiên Linh Thạch đó, khai lâu như vậy, ít nhất hơn mười vạn khối. Mộc Dịch này đã nói đem Thiên Linh Thạch quáng mạch nộp cho Kha Phong Ma Vương. Đương nhiên Thiên Linh Thạch khai thác ngay từ đầu cũng phải đưa cho Ma Vương bệ hạ, hơn mười vạn khối Thiên Linh Thạch, nếu tìm được một cao thủ luyện chế, cũng không biết sẽ luyện chế ra bao nhiêu hạ phẩm ma khí?
Phong Thiện Di tiếp tục rỉ rả nói với Hắc y nhân
Hắc y nhân nghe xong, lúc này nói với Lý Dương:
- Mộc Dịch, những lời Phong Thiện Di ngươi cũng nghe rồi, nói vậy chắc phải biết nên làm như thế nào chứ hả? Đem hơn mười vạn khối Thiên Linh Thạch giao ra đây cho ta.
Sắc mặt Lý Dương hơi khó coi.
Phong Thiện Di cũng nhìn Lý Dương cười lạnh. Bất quá đây chỉ là thủ đoạn nho nhỏ của hắn đối phó với Lý Dương mà thôi. Còn rất nhiều âm mưu quỷ kế vẫn phải cẩn thận tính lại, Lý Dương hại đệ đệ của hắn, hắn tự nhiên sẽ không buông tha cho Lý Dương.
Đương nhiên, còn có vị Hắc y nhân “Huyết Tích” nữa, chỉ là lúc này Phong Thiện Di còn không có được thực lực để đối phó “Huyết Tích” mà thôi.
- Mộc Dịch, ta lấy Ma Vương lệnh ra lệnh cho ngươi, đem toàn bộ Thiên Linh Thạch giao ra đây!
Hắc y nhân ra lệnh.
Sắc mặt Lý Dương cực kỳ khó coi.
- Được, ta giao, ta lập tức giao ngay.
Trên mặt Lý Dương cười lạnh, rồi bước vào trong đình viện, trước nay khai thác được Thiên Linh Thạch cơ hồ lập tức đưa hết cả về Bích Lan Sơn, nơi này tự nhiên chẳng còn bao nhiêu Thiên Linh Thạch.
Lý Dương đi vào lầu một đình viện, tìm được ba khối Thiên Linh Thạch.
Đúng vậy, vẻn vẹn ba khối Thiên Linh Thạch mà thôi.
Lý Dương ra khỏi đình viện, đi tới trước mặt Hắc y nhân, nói:
- Ma Vương lệnh, thuộc hạ tự nhiên không dám cãi, đã đem tất cả Thiên Linh Thạch trước đây khai thác được giao đủ.
Nói rồi, tay phải Lý Dương xòe ra, đem ba khối Thiên Linh Thạch giao cho Hắc y nhân.
Hắc y nhân đưa tay ra lấy, rồi tung tung ba khối Thiên Linh Thạch trên tay.
- Thiên Linh Thạch? Ba khối? Mộc Dịch, ngươi có ý gì đây?
Phong Thiện Di liếc mắt nhìn Thiên Linh Thạch trên tay Hắc y nhân, lập tức hướng về phía Lý Dương làm khó dễ.
Lý Dương vô tội nói:
- Ý tứ gì đâu? Các ngươi không phải kêu ta đem hết Thiên Linh Thạch giao ra sao?
- Chúng ta nói là tất cả Thiên Linh Thạch, là hơn mười vạn khối, không phải ba khối này.
Phong Thiện Di lớn tiếng.
Lý Dương lại lắc đầu mỉm cười không nói.
- Ngươi chẳng lẽ dám kháng lại Ma Vương lệnh, quả thực không cần mạng nữa rồi.
Nói rồi, Phong Thiện Di xoay người nhìn về phía Hắc y nhân, chắp tay nói:
- Đại nhân, Mộc Dịch dám chỉ đưa ra ba khối, nhất định phải giết chết hắn. Nếu không…còn gì là oai vọng của Ma Vương nữa?
Hắc y nhân cũng nhìn về phía Lý Dương, hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì thế?
Lý Dương ngồi ở trên ghế có vẻ không quan tâm, nói:
- Chuyện gì? Các ngươi không phải kêu ta giao sao, ta đã giao ra rồi đó. Đại nhân, ngươi phải biết rằng, thông đạo quáng mạch mặc dù dài, nhưng Thiên Linh Thạch quá ít, cơ hồ đều là đá bình thường, bình thường phải đào hơn mười thước mới phát hiện một mẩu Thiên Linh Thạch, do đó, đào được vài trăm thước, ta cũng chỉ phát hiện có ba khối Thiên Linh Thạch thôi. Ta đã toàn bộ giao hết rồi còn gì.
- Ngươi nói láo!
Phong Thiện Di lớn tiếng mắng, sắc mặt Hắc y nhân cũng bắt đầu khó coi
Kha Phong Ma Vương ở đâu cũng đều có mật thám, hắn sớm biết sự tồn tại của Thiên Linh Thạch quáng mạch, tự nhiên cũng biết về quá trình khai thác. Mỗi ngày khai thác quá vạn khối Thiên Linh Thạch, đó là tuyệt đối chính xác.
Nói cách khác, Lý Dương đang nói láo.
- Nói láo!
Lý Dương cười cười, nhìn chằm chằm vào Phong Thiện Di nói:
- Ngươi có chứng cớ không? Ta nói ta chỉ đào được có ba khối Thiên Linh Thạch, bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ ta dám lừa gạt Kha Phong Ma Vương, ta trước nay luôn luôn trung thành với Kha Phong Ma Vương.
Hắc y nhân lạnh lùng nói:
- Mộc Dịch, đừng có đùa với lửa nữa.
- Đùa với lửa?
Lý Dương đang ngồi trên ghế đứng bật dậy:
- Hừ, ta nói rồi, người của chúng ta chỉ đào được có ba khối Thiên Linh Thạch, ngươi thích nghe hay không thì tùy. Xin lỗi, ta mệt, phải đi nghỉ cái đã, thứ không tiễn khách!
Lý Dương không thèm nhìn Hắc y nhân lấy một cái, đường hoàng đi về đình viện.
- Huyết Tích đại nhân? Lý Dương này…
Phong Thiện Di truyền âm nói với Hắc y nhân một bên.
Hắc y nhân nhìn theo dáng của Lý Dương, nhãn tình khẽ nheo lại, hắn cũng đang suy tư. Lý Dương dù sao vẫn là thủ lĩnh của Phiêu Tuyết Sơn mạch, quan trọng nhất là bản thân Huyết Tích cũng không cách nào nhìn rõ hư thực của Lý Dương, nói đúng ra, tu vi Lý Dương nói không chừng còn mạnh hơn cả hắn.
Huyết Tích trước nay không làm gì mà không nắm chắc.
- Đi thôi, việc này phải bẩm báo Ma Vương bệ hạ trước.
Hắc y nhân ra lệnh, mang theo tám gã hồng y nhân hóa thành lưu quang, biến mất trong thinh không.
Phong Thiện Di nhìn theo dáng Lý Dương, rồi nhìn về phía chín đạo lưu quang ở chân trời. Trong mắt lộ vẻ oán độc.
- Đi!
Phong Thiện Di cũng mang theo hơn mười thuộc hạ của mình hóa thành lưu quang ly khai.
Trong đình viện, gió nhẹ vi vu, đình viện này cũng có phảng phất mùi hoa dìu dịu, thật là một nơi nghỉ ngơi lý tưởng.
- Mộc Dịch đại nhân. Đắc tội với bọn họ như vậy, nếu Kha Phong Ma Vương mà tức giận…
Toại Hổ đi đến bên người Lý Dương, rồi khẽ hỏi Lý Dương.
Lý Dương lắc đầu tự tin nói:
- Đừng lo! Ta biết tính tình của Kha Phong Ma Vương. Hắn rất cẩn thận, việc gì cũng phải nghiên cứu chu đáo. Mặc dù nói cẩn thận thì có ít lầm lẫn, nhưng đồng dạng cũng sẽ tạo thành tính cách đa nghi. Ta dám cá là hắn nhất định vô cùng nghi hoặc, hơn nữa tâm thần tu vi của ta hôm nay khá cao, hắn cũng không có khả năng nhìn thấu. Hắn tự nhiên không biết tu vi của ta cao tới đâu.
Việc tìm hiểu Ma Thần Lục Tuyệt có tiến triển, làm tâm thần của Lý Dương tự nhiên được đề cao nhanh chóng. Mặc dù vẫn đang là Ma Vương hậu kỳ, nhưng rất nhanh sẽ đạt tới đỉnh phong rồi.
- À!
Toại Hổ trong lòng hiểu rõ hơn một chút.
Nhưng Toại Hổ vẫn lo lắng nói:
- Nếu Kha Phong Ma Vương muốn đối phó với đại nhân, đại nhân phải làm như thế nào?
Lý Dương cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi quên Thánh Điện Phệ Tâm Trùng dưới đất rồi sao? Nếu ta không có biện pháp nào, mắc mớ gì không tiến vào Thánh Điện Phệ Tâm Trùng.
- Hay, hay, chỉ cần tới Thánh Điện, đảm bảo Kha Phong Ma Vương tự nhiên sẽ bị giết chết. Còn đại nhân nhờ quan hệ với Thánh Chủ, tuyệt đối sẽ không bị lính canh bên ngoài giết chết.
Trong lòng Toại Hổ có vẻ thoải mái hơn.
Bất quá, trên thực tế Lý Dương cũng không muốn đi đến Thánh Điện, chủ yếu là hắn cảm giác Thánh Chủ Lưu Ly hay đùa quá trớn. Lời này bất quá để ứng phó với Toại Hổ mà thôi.
Tại Lý Dương từng được học bài bản về tâm lý học ở An Toàn cục. Theo đó, Kha Phong Ma Vương nếu không nắm chắc thì sẽ không động thủ, chỉ cần hắn nghi ngờ, sẽ tranh thủ được một thời gian, hơn nữa bây giờ Lý Dương tu luyện với tốc độ kinh người, tin rằng vài năm là có thể đạt tới Ma Soái tiền kì. Đến lúc đó, nói không chừng có thể có thực lực để liều mạng.
Trong cung điện Kha Phong Ma Vương.
- Ma Vương bệ hạ, Thiên Linh Thạch quáng mạch căn bản không thể khai thác được.
Phong Thiện Di hướng về phía Kha Phong Ma Vương cung kính nói:
- Chủ yếu là bên trong thông đạo có Phệ Tâm Trùng, hơn nữa Phệ Tâm Trùng hóa thành hình người, ngay cả đệ đệ của ta cũng bị giết chết.
Kha Phong Ma Vương liền nói ngay:
- Thiện Di, đệ đệ của ngươi đã chết rồi, ngươi không cần quá thương tâm. Việc Phệ Tâm Trùng ta cũng biết. Ít nhất có một Phệ Tâm Trùng tu vi Ma Vương trung kỳ, đến cả bổn Ma Vương cũng không chắc đối phó được. Thiên Linh Thạch quáng mạch tạm thời bỏ qua.
Kha Phong Ma Vương đã sớm được Hắc y nhân “Huyết Tích” cho biết tất cả, Phệ Tâm Trùng giết chết Phong Thiện Lãnh quả là kinh khủng dị thường, hơn nữa không ai xác định được là nơi đó còn có những Phệ Tâm Trùng lợi hại hơn hay không.
- Ma Vương bệ hạ, Lý Dương ở Bích Lan Sơn, lại chỉ nộp có ba khối Thiên Linh Thạch, hắn dám giỡn mặt với bệ hạ như thế, cần phải nghiêm khắc xử trí.
Phong Thiện Di nói gằn giọng.
Kha Phong Ma Vương cười nói:
- Thiện Di, ai mà không có tư tâm, mỗi lần thu thuế của chúng, nếu ngay cả những vật như vậy mà cũng tham thì người dưới tay ta còn ai trung thành được nữa? Muốn ngựa chạy nhanh, lại không cho ngựa ăn cỏ, thiên hạ làm gì không có chuyện tốt như thế chứ. Thôi được rồi, ngươi trở về đi.
- Dạ!
Phong Thiện Di chỉ có thể bất lực lui xuống.
Kha Phong Ma Vương nhìn hình dáng Phong Thiện Di đi khúất, đột nhiên nói:
- Huyết Tích, ngươi nói công lực Mộc Dịch cao bao nhiêu?
Một bóng đen lạnh lùng xuất hiện phía sau Kha Phong Ma Vương, cung kính nói:
- Chủ nhân, không rõ lắm, ít nhất thuộc hạ không nắm chắc đối phó được với hắn. Thuộc hạ căn bản không thể nhìn thấu hắn, thậm chí còn…
- Thậm chí còn cái gì?
Kha Phong Ma Vương vội hỏi.
Bóng đen nói:
- Thậm chí còn thấy khi tiếp xúc với Mộc Dịch, lại còn có một nỗi sợ hãi từ đáy lòng phát ra, không biết vì sao nữa?
- Ủa?
Kha Phong Ma Vương nhíu mày, tùy ý phất phất tay, bóng đen khẽ khom người, rồi biến mất.
Huyết Tích trời sinh kỳ lạ, khi gặp nguy hiểm tự nhiên có nổi sợ bẩm sinh. Huyết Tích là cao thủ Ma Vương trung kỳ mà khi gặp Lý Dương còn có một loại cảm giác sợ hãi, vậy thì Lý Dương…
Trong lòng Kha Phong Ma Vương càng thêm do dự.
“Tạm thời không nên đối phó Lý Dương, để ta phái người giám thị hắn xem sao, chỉ cần hắn không xâm phạm địa vị của ta, chúng ta cũng là sống chung hòa bình với nhau cũng tốt." Kha Phong Ma Vương đưa ra một quyết định “Ổn Thỏa” cả hai bên.
Một ngày sau.
Bên trong Bích Lan Sơn.
Ngày qua ngày Lý Dương khổ khổ nghiên tu Ma Thần Lục Tuyệt cùng với Thiên Diễn Bí Quyển, khi không ngừng tu luyện đồng thời hai thứ, hắn vui mừng phát hiện ra mình không chỉ tiến triển nhanh chóng về mặt cảm ngộ thiên đạo, mà ngay cả tốc độ hấp thu ma sát khí cũng đạt tới một mức kinh người.
Giống như ma sát khí cứ tự nhiên chui vào người mình, mình giống như một ông vua mà ma sát kia như những thần dân hướng tới vái chào, tu luyện với một tốc độ gia tăng kinh khủng.
Tu vi càng thêm tinh thâm, việc cảm ngộ Ma Thần Lục Tuyệt cũng càng thêm tinh thâm. Thậm chí cả tốc độ lĩnh ngộ Thiên Diễn Bí Quyển cũng nhanh hơn rất nhiều.
Giống như mình được vỡ lòng, việc gì cũng có thể lĩnh ngộ rất dễ dàng.
Chẳng lẽ đây là cảm giác của thiên tài.
“Điền Cương sư đệ hắn là tiên thiên thổ đức thân, hồi trước tốc độ tu luyện nhanh hơn ta rất nhiều, bất quá nếu so với ta hôm nay cũng không chênh lệch nhiều lắm." Lý Dương nghĩ tới Hạng Vũ và Điền Cương. Điền Cương nhờ có tiên thiên thổ đức thân, tự nhiên tốc độ tu luyện nhanh đáng sợ.
Lý Dương không biết, tiên thiên thân chỉ là thân thể, nên dễ dàng tu luyện. Còn Lý Dương là do nguyên thần chiếm ưu thế, tu luyện tự nhiên còn nhanh hơn cả Hạng Vũ. Tiên thiên thân mặc dù khó tìm, nhưng đâu thể so với hỗn độn Ngũ Hành Chi Linh?
Tiên thiên thân có thể trở thành cao thủ cấp bậc Ma Đế, còn hỗn độn chi linh lại có thể trở thành Đại Tôn.
Lý Dương nửa nằm nửa ngồi trên cự thạch, nhìn kia thật lớn bức băng điêu thật lớn, như nhìn Khương Tuyết đang sống. Thỉnh thoảng, Lý Dương lại đưa tay uống một ngụm liệt tửu.
"Tuyết, sẽ nhanh thôi, mặc dù ta không biết có việc gì xảy ra trên người của, nhưng ta biết, với tốc độ hiện nay, chỉ trong vòng vài trăm năm sẽ đạt tới cảnh giới Ma Vương, thậm chí còn có thể nhanh hơn. Đừng gấp nhé, Tuyết." Lý Dương quay về “Khương Tuyết” nhẹ giọng nói, tựa hồ sợ lớn tiếng sẽ dọa Khương Tuyết sợ.
Đột nhiên.
Một đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lý Dương, chính là Jacke. Lúc này Jacke có vẻ rất hưng phấn, phải nói là kích động, nói với Lý Dương:
- Sư huynh, Bá Vương phái người đến.
Lý Dương vừa nghe, nhất thời nhớ tới mình từng nhờ Hạng Vũ hỏi Xi Vưu Đại Tôn một việc có liên quan tới Tuyết. Lập tức hộc tốc đứng lên.
- Làm sao?
Lý Dương quay về Jacke khẩn cấp hỏi.
Jacke nói:
- Đang ở đại sảnh nghỉ ngơi, tỷ tỷ của ta đang hỏi thăm sứ giả đó về chuyện của tỷ phu. Ái, sư huynh đâu?
Hắn vừa nói xong, lại phát hiện Lý Dương biến mất tiêu rồi
Lúc này. Lý Dương đã tới đại sảnh