Mật thất dưới núi Tuyết Phong.
Lý Dương đứng phắt dậy, lông mày nhíu lại, nhìn ánh mắt thì dường như trong lòng hắn đang nghĩ đến chuyện gì đó.
“ Bá vương, rốt cuộc sảy ra chuyện gì? Bi Sát theo đạo lý phải là hòa cùng trái tim rồi, tại sao bây giờ dung nhập toàn thân cơ thể, căn bản không phù hợp theo như ta nghĩ, hơn nữa ta đã thí nghiệm qua đao phách, khi đao phách hòa cùng Bi Sát dung hợp thì thập phần hoàn mỹ, lần này với thân thể….?”
Lý Dương có chút phiền não.
Hạng Vũ suy nghĩ rồi nói :
” Kiếm chi Bi sát cũng chỉ có ngươi với nghĩa phụ ngươi biết sử dụng như thế nào, có lẽ nghĩa phụ ngươi hiểu về Bi Sát cũng chỉ biết một ít thôi!”
Lý Dương trong lòng âm thầm gật đầu
Chính nghĩa phụ hắn mặc dù ngộ ra Kiếm Bi Chi Sát, nhưng cũng chưa có nếm thử quá trình Bi Sát hòa cùng năng lượng thân thể, ai biết gặp phải tình huống gì ở đây? Hay cũng chưa biết cảm giác như thế nào, chính nghĩa phụ của hắn cũng chỉ biết một chút mà thôi.
“Lý Dương trước tiên thử hiệu quả xem như thế nào?”
Hạng Vũ lập tức nói
Lý Dương gật đầu.
Lúc này , tay quyền nắm chặt lại, năng lượng trong cơ thể hoàn toàn bộc phát , không khí lập tức sinh ra chấn động. “ Hát” Lý Dương lăng không đánh ra một đòn tựa như tạc đạn bắn vào không khí.
“Hô hô~~”
Trong nháy mắt một quyền của Lý dương làm áp lực của không khí phút chốc tăng đến cực hạn theo hướng nắm tay đánh mạnh ra.
“Oành”
Gạch đá bắn tung ra, xuất hiện nửa vòng tròn bán kính có đến một thước , vách tường bị chấn động hồi lâu, mật thất này bên trong sơn phúc ở chỗ sâu bên trong, bên ngoài là nham thạch nhưng đều có hơn mười thước bị khoan sâu vào trong, cái lỗ này là do không khí bị nén chặt đánh vào tạo thành.
“Có cảm thụ thấy điều gì chưa?”
Hạng Vũ hướng tới Lý Dương dò hỏi.
Lý Dương lúc này sắc mặt hưng phấn nói :
” Bá vương hiệu quả thật quá tốt, ta thật sự không ngờ một kích vừa rồi phát ra, ta cảm nhận được mỗi chỗ trên người đèu hòa với linh hồn làm một, mỗi quyền ta xuất ra đều hòa hợp với lực lượng công kích của linh hồn, đáng tiếc tảng đá này là vật chết nên không thể nhìn ra kết quả”
Thanh sắc thiểm điện đã dung nhập sâu vào mọi chỗ trên cơ thể, chỗ nào cũng có lực lượng của linh hồn, hiệu quả như thế nào mà làm cho Lý Dương hưng phấn như vậy?
Nguyên lai, công pháp của Lý Dương thông qua ma sát lực cộng với lực lượng của linh hồn , sau đó ma sát lực tụ tập lại bộ vị công kích, bất quá bây giờ phải đồng thời khống chế ma sát lực cùng với công kích .
Căn bản không cần lo lắng, lực lượng linh hồn sẽ trực tiếp thông qua quyền cước ,tùy lúc có thể dung nhập vào thiết thối hay quyền chưởng mà hình thành công kích.
“ Đi, xem thử với người sống như thế nào.”
Lý Dương cười, lúc này thi triển độn thuật xuyên qua khỏi sơn phúc, sau đó ngự trên đao mang phá không bay về Tinh Cực tông.
Thử với người sống xem?
Ai sẽ là người để thử đây?
Thiết Oa chân nhân!
Đây chính là mục tiêu của Lý Dương, đối với nghĩa phụ của mình thì Lý Dương không muốn động thủ nhưng đối với Thiết Oa này thì được.
Thứ nhất Thiết Oa chân nhân lực lượng linh hồn của hắn không so với LÝ Dương được, hơn nữa công lực lại cao siêu , Lý Dương hắn căn bản không phải lo Thiết Oa bị thương.
Thứ hai Thiết Oa chân nhân ngay lần gặp đầu tiên cậy mình mạnh mẽ bắt mấy người Lý Dương ăn mấy thứ linh tinh. Tuy rằng mấy người bọn Lý dương không làm sao.
Chỗ ở của Tiêu Diêu chân nhân
Thiết oa chân nhân cầm tay cầm một cái nhị hồ “ Hula Hula” tiếng kéo nhị nghe như tiếng người kéo gỗ vậy.
“ Ai Tiêu Diêu thổi sáo tâm cảnh đề cao như vậy , ta tốt xấu gì cũng xuy tấu mấy ngày rồi thế nào mà một điểm cảm giác cũng không có đây? Không phải đều là nhạc khí?” Thiết Oa chân nhân với cái mồn to tướng của mình, hắn nghĩ đến đây cũng có chút buồn phiền.
Đột nhiên Thiết Oa sáng mắt lên :
“ Ha , hay là do ta không vận dụng yêu lực vào trong đây?”
Nghĩ rồi làm ngay, Thiết Oa chân nhân lập tức thi triển yêu lực , một cỗ năng lượng cường hãn ngay lập tức xuất hiện.
“ Bụp”
Gỗ vụn bay tung tóe, cái nhị hồ này chỉ là loại nhị hồ bình thường mà thôi. Thiết Oa chân nhần nhìn thấy Tiêu Diêu chân nhân xuy tấu nhạc khí tâm cảnh đề cao cực nhanh, cho nên cũng muốn thử xem như thế nào liền bắt đệ tử Tinh Cực tông tìm cho một kiện nhạc khí. Đệ tử Tinh Cực tông cũng tùy tiện tìm cho hắn một cái Nhị hồ.
Tuy nhiên không có tí năng khiếu nào về âm nhạc, cũng chưa có học qua về âm nhạc, Thiết Oa chân nhân làm thế nào mà thi triển được đây? Cho nên thương thay cho cái nhị hồ này bị biến thành gỗ vụ. Tiêu Diêu tán nhân ngồi trong đình uống trà nhìn thấy cảnh tưởng như vậy cũng bật cười.
Đột nhiên
“Thiết Oa chân nhân tiếp chiêu”
Tiếng quát lạnh của Lý Dương vang lên trong không trung. Tiêu Diêu chân nhân và Thiết Oa chân nhân cùng ngẩng đầu lên nhìn. Bỗng nhiên một đạo lưu quang nhắm hướng Thiết Oa chân nhân bay tới- mục tiêu chính là đầu vai của Thiết Oa chân nhân.
“Bùm”
Thiết Oa chân nhân cảm giác được tâm thần một trận chấn động kịch liệt. Đồng thời bên ngòai thân thể bị công kích, yêu lực lập tức tự động phòng thủ, nhưng loại phòng thủ bị động này yêu lực không xuất ra được nhiều. Chỉ chốc lát sau Thiết Oa chân nhân cũng khôi phục được tinh thần, nhưng đầu vai của hắn đã bị thương.
“Lý Dương, ngươi làm thế nào?”
Thiết Oa chân nhân không thể tin được, nhìn Lý Dương. Đương nhiên hắn cũng chẳng có thưởng tổn gì. Chỉ có điều hắn bị một phen kinh sợ. Hắn là cao thủ cấp bậc gì? Vượt qua tám lần tán tiên thiên kiếp. Trời sanh là Hồng Hoang yêu thú -độc thú vương Thiết Quắc. Thân thể cường mãnh có thể so sánh với Đại La Kim Tiên.
Lý Dương thì sao? Chỉ là một tu ma giả vừa mới đạt tới độ kiếp kì mà thôi.
“Ngươi.. Ngươi làm thế nào có thể làm ta bị thương?”
Thiết Oa chân nhân hai mắt mở to. Hắn không thể tưởng tượng được. Chênh lệch của hai bên lớn như thế , theo đạo lý hắn có đứng yên Lý Dương cũng không thể làm hắn bị thương được.
“Bi Sát, Lý Dương rốt cuộc ngươi đã luyện thành?”
Tiêu Diêu chân nhân kinh hãi hô lên, đồng thời thân hình trong nháy mắt tiến đến bên cạnh Lý Dương.
Lý Dương gật đầu :
“ Đúng vậy, ta xuy tấu Tầm Mịch nhạc chương, đột nhiên phát hiện trong cơ thể xuất hiện năng lượng Bi Sát , sau đó liền dung hợp vào. Nghĩa phụ người có Kiếm Chi Bi Sát ta còn Đao Chi Bi Sát.”
Thiết Oa chân nhân trừng mắt nhìn Lý Dương:
“ Ngươi làm sao có thể làm ta bị thương? Cho dù linh hồn công kích đánh vào, nhưng bổn chân nhân linh hồn tu vi cũng gần đến La Thiên thượng tiên trung kỳ. Linh hồn công kích làm sao có thể làm thương tổn ta?”
“Thiết Oa, nghĩa tử ta linh hồn tu vi so với ngươi không sai biết lắm. Hắn dùng linh hồn công kích ngươi, ngươi bị chấn động là chuyện bình thường!”
Tiêu Diêu chân nhân ha ha cười to nói. Hôm nay hắn đối với tương lai của Lý Dương ở ma giới cũng có chút yên tâm.
Linh hồn đánh sâu vào trong hơn nữa đao mang công kích- Đao Chi Bi sát, coi như la một tuyệt chiêu.
“Khoảng cách không lớn?”
Thiết Oa chân nhân trừng mắt.
Lý Dương chỉ mìm cười, tự hắn lần đầu tiên xuy tấu Tầm Mịch Nhạc chương tâm cảnh tu vi tiến bộ mạnh liệt đã đạt tới La thiên thượng tiên trung kì. Trong thời gian gần đây mặc dù linh hồn tu vi tiến bộ thong thả, nhưng cũng đã củng cố song cấp bậc La thiên thượng tiên trung kì. So với Thiết Oa chân nhân cũng chỉ cách một tầng mà thôi.
“Hắn tu luyện có một ít năm, linh hồn tu vi sao cao như vây?” Thiết Oa chân nhân khó tin hỏi lại.
Lý Dương ngay từ đầu đã trải qua sự rèn luyện tâm cảnh đó là Tinh Cực tam cảnh, sau đó lại học được đính cấp bảo điển của ma giới – Ma Thần Lục Quyết, sau nữa lại học Hồng Trần Luyện Tâm khúc. Hơn nữa tự mình sáng tạo ra Tầm Mịch nhạc chương. Tâm cảnh đề cao như vậy cũng không phải không có đạo lý.
“Thổi sáo!”
Tiêu Diêu chân nhân đáp thay cho Lý Dương.
Thiết Oa chân nhân trừng mắt . Quay đầu nhìn lại cây nhị hồ tan nát dưới đất nói thầm: “ Trách không được, dùng nhị hồ tâm cảnh không thể đề cao. Nguyên lai là phải thổi sáo, đúng rồi phải thổi sáo!”
Nói thầm xong, Thiết Oa chân nhân thân hình lóe lên đi ra ngòai tìm một cây sáo.
Vân Vụ sơn cao vượt mây xanh.
Trong lòng núi, thần kiếm Tử Điện bị phong ấn trên khối đá lớn, xung quanh có một lớp hào quang màu trắng vây bọc lấy thần kiếm. Thần kiếm Tử Điện không ngừng phát ra những đạo điện mang tử sắc, từng đạo kiếm khí không ngừng công kích, muốn phá tan sự trói buộc mà bay đi.
Đáng tiếc cấm chế ở bạch sắc quang tráo là do một vị Tiên đế bố trí ra, một thanh thần kiếm há lại có thể phá nổi.
Kẹp giữa lòng núi lại có thêm một mật thất nữa, đó chính là nơi ở của Thiên Nhàn Tử.
Thiên Nhàn Tử vẫn mặc một bộ bạch y có đầy dấu vết của thời gian như trước, từng đạo từng đạo tinh quang mù mịt hoàn toàn bao bọc lấy y. Thiên Nhàn Tử cứ như vậy mà ngồi trên giường mây, hai mắt lão cứ mở ra trừng trừng, một mạch cứ như vậy mà luyện chế kiện bảo bối trước mặt.
” Ti ti…”
Vô số thanh âm vang lên, một luồng hỏa diệm lam sắc vây quanh một số nguyên liệu, một luồng khí vụ đang dần dần bành trướng ra khắp cả mật thất.
Lam sắc hỏa diễm chỉ có một luồng mà thôi, nhưng luồng hỏa diệm không có nguồn gốc này lại từa hồ như đốt mãi mà không tắt. Cứ không ngừng thiêu đốt như vậy, kỹ thuật luyện chế pháp bảo của Thiên Nhàn Tử tuy có thể coi là không tồi, nhưng ở đây lại chẳng có nguyên liệu gì ra hồn để luyện khí.
” Thu!”
Thiên Nhàn Tử tay phải giống như một chiếc quạt vậy, cứ một mạch phẩy qua phẩy lại, tiếp đó đưa ra nắm lấy thứ đồ đang luyện chế, luồng lam sắc hỏa diệm liền trực tiếp bị thu lại vào trong thể nội Thiên Nhàn Tử.
”Túi Càn Khôn à túi Càn Khôn, túi Càn Khôn được hiệu xưng là “khả trang sơn hà, khả trang thiên địa” (có thể chứa được song núi, có thể nhét được trời đất)! Sao cái túi Tiểu Càn Khôn mà Thiên Nhàn Tử ta mô phỏng lại kém như vậy chứ? Nhiều nhất chỉ chứa nổi một ngọn núi mà thôi, hừ, thật là vô dụng, cái Tụ Lí Càn Khôn của ta còn lớn hơn cái túi Tiểu Càn Khôn này một chút!”
Thiên Nhàn Tử vô cùng thất vọng mà vứt cái túi Tiểu Càn Khôn vào một góc của mật thất, phảng phất như vứt rác vậy.
”Bàn Cổ đại thần a, Hồng Quân đạo nhân a, các người nói xem, sao Thiên Nhàn Tử ta lại vô dụng như vậy chứ? Tốt xấu gì ta cũng là Tiên đế a, dùng Cửu Muội Chân Hỏa bản mệnh tùy liện luyện chế cũng ra tiên khí, nhưng sao ta cẩn thận mô phỏng Xích Tiêu để luyện chế mà lại chỉ luyện chế ra được tiên khí Xích Tiêu, lại bắt trước theo cái túi Càn Khôn đó, cái luyện chế ra được chỉ là túi Tiểu Càn Khôn, sao cách biệt lại lớn như vậy chứ?”
Thiên Nhàn Tử bất lực hét lên.
Nhưng Thiên Nhàn Tử đã quên mất, tiên kiếm luyện chế thì rất dễ dàng, nhưng để luyện chế ra tiên kiếm có thuộc tính đặc thù thì lại rất khó. Sáu thanh tiên kiếm mà Thiên Nhàn Tử luyện chế ra phân biệt là Bạch Hồng, Tử Điện, Thanh Minh, Bách Lý, Tích Phong, Lưu Tinh. Sáu thanh kiếm lại có thể dung hợp với nhau thành tiên khí Xích Tiêu, tuy tiên khí Xích Tiêu chỉ là trung phẩm tiên khí nhưng luận về tốc độ còn còn nhanh hơn thượng phẩm tiên kiếm một chút.
Còn về túi Tiểu Càn Khôn lại càng không tầm thường.
Tiên khí có thể cất giữ đồ vật, luyện chế ra vô cùng khó khăn? Tụ Lí Càn Khôn? Cũng chỉ những tiên nhân đã đạt tới cấp Tiên đế mới có, Tụ Lí Càn Khôn mới có thể cất được một ngọn núi, những tiên nhân bình thường nhiều nhất cũng chỉ để được vài vật phẩm tùy thân mà thôi. Những tiên khí có thể cất giữ đồ vật so với những tiên khí có tính công kích và tính phòng ngự còn trân quý hơn rất nhiều.
Túi Tiểu Càn Khôn tuy chỉ là hạ phẩm tiên khí nhưng lại còn trân quý hơn cả trung phẩm tiên khí.
Phóng mắt nhìn khắp cả Côn Luân tiên cảnh cũng chẳng có tiên khí nào có thể cất giữ đồ vật. Cho dù là tiên kiếm Tường Kim, tiên khí Quy Nguyên châu cũng chẳng thể so sánh được với một tiên khí có thể cất giữ đồ vật.
Đột nhiên Thiên Nhàn Tử thởi dài một tiếng.
”Trăm triệu năm thời gian cuối cùng đã tới rồi, Phá Quân ơi, lão già ta thế này coi như là đã giữ lời rồi, còn về ai là chủ nhân cuối cùng của sáu thanh thần kiếm thì chẳng phải là việc ta cần quan tâm nữa!”
Thiên Nhàn Tử từ trên giường mây đứng dậy thần khí Xích Tiêu chia làm sáu kiện thần khí (???)
Thiên Nhàn Tử một người phân thành sáu người, bất kì người nào cũng có thể xem là bản thể, bất kì người nào cũng có thể tính là phân thân của y, công lực cũng đều giống với bản thể, bản lĩnh cũng chẳng khác gì.
Tiên đế Thiên Nhàn Tử, một người mà tương đương với sáu tiên đế, còn về thần khí Xích Tiêu, tuy rằng có thích nhưng Thiên Nhàn Tử cũng chẳng cần, dù sao mỗi người cũng có những vũ khí mình yêu thích nhất, bảo bối của y so với thần khí Xích Tiêu cũng chẳng khác biệt gì lớn lắm.
”Phá Quân, lão ca phải đi rồi, ha ha, sáu thanh thần kiếm này xuất thế, chắc rằng các thế lực tại Tiên giới sẽ đều phái người hạ phàm cướp đoạt a, ha ha!”
Trong mắt Thiên Nhàn Tử, mấy thế lực gì đó y chẳng để vào trong mắt.
Thiên Nhàn Tử vừa đi đến cửa thì liền đột nhiên dừng lại, y quay đầu nhìn lại sáu thanh tiên kiếm và túi Tiểu Càn Khôn mà y vừa mô phỏng luyện chế ra, đôi mày khẽ nhíu lại.
”Hừm, dù thế nào thì đây cũng là do Thiên Nhàn Tử ta phí tinh lực mà luyện chế ra, không thể để kẻ khác dễ dàng mang đi được!”
Thiên Nhàn Tử nhìn thông đạo ở bên ngoài rồi khẽ mỉm cười, tiếp đó y vung tay ra áo một cái, một đạo cấm chế lập tức được thiết lập.
”Muốn vượt trên kẻ khác thì không thể tham tâm, ai không tham tâm thì mấy thứ đồ này tặng cho kẻ đó vậy.”
Thiên Nhàn Tử đắc ý cười nói. Lúc này thông đạo vốn có trên mặt đất đã biến mất rồi, Thiên Nhàn Tử thân hình lóe lên rồi đi đến trung tâm của của lòng núi.
Trong trung tâm lòng núi.
Thiên Nhàn Tử nhìn thần kiếm Tử Điện rồi thở dài nói:
”Bị bó buộc của trăm triệu năm, chắc bây giờ ngươi đã khó chịu lắm rồi a? Đừng vội vã, đợi thêm bảy ngày nữa, năng lượng của quang tráo này không được ta bổ sung năng lượng nữa bảy ngày sau sẽ tự động tiêu tan thôi.“
Thiên Nhàn Tử nhìn một loạt những thông đạo bên trong lòng núi, mày hơi nhíu lại.
”Với kiếm khí mà bản thân thần kiếm Tử Điện đã mang theo, cho dù là Đại La kim tiên cũng có thể bị trọng thương, những tu tiên giả ở phàm nhân giới đến bao nhiêu chết bấy nhiêu, hừm, dọa chúng trước một chút, để bọn chúng biết được nguy hiểm, như vậy coi như là ta đã làm hết sức rồi.”
Thiên Nhàn Tử khẽ nhắm mắt lại, vô số đạo tiên nguyên lực lan tỏa ra khắp cả ngọn Vân Vụ sơn, vô số đạo phù tượng thần bí được sinh ra, nhưng chỉ sau nháy mắt đã tiêu thất chẳng thấy đâu nữa.
” Được rồi, mấy đạo cấm chế đại trận này đã là những đại trận có uy lực nhỏ nhất mà ta biết, ừm, không quan tâm nữa, cho dù tu tiên giả ở một tinh cầu chết sạch thì cũng có liên quan gì đến ta nào?”
Thiên Nhàn Tử lẩm bẩm nói, tiếp đó cước đạp hư không và trực tiếp bay thẳng lên chín tầng trởi.
” Bùng!”
Trời đất chất động một trận, lôi điện lóe lên, Thiên Nhàn Tử đã phá nát không gian mà rời khỏi Phàm Nhân giới.