Chương 147: Thâu tập

Thượng Thanh cung vừa nhận được tin tức liền phái ra hai vị trưởng lão cùng gần trăm tên đệ tử xuất phát. Hai vị trưởng lão được phái đi là Nguyên Thanh và Tằng Thắng.

Tằng Thắng trưởng lão chính là phụ thân của Tằng Ngạn.

- Tằng Thắng trưởng lão, lần này Tằng Ngạn tìm thấy kì trân dị bảo, chỉ xem thiên địa chi triệu cũng có thể thấy đây là kì trân hãn thế. Tằng Ngạn lần này lập được công lớn nhất định sẽ được trọng thưởng, nói không chừng chức cung chủ đời sau cũng có thể đến tay của Tằng Ngạn đó.

Nguyên Thanh trưởng lão cười nói với Tằng Thắng

Tằng Thắng khiêm nhường cười nói:

- Tiểu nhi chỉ là có chút vận khí của tốt thôi , chúng ta nên đi nhanh hơn một chút. Bây giờ các đại tông phái đều đã tới đó rồi, ta lo lắng tiểu nhi không đủ sức trấn áp cục diện ở đó.

Nguyên Thanh gật đầu

Hai người lập tức suất lĩnh gần trăm đệ tử Thượng Thanh cung ngự kiếm cực nhanh bay về nơi sinh trưởng của Hạnh Linh thất sắc hoa.

Trên đường đi Tằng Thắng trưởng lão cười tươi như hoa nhưng vừa tới sơn cốc đột nhiên sắc mặt đại biến.

- Tiểu tặc đừng chạy !

Tằng Thắng trưởng lão hét lớn một tiếng, nhưng hắn cũng chỉ đành trơ mắt nhìn Lý Dương dung độn thuật rời đi.

- Ngạn nhi!

Tằng Thắng trưởng lão chỉ đến chậm một bước mà thôi, hắn nhìn đứa con trai bảo bối của mình đã bị phá nát nguyên anh, hồn phi phách tán. Nhẹ nhàng ôm lấy thi thể Tằng Ngạn, Tằng Thắng nghẹn ngào rơi lệ. Đây chính là đứa con ruột của mình, thừa kế độc nhất của Tằng gia.

Tằng Thắng tỏa ra từng trận sát khí, khi tới đây hắn cười tươi như hoa nhưng lúc này gương mặt trở nên cực kì dữ tợn, kinh khủng.

- Nguyên Thanh, bày trận!

Tằng Thắng không kịp thương tâm, diện mục dữ tợn lập tức hướng đến Nguyên Thanh ra lệnh. Tằng Thắng cùng Nguyên Thanh hai vị trưởng lão đồng thời từ trong người lấy ra một viên linh châu, trong tay Tằng Thắng là hắc sắc viên châu còn của Nguyên Thanh trưởng lão là bạch sắc viên châu.

- Thái Cực Nguyên Phong đại trận, khởi!

Tằng Thắng há miệng phun ra một ngụm máu tươi lên khỏa hắc sắc viên châu, hắn vì muốn tăng thêm uy lực cho đại trận mà không ngại tiêu tốn tinh huyết. Bên cạnh, Nguyên Thanh trưởng lão bất đắc dĩ cũng phun một ngụm máu tươi vào bạch sắc viên châu

Hai khỏa viên châu, một đen một trắng cùng lúc bay lên, đạo đạo quang hoa bắt đầu xuất ra. Hắc bạch song châu vừa bay lên độ cao ngàn trượng thì quang hoa tràn ngập bốn phương tám hướng, cơ hồ gần ngàn dặm phạm vi xung quanh đều bị phong tỏa.

Cho dù là độn thuật hay là đang phi hành thì đừng có mơ tưởng thoát ra được khỏi địa vực này, hơn nữa trong phạm vi địa vực này dù là độn thuật hay là phi hành đều không thể sự dụng được.

Nói cách khác là ở trong Thái Cực Nguyên Phong đại trận chỉ có thể dùng đôi chân để chạy

Từ khi Lý Dương dùng độn địa thuật đến lúc Tằng Thắng và Nguyên Thanh nhị vị trưởng lão bố trận xong không quá mười nhịp hô hấp thì cho dù độn thuật của Lý Dương có lợi hại đến đâu cũng không có khả năng đi quá gần ngàn dặm.

- Các vị đạo hữu Thái Cực Nguyên Phong đại trận của Thượng Thanh cung chúng ta chắc hẳn mọi người đều biết , nó cũng chỉ là dùng để vây khốn người mà thôi , mọi người xin mời tập trung lại cùng một chỗ. Hy vọng là không nên quấy rầy chúng ta đuổi bắt hắn cái tên giết người đó . Lần này nếu không giết được hắn con trai ta chết không nhắm mắt.

Tằng Thắng đầy sát khí nói.

Hơn nghìn người tu chân ở đây cũng hiểu được tâm tình của Tắng Thắng.

Con trai bị giết , vô luận là ai cũng đều trở lên điên cuồng , Tằng Thắng còn có thể bảo trì được lí trí xem như đã là rất tốt rồi.

Một đệ tử của Độn Giáp Tông tiến lên phía trước nói:

- Tằng Thắng trưởng lão, đây là Thiên Vân trận của Độn Giáp Tông chúng tôi hay là mọi người cùng tiến vào bên trong Thiên Vân trận nghỉ ngơi, đồng đạo chúng ta tuyệt đối không quấy rầy Thượng Thanh cung bắt kẻ sát nhân kia.

Nói xong liền bố trí ngay một cái Thiên Vân trận.

Hơn ngàn tu chân giả coi như cũng có chút hiểu biết liền tiến vào bên trong đại trận nghỉ ngơi

Độn Giáp Tông đệ tử nói:

- Tắng Thắng trưởng lão, tôi đã đóng cửa Thiên Vân Trận người ngoài đừng có mơ tưởng dễ dàng tiến vào được, nếu mạnh mẽ đột phá thì mọi người sẽ lập tức có cảm ứng.

Tằng Thắng lập tức nói:

- Thật là phải cám tạ Độn Giáp tông đạo hữu nhiều.

Nói xong Tằng Thắng lập tức quay đầu nhìn gần trăm tên đệ tử Thượng Thanh cung đang ở phía dưới.

- Hai mươi người một tổ, tổ trưởng phải là cao thủ Độ Kiếp kì, quyết không thể để cho tặc nhân Tinh Cực tông chạy thoát, một khi phát hiện ra tung tích tặc nhân phải lập tức phát ra tín hiệu!

Theo mệnh lệnh lập tức gần trăm tên đệ tử chia làm năm tổ mỗi tổ có đến hai tên cao thủ Độ Kiếp Kì.

Tăng Thắng nhìn về phía Nguyên Thanh cùng với Nguyên Minh nói:

- Nguyên Thanh, Nguyên Minh chúng ta ba người chia nhau ra tìm kiếm. Tin tưởng với linh thức của chúng ta rất nhanh có thể tìm thấy hắn!

Tằng thắng, Nguyên Thanh , Nguyên Minh ba vị trưởng lão lập tức tản ra nhanh chóng chạy theo ba phương hướng khác nhau.

Đồng thời linh thức của ba người bắt đầu bao trùm xuống, linh thức của bọn họ phạm vi tìm kiếm cũng không hề nhỏ, phạm vi mấy trăm dặm tin rằng một người trong một canh giờ là có thể hoàn tàn tra xét qua một lượt.

Trong phạm vi bao trùm gần ngàn dặm núi rừng

Lý Dương chính là đang nhàm chán ngồi trên một tảng đá.

Trận pháp này uy lực cực cao ngay cả độn địa cũng không được . Lý Dương vừa rồi đang độn địa mà đi đột nhiên bị Thái Cực Nguyên Phong đại trận cường ngạnh bức ép phải xuất thổ.

“Thái Cực Nguyên Phong đại trận, hừ bất quá chỉ là đồ rùa đen mà thôi. Mang địa phương chỗ bao trùm xuống bên trong không đi ra được , ngoại nhân bên ngoài cũng không tiến vào được. Nhưng chỉ cần có một siêu cấp cao thủ vượt qua cực hạn của đại trận là có thể công phá được.”

Hạng Vũ ở trong đầu Lý Dương khinh thường nói.

Tại trong mắt hắn đường đường Thái Cực Nguyên Phong đại trận cũng chỉ là cái xác rùa mà thôi.

“Ân , cái này mặc dù chỉ là một cái xác rùa nhưng mà lực phòng ngự vẫn là khá tốt. Lý Dương ngươi thực lực vẫn là không đủ để công phá.”

Hạng Vũ bỏ thêm một câu.

Lý Dương rất chi là buồn bực

Hắn hôm nay như khác nào bị vây hãm ở trong lao ngục, đương nhiên lao ngục này phạm vi cực lớn, phương viên cũng gần hai ngàn dặm.

Đột nhiên …

Một đạo linh thức vừa lướt qua người Lý Dương, Lý Dương có thể rõ ràng cảm ứng được.

- Linh thức? Ha ha, muốn bằng vào linh thức tìm kiếm ta thật đúng là trò cười. Cho dù ta không cần Bá Vương trợ giúp, không có thiên tiên thực lực cũng đừng có mơ tưởng tìm thấy ta, một khi Bá Vương người trợ giúp ta thu liễm khí tức thì Côn Lôn tiên cảnh này ngoại trừ nghĩa phụ ta phỏng chừng không một ai có thể cảm nhận được ta cả!

Lý Dương cười lạnh nói.

Lý Dương rất tự tin

Nhưng hắn tự tin là có lý do của nó, Lý Dương tâm cảnh đạt tới thiên tiên cực hạn, thi triển liễm tức thuật trừ phi đạt tới thiên tiên cảnh giới nếu không không có khả năng phát hiện được Lý Dương, chứ chưa nói là trong cơ thể hắn còn có thần thức cường đại của Hạng Vũ.

Từng đạo linh thức quét qua xung quanh Lý Dương

Đây chính là một đội ngũ hai mươi đệ tử Thượng Thanh cung.

Cảm thụ được linh thức này Lý Dương liền có thể biết ngay đám đệ tử Thượng Thanh cung này thực lực như thế nào.

“Bá Vương, người nói xem ta trốn ở chỗ này cũng không phải hảo sự, chi bằng cấp cho Thượng Thanh cung chúng thêm chút phiền toái để cho bọn họ biết ta không phải là đồ bỏ mà là hổ trong núi.”

Lý Dương mỉm cười thân hình lóe lên truy theo hướng của một nhóm đội ngũ.

“Giết, Lý Dương mau giết hết mấy cái tên kia, mẹ nó, mấy cái tên này bổn Bá Vương thật không vừa mắt, Thượng Thanh cung này là cái thứ gì chứ…ngươi giết hết cho ta.”

Hạng Vũ tuyệt đối chính là dĩ bạo chế bạo

Trên mặt Lý Dương hiện ra một tia lãnh ý sát nhân.

Xuyên Vân tỏa vụ!

Cho dù là đang ở trong đại trận, tốc độ Lý Dương vẫn như trước không hề chậm, hắn giống như một ngọn gió, thân thể nhoáng lên một cái đã chợt lóe lên cách đó vài trăm thước.

Đội ngũ hai mươi người, phía trước là một Độ Kiếp kì cao thủ, đằng sau cũng là một Độ Kiếp kì đệ tử, trong đội ngũ này cũng có hai tên đệ tử Độ Kiếp kì, Lý Dương xem như là may mắn.

Bất quá nếu muốn một hơi tiêu diệt hết, Lý Dương còn chưa có bản lĩnh đó.

Cho nên cần đánh lén !

Lý Dương thi triển Xuyên Vân Tỏa Vụ giống như u linh, không có bất cứ âm thanh gì, không có chút khí tức nào, trong nháy mắt đã tới gần một gã đệ tử phía sau, tên này là Độ Kiếp tiền kì vẫn chưa có cảm giác gì, đang tiếp tục dùng linh thức lục soát.

“Ti ti…”

Phá Sơn Liệt Không!

Ngay cả phòng ngự cũng không kịp hoàn toàn hình thành, tuyệt đối không thể ứng phó. Lý Dương xuất ra đồng thời cả đao mang và “Phá Sơn Liệt Không” thì tầng phòng hộ của nguyên anh nọ cũng chẳng là cái gì. Phi đao đao mang của Lý Dương trực tiếp oanh tạc nguyên anh của tên Độ Kiếp kì cao thủ.

Linh giáp lập tức phảng phất như thủy tinh rơi xuống mặt đất vỡ ra tan thành bốn năm mảnh.

Hồn phi phách tán!

Lý Dương lúc này âm thầm hưng phấn: “Con mẹ nó, Tu tiên giả thân thể thật là yếu ớt, Nếu là người tu ma thân thể mạnh mẽ thì không dễ dàng công phá như thế, thân thể người tu tiên giống như là tờ giấy vậy.”

Đương nhiên thân thể người tu tiên so với người thường mạnh mẽ hơn nhiều nhưng mà so với người tu ma đích xác chỉ như là tờ giấy. Đối với công kích bằng đao mang của Lý Dương một chút ngăn cản cũng không có.

- A !

Thuần túy là phản ứng tự nhiên, người tu chân nọ trước khi chết hét lên một tiếng.

Lý Dương thân thể lại lóe lên, biến mất vào trong núi rừng thăm thẳm.

- Diệc Trang sư thúc!

Một vài đệ tử Thượng Thanh cung lập tức chạy tới bên cạnh tu chân giả vừa chết, nguyên lai người dẫn đầu đội ngũ này là một bạch y nhân tuổi còn rất trẻ cũng đã rất nhanh chạy lại đây.

- Diệc Trang sư đệ!

Bạch y nhân khóc rống lên một tiếng.

- Các vị sư điệt cần phải cẩn thận tên tặc nhân Tinh Cực tông đó, phải chú ý quan sát tám phương quyết không để bị tên tặc nhân đó đánh lén nữa.

Bạch y nhân ra lệnh, lập tức phân phó một gã đệ tử cõng thi thể của Diệc Trang, đồng thời phát ra một đạo tín hiệu bắn lên trời.

- Đã lục soát khắp cả phương viên ngàn dặm, không ngờ là ngay cả cái bóng của Tinh Cực Tông tặc tử cũng không thấy!

Nguyên Minh trưởng lão nói với giọng khó tin.

Bên cạnh đó Nguyên Thanh và Tằng Thắng cũng lộ ra nét mặt thâm trầm, ba người chia nhau dùng linh thức cơ hồ lục soát khắp cả khu vực đại trận bao trùm mà không có tìm được chút dấu vết nào của Lý Dương, như thế nào lại không khiến cho bọn họ tức giận chứ.

- Bất kể như thế nào nhất định phải bắt sống được tặc tử Tinh Tực tông một cách nhanh nhất!

Tằng Thắng trưởng lão đằng đằng sát khí, đột nhiên hắn trong lòng máy động.

- Căn cứ như lời nói của Nguyên Minh thì tặc tử Tinh Cực tông thực lực ngay cả Độ Kiếp kì cũng không tới, chúng ta như thế nào tại không tìm được, hắn đi đâu đây?

- Chẳng lẽ hắn lại ở trong Thiên Vân trận?

Tằng Thắng trưởng lão đột nhiên nói, hắn chuẩn bị đi vào trong Thiên Vân trận lục soát một phen.

Nguyên Thanh và Nguyên Minh nhị vị trưởng lão lập tức ngăn cản hắn nói:

- Tằng Thắng trưởng lão, hơn ngàn người tu chân tình nguyện ở lại trong Thiên Vân trận đó là đã nể mặt Thượng Thanh cung ta lắm rồi, để cho bọn họ rút vào tại một chỗ như vậy đã là rất khó rồi, nếu như ngươi cứ cố tình cường hoành lục soát chọc giận đám tu chân giả này…

Trong Thiên vân trận có hơn ngàn người tu chân đến từ nhiều tông phái, lực lượng sau lưng bọn họ tập hợp lại cơ hồ là một nửa lực lượng của Côn Lôn tiên cảnh, Thượng Thanh cung có kiêu căng cũng không thể đắc tội với nhiều tông phái như vậy.

- Nếu như tặc tử Tinh Cực tông quả thật là ở trong Thiên Vân Trận chúng ta đây lên làm như thế nào cho phải?

Tằng Thắng trưởng lão nét mặt già nua rất là khó coi, hắn cùng hai vị trưởng lão cùng trầm mặc không nói gì.

Đột nhiên…

Nguyên Thanh trưởng lão con mắt sáng ngời:

- Nhìn kìa, phương đông bốn trăm dặm có người phát tín hiệu nhất định là tặc tử Tinh Cực tông ở đó!

Tằng Thắng và Nguyên Minh nhìn thấy nhất thời mừng rỡ, ba người đồng loạt hướng phương đông chạy đi ….

Mặc dù là không có cách nào phi hành nhưng thân là trưởng lão Thượng Thanh cung công phu đi trên mặt đất cũng là vô cùng cao thâm, rất nhanh đã chạy tới mục tiêu. Ba vị trưởng lão liền dễ dàng nhận thấy đội ngũ có chút tan tác, cái chết của Diệc Trang lập tức bị phát hiện.

- Diệc Trang đồ nhi!

Tằng Thắng nét mặt đại biến.

Diệc Trang chính là quan môn đệ tử của hắn, công lực cũng tương đương với Tằng Ngạn, và cũng là đồ đệ mà lão yêu quý nhất.

Ngắn ngủn trong một ngày ái đồ lẫn ái tử lần lượt bị giết, Tằng Thắng trưởng lão đau lòng muốn thổ huyết

- Ta nhất định phải uống máu, ăn thịt ngươi!

Tằng Thắng trưởng lão nghiến răng nói, trong mắt hàn quang làm cho người ta không rét mà run.

- Hai vị trưởng lão hãy gia tăng lục soát nhất định phải bắt được tên tặc tử này!

Tằng Thắng nói xong liền dẫn đầu, thân hình lóe lên một mình lục soát. Nguyên Minh và Nguyên Thanh cũng hiểu rằng bọn họ vô pháp vận dụng linh thức để tìm được Lý Dương, chỉ có thể dùng con mắt và cái tai từ từ tìm kiếm, liền chia ra hành động.

Lý Dương sắc mặt âm trầm nhìn Tằng Thắng trưởng lão đang điên cuồng bay qua lại trong núi rừng, trên miệng không khỏi có một tia cười lạnh.

“Bá Vương này, Thượng Thanh cung trưởng lão chính là Đại Thành Kỳ cao thủ, ta có khả năng giết hắn không?”

Lý Dương hướng đến Hạng Vũ hỏi.

Hạng Vũ nói:

“Không thể ngươi hôm nay đao mang mới gần đạt chanh sắc cảnh giới công lực so với hắn thật sự chênh lệch quá lớn cho dù dùng đến “Phá Sơn Liệt Không” thì nhiều nhất cũng chỉ đối phó được Độ Kiếp Kỳ cao thủ, muốn đối phó với Đại Thành kỳ cao thủ thật sự là khó khăn.”

Lý Dương không khỏi bất lực

Đột nhiên Lý Dương con mắt sang ngời:

“Được rồi, ta không giết được hắn nhưng ta có thể đánh lén hắn, phá tan thân thể hắn như vậy không được sao?”

Người tu tiên thân thể đều tương đối yếu ớt, dưới tình trạng ứng phó không kịp , muốn ngắn cản đao mang của Lý Dương thật sự là quá khó khăn.

“Ha ha thông minh, hắn tuy nguyên anh có linh giáp bảo vệ nhưng mà thân thể hắn lại không có bảo vệ, đao mang của ngươi muốn hủy diệt thân thể của hắn cũng thật quá dễ dàng. Haha hắn là một Đại Thành kỳ cao thủ còn chưa có tiến vào tiên giới thành tiên linh chi thể nếu bị hủy diệt thân thể không phải là phải tu tán tiên sao? Hảo hảo… Lý Dương ngươi hãy hủy đi thân thể, để cho hắn từ Đại Thành kì cao thủ chuyển sang tu tán tiên.”

Hạng Vũ cũng rất là hưng phấn kêu lên.

“Bá Vương ngươi hãy chờ xem màn kịch vui này đi!”

Lý Dương nhìn ra ngoài thấy thân thể Tằng Thắng trưởng lão đang ở ngoài vài trăm thước, trên mặt khẽ hiện lên một tia cười lạnh.” Xuyên Vân Tỏa Vụ” triển khai giống như u linh hướng Tằng Thắng trưởng lão đi tới…