Chương 141: Sơn trung tam niên

“Tính ra có suy nghĩ nữa thì cũng nghĩ không ra. Trước tiên ta cứ ở đây tu luyện một thời gian đã, một thời gian sau sẽ tính tiếp. ” Lý Dương cười hì hì , nói xong liền tiến vào Tiêu Dao động phủ.

Phía trong Tiêu Dao động phủ bố trí cực kỳ đơn giản.

Ngoại trừ một bộ bàn ghế bằng đá thì vật khiến Lý Dương chú ý nhất chính là một chiếc giường bằng băng.

Lý Dương bước vào trong , nhất thời phát hiện ra trong động phủ ẩn chứa rất nhiều băng hàn chi khí, dày đặc , phảng phất như mây mù vờn khắp động phủ. Đây thực là một cảnh tượng đặc trưng của ‘tiên phủ’.

Một chiếc giường băng long lanh trong suốt như thủy tinh .

“Đây chính là vạn niên hàn băng tại Bắc hải có từ thời đại hồng hoang. Lý Dương, ngươi có được bảo vật này , tốc độ tu luyện sẽ được đề cao lên rất nhiều. Quan trọng nhất chính là vạn niên hàn băng này nếu dùng để thối luyện thân thể thì sẽ có hiệu quả rất lớn. Khi tu luyện , hàn băng vạn niên sẽ tự nhiên dung nhập vào cơ thể , khi đó thân thể của ngươi sẽ càng thêm mạnh mẽ. ”Hạng Vũ khẽ thở dài mà nói.

Lý Dương nghe xong , nhất thời hai mắt sáng ngời :”trước tiên ta thử xem sao. ”

Thân thể hắn lập tức phiêu phất như cành liễu , nhẹ nhàng bay lên trên giường hàn băng vạn niên , tĩnh tọa tu luyện.

“Thật là lạnh!” Lý Dương nhất thời cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên tâm thấu cốt thâm nhập vào cơ thể , bất giác không kìm hãm được run lên bần bật. Không tưởng tượng được vạn niên hàn băng lại lạnh như vậy.

“Trước tiên dựa theo ‘Tử Cực ma thể huyền công’ hấp thu hàn băng chi khí để tu luyện. Trong điều kiện lạnh lẽo như thế thật sự rất thích hợp để tu luyện ‘Tử Cực ma thể huyền công’” Âm thanh Hạng Vũ lập tức vang lên nhắc nhở.

‘Tử Cực ma thể huyền công’ chính là dựa vào ngoại lực áp bức mà tu luyện. Bây giờ hàn băng chi khí không ngừng tấn công vào thân thể của hắn, sử dụng hấp thu để tu luyện quả thật rất chính xác.

‘Ma Dương Điển’ lập tức chuyển hóa thiên địa linh khí thành một cổ thanh sắc khí thể tiến vào thể nội Lý Dương , từ từ chuyển hóa thành ma sát lực , dung nhập vào các tế bào của cơ nhục.

Trong não hải, khống chế ‘Tử Cực ma thể huyền công’ chính là hồng sắc tiểu viên cầu , viên cầu này bắt đầu xoay tròn phát xuất ra đạo đạo tử sắc quang mang , dung nhập vào hàn băng chi khí , sau đó hình thành vô số phù triện dung hợp vào cơ thể của Lý Dương.

Đồng thời ‘Thất Diệu Tinh Cực’ cũng vận chuyển , thiên địa linh khí không ngừng bị nén xuống , tinh cực chi hỏa không ngừng thối luyện chanh sắc đao phách dung nhập vào đao mang…. .

Ba loại pháp quyết đồng loạt tịnh tiến !

“Đúng rồi , lần trước trước chưa sử dụng qua ‘‘Hắc Diệm linh châu’’. Bá Vương, ‘Hắc Diệm linh châu’ này sử dụng như thế nào?” Lý Dương tâm trung lập tức truy vấn Hạng Vũ.

Tâm thần cường đại quả thật là lợi hại, vừa có thể vừa vận công tu luyện lại vừa có thể nói chuyện khác . Nhất tâm nhị dụng này đối với một tu chân giả bình thường quả thực không có khả năng sử dụng được, nhưng Lý Dương tâm cảnh hiện nay của hắn rất cao, tương đương với Thiên tiên, Thiên ma…. phân tâm nhị dụng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Hạng Vũ lập tức trả lời :

- ‘Hắc Diệm linh châu’ một khi tế xuất thì tốc độ hấp thu thiên địa linh khí của ngươi sẽ tăng lên hai lần , nếu như có thể thông qua ma sát chi khí dẫn nhập vào tâm tạng . Bây giờ hạch tâm của nhà ngươi là đao phách, có thể để ‘‘Hắc Diệm linh châu’’ tiến vào đan điền , thâu nhập một đạo ma sát lực , một khi thiên địa linh khí được đạo ma sát lực này dẫn dắt dung nhập vào ‘Hắc Diệm linh châu’ sẽ lập tức bị linh châu chuyển hóa thiên địa linh khí thành ma sát chi khí. ”

http://4vn./forum/showthread. php?t=1501

“Tốt, ta sẽ thử làm như vậy !” Lý Dương lập tức khống chế một đạo năng lượng khai mở hộp ngọc trong ngực.

“Hô !”

Đột nhiên một đạo hắc quang phát xuất từ ngực Lý Dương từ từ bay lên phía trên đỉnh đầu của hắn.

Chính là ‘‘Hắc Diệm linh châu’’.

Lý Dương từ từ ngửa mặt ngước nhìn lên trên , mở miệng ra , ’’Hắc Diệm linh châu’’ lập tức nhảy vào trong miệng hắn trực tiếp tiến vào đan điền , từ từ xoay tròn, đồng thời Lý Dương khống chế một đạo ma sát lực dung nhập vào ‘‘Hắc Diệm linh châu’’. Nhất thời ‘‘Hắc Diệm linh châu’ phóng xuất ra đạo đạo hắc sắc quang hoa.

Lý Dương thông qua ‘‘Hắc Diệm linh châu’’ lập tức hấp thu thiên địa linh khí.

“Roẹt, roẹt. . ”

Thiên địa linh khí lập tức phảng phất như lốc xoáy, tốc độ tụ tập tăng lên rất nhanh chóng, ’’Hắc Diệm linh châu’’ lập tức biến thành trung tâm của lốc xoáy, thiên địa linh khí không ngớt bị ‘‘Hắc Diệm linh châu’’ tụ tập xung quanh mình.

Linh châu lúc này giống như một cỗ máy biến đổi linh khí. Thiên địa linh khí chạy qua ‘‘Hắc Diệm linh châu’’ lập tức bị chuyển hóa thành ma sát chi khí. Đương nhiên ban đầu cần phải có một đạo ma sát lực dùng để dẫn đường.

Ma sát chi khí so với thiên địa linh khí thì cao hơn một bậc. Một lượng lớn thiên địa linh khí , sau khi chuyển hóa chỉ thu được một lượng ma sát chi khí bằng 1/10 lượng thiên địa linh khí ban đầu. Bất quá lượng ma sát chi khí này tuyệt đối là tinh thuần.

Ma sát chi khí tinh thuần 100% , nếu như Lý Dương trực tiếp hấp thu thì công lực sẽ đề thăng với tốc độ kinh nhân , cũng giống như ‘linh tinh’ khi xưa vậy.

Lý Dương ngồi trên giường vạn niên hàn băng từ từ tu luyện , bất giác rơi vào trạng thái vô thức, ma sát chi khí tinh thuần không ngớt dung nhập vào cơ thể, so với ma sát chi khí tại Ma quỷ vực ở sa mạc châu Phi khi xưa tốt hơn rất nhiều lần.

Cứ như thế tu luyện…

Một ngày sau !

Lý Dương đột nhiên mở mắt ra, tốc độ hấp thu chậm dần. Một ngày một đêm tu luyện liên tục không ngờ hiệu quả thu được tương đương với nửa tháng tu luyện trong quá khứ.

“Tốc độ hấp thu như hiện nay tuyệt đối nhanh hơn quá khứ mười lần , thậm chí còn nhanh hơn như vậy nữa. ” Lý Dương trên mặt xuất hiện một nụ cười thỏa mãn.

Hạng Vũ nói:

- Đương nhiên rồi. Tiểu tử nhà ngươi xem đẳng cấp của ‘‘Hắc Diệm linh châu’’ là như thế nào ?Có được một bảo vật như vậy, tiểu tử nhà ngươi vận khí thực sự là quá tốt.

Lý Dương chỉ có thể mỉm cười, thực sự là vận khí của hắn tốt thật. Đột nhiên trong lòng hắn chợt nhớ ra :

- Ta tiến nhập vào nơi này không phải là để tu luyện ‘Phá Sơn Liệt Không’ hay sao? Đúng rồi ! Không nên lãng phí thời gian nữa, lập tức tu luyện ‘Phá Sơn Liệt Không’.

Khoanh chân xếp bằng tĩnh tọa trên giường vạn niên hàn băng. Lý Dương tâm thần hoàn toàn tập trung tại não hải, Ma Thần Lục Tuyệt lập tức làm phát xuất ra quang mang, Lý Dương từ từ khống chế tâm thần tiến vào trong đó.

“Oanh !”

Một cỗ khí thế cường đại lập tức làm chấn động tâm thần của hắn. Lý Dương từ khi tâm cảnh đề cao thì đây là lần đầu tiên ‘Ma Thần Lục Tuyệt’ có thể phát ra khí thế ảnh hưởng đến tâm thần của hắn.

“Đệ tứ tuyệt – ‘Phá Sơn Liệt Không’, ta thực sự muốn xem công pháp chí dương chí cương này rốt cuộc lợi hại như thế nào!” Lý Dương khống chế tâm thần tiến nhập không gian đệ tứ tuyệt, lập tức một tràng cảnh thật lớn xuất hiện trong đầu của hắn.

Một ngọn núi cao vút lập tức xuất hiện, Lý Dương đã thấy rất nhiều cao sơn nhưng vô luận tại địa cầu hay Côn Lôn tiên cảnh hắn cũng chưa bao giờ thấy một ngọn núi cao như vậy.

Một lưỡi búa màu đen !

Một cây cự phủ dài vạn trượng !

Một gã đại hán thân hình vạm vỡ như Lôi thần, cầm cự phủ , mặt ngước lên không trung. Vẻ mặt hung ác dùng cự phủ bổ xuống đỉnh núi

“Roẹt, roẹt…”

Kình khí phát ra từ cự phủ rít lên, xé nát không gian. Lập tức một vết nứt không gian màu đen xuất hiện. Tuy khe nứt không gian này rất nhỏ nhưng Lý Dương có thể cảm nhận được sự khủng bố của nó cũng tương tự như vết nứt do Huyễn Quang chân nhân tạo thành khi độ kiếp.

Cảm giác quả thật là tương tự như vậy!

Khí thế áp bức phát ra từ lưỡi búa quả thật làm cho tâm thần Lý Dương hoàn toàn chấn động.

“Ầm . . !”

Lưỡi búa hung ác mang theo khí thế mãnh liệt chém xuống đỉnh núi. Vô số âm thanh phát xuất từ kình khí của cự phủ rít lên, đầu của cự phủ như xuất hiện vô số tia lửa điện tóe ra, khí thế như thể muốn chặt bỏ đỉnh núi bằng đá rắn chắc kia.

Một màu đen lập tức bao phủ lên !

Tràng cảnh kết thúc.

“Lý Dương, thật sự là khó hiểu. Bổn Bá Vương cũng không thể thông hiểu được một nửa, chỉ có thể cảm nhận được một chút về cảnh tượng vừa diễn ra mà thôi. ”thanh âm của Hạng Vũ chợt vang lên trong đầu Lý Dương.

Lý Dương lúc này hoàn toàn không nghe thấy gì, tâm thần hoàn toàn đắm chìm vào quỹ tích lưỡi búa trong tràng cảnh vừa diễn ra.

Cự phủ vung lên gần như lập tức làm cho không gian tê liệt ?

Hơn nữa khí thế của cảnh tượng làm cho tâm thần của Lý Dương thật sự chấn động.

“Viu !”

Một đạo đao mang từ trong tay lập tức phóng ra. Lý Dương dùng ý thức khống chế đao mang, mô phỏng theo quỹ tích biến hóa của cự phủ. Đáng tiếc là một búa vừa rồi diễn ra quá nhanh, xảy ra trong vòng chưa đến 1 giây đồng hồ. Lý Dương căn bản cũng không thấy rõ ràng được tất cả.

Nhưng Lý Dương cũng thấy được một chút ý tứ của tràng cảnh này.

“Hưu, hưu, hưu…”

Lý Dương đồng thời bắn ra ba đạo đao mang, tiếp tục mô phỏng quỹ tích kỳ lạ, sử dụng đao mang để công kích.

“Bồng, bồng, bồng !”

Liên tục ba tiếng nổ vang lên, đạo đao mang thứ nhất như thể bị đạo đao mang thứ 2 phá hủy, rồi đạo đao mang thứ hai lại bị phá vỡ bởi đạo đao mang thứ ba.

“Ha, ta gần như đã có thể vận dụng được một chút. Không ngờ lực công kích có thể nhanh chóng tăng lên gấp hai lần. ” Lý Dương trong lòng nhất thời xuất hiện một sự phấn khích khó tả.

“Bá Vương, đại hán khổng lồ vừa rồi là ai ? Còn cự phủ màu đen đó lai lịch như thế nào ?” Lý Dương vội hỏi.

Hạng Vũ ứng tiếng:

- Dựa theo lời của Xuy Vưu đại tôn thì người khổng lồ đó chính là Khai Thiên Tích Địa Bàn Cổ đại thần. Còn cây cự phủ đó chính là đệ nhất thần khí trong lục giới – ‘Khai Thiên Thần Phủ’.

Bàn Cổ đại thần vốn là cùng một cấp bậc với Hồng Quân đại nhân, đều là đại thần tối cao của lục giới. Phóng mắt nhìn khắp lục giới cũng chỉ có hai vị này là có thể cảm ngộ được đạo lý của hỗn độn chi khí mà thôi.

Xuy Vưu cùng Tam Thanh cũng chỉ là đại tôn của các giới, tối đa cũng chỉ có thể cảm ngộ được đến Thái Cực vô thượng, cảnh giới viên mãn mà thôi.

Đối với Lý Dương, nếu có thể đạt đến Thái Cực vô thượng đại viên mãn chi cảnh thì cũng đã là thần kỳ lắm rồi.

Lý Dương nhắm mắt, hồi tưởng lại tràng cảnh vừa rồi. Suy nghĩ đến lực đạo mạnh mẽ của cánh tay, khí thế của phát ra từ cự phủ có thể áp bức hoàn toàn tâm thần của Lý Dương. Thật sự là quá mạnh mẽ.

“Vận khí!, Hy vọng dựa vào vận khí có thể cảm ngộ được ‘Ma Thần Lục Tuyệt’, làm sao để đề thăng lực công kích của bản thân tương tự như khí thế của ‘Khai Thiên Thần Phủ’ nộ phách phá sơn. Ân !. . . tu luyện, chỉ có tu luyện mới có thể đột phá. ” Lý Dương trong lòng lập tức quyết định sẽ tu luyện.

………………

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt !”

Từng đạo đao mang lập tức bắn xuống mặt đất. Lý Dương rất hạn chế năng lượng của đao mang. Hắn chỉ muốn mô phỏng theo quỹ tích của cự phủ.

Thật là nan giải đây ! ‘Khai Thiên Thần Phủ’ xé nát không gian, mang theo năng lượng cường đại…. . Thật là khó để mô phỏng lại.

Theo lý giải của Lý Dương thì tràng cảnh vừa rồi cũng phảng phất như một người đầu bếp giết trâu vậy. Nếu không có khí lực thì không thể dễ dàng giết được trâu. Trong mắt của Bàn Cổ đại thần thì không gian chính là ngưu đầu . Người này có thể dễ dàng làm cho ngưu đầu tê liệt .

Có lẽ đây chính là thiên đạo cao thâm mạc trắc , khó lý giải.

Lý Dương vô pháp lí giải được điều này, bất quá hắn cũng có thể mô phỏng kình phong bén nhọn của ‘Khai Thiên Thần Phủ’ tưởng tượng biến thành kình khí bén nhọn của phi đao

Một ngày một đêm liên tục học tập.

Lý Dương không ngừng tìm tòi nghiên cứu. Kể cả tìm cách kết hợp tam tuyệt trước kia để có thể tìm ra chân lý.

Trong mắt của hắn, chỉ khi nào áp dụng được ‘Phá Sơn Liệt Không’ vào công kích của đao mang thì mới là thành công.

Trong quá trình tu luyện ‘Phá Sơn Liệt Không’, tâm cảnh của Lý Dương cũng từ từ được nâng cao. Nói là từ từ nâng cao thế nhưng so với tiên nhân bình thường thì cũng là quá biến thái rồi. Phải biết rằng tu luyện tâm cảnh đối với tiên nhân phổ thông thì ngay cả thời gian một ngàn năm cũng chưa chắc đã có thể đề cao được tâm cảnh.

Một ngày một đêm thực nghiệm, năng lượng đao mang trong cơ thể Lý Dương đã hao tổn rất nhiều. Hắn lại lập tức tĩnh tọa, sử dụng ‘‘Hắc Diệm linh châu’’ hấp thu năng lượng bổ sung.

Sau đó lại tiếp tục thực nghiệm đao mang.

Cứ như thế hắn hoàn toàn chuyên tâm tu luyện ‘Phá Sơn Liệt Không’.

…………….

Thời gian trôi qua lúc này đối với Lý Dương đều không có ý nghĩa gì cả…Cứ thế cứ thế chậm rãi trôi qua.

Lúc này trong thể nội Lý Dương dã có biến chuyển, thực lực đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, thất cấp cao thủ đính phong. Đao phách đã hoàn toàn trở thành chanh sắc.

Thế nhưng Lý Dương đều không quan tâm đến những điều đó. Thứ hắn quan tâm chính là kết quả thực nghiệm của đao mang, hắn bây giờ chỉ là tập trung nghiên cứu đạo lý có thể dùng đao mang làm cho không gian tê liệt để có thể nâng cao lực công kích của bản thân.

“Hỏa phần hóa tẫn, lôi kích thành trần…. . ” đột nhiên một giọng nói mang đầy bi thương vang lên lập tức rót vào tai của Lý Dương.

Thanh âm vốn không thể làm cho hắn phân tâm thế nhưng sau những tiếng nói này lại vang lên một tiếng sáo…

Tiếng sáo vang lên mang theo sự bi thương, phẫn hận lập tức xuyên thấu không gian, len lỏi khắp sơn cốc. Đánh động cả cảm ứng trong tim của Lý Dương.

“Mẹ nó, tên quái thai nào ồn ào như vậy. Trạng thái vong ngã như hiện tại không phải muốn là đạt tới được. Bổn Bá Vương 3 năm qua một câu cũng không dám nói. Bây giờ Lý Dương lại bị tiếng sáo phá vỡ trạng thái vong ngã. Đạt đến trạng thái vong ngã thì tu luyện sẽ nhanh hơn , cảm nhận, cảm ngộ mọi thứ đều có thể dễ dàng hơn. Nếu cứ tu luyện như thế thì trong vòng một trăm năm là tâm cảnh có thể so sánh với tâm cảnh của bổn Bá Vương. ” Hạng Vũ quả thực là có chút bực bội trong lòng.