Chương 127: Tinh Cực Tông

Nhóm Lý Dương giá ngự (điều khiển) đao mang, hóa thành lưu quang, cực nhanh đuổi theo hướng Tinh Cực tông.

"Huyết Nguyệt sư huynh, vừa rồi câu chuyện của hai tu chân giả nói tất cả có là thật không?" Lý Dương đối mặt với Huyết Nguyệt hỏi. Trong lòng Lý Dương có điểm hoài nghi, dựa theo lý giải của hắn, tông chủ của một tông phái làm sao có thể là một người yếu nhất trong nhóm đồng bối? Càng huống chi, tại đáy lòng của Lý Dương cũng không nghĩ gia gia của mình bất tài như vậy.

Huyết Nguyệt nhìn về phía Lý Dương, nhãn thần rất là phức tạp, nhưng sau một hồi thật lâu, rốt cuộc bất lực gật gật đầu.

Lý Dương nhất thời trong lòng chấn động, tại trong lòng gia gia của mình, tông chủ của Tinh Cực tông, cơ bản nhất là một siêu cấp cao thủ, nghe hai tu chân giả vừa rồi nói, bản thân gia gia tựa hồ là một người yếu nhất không có thành tựu nhất trong nhóm đồng bối Tinh Cực tông.

Trong bốn người đồng bối, Huyễn Quang chân nhân là đại sư huynh, thật sự là còn chưa có độ kiếp, nhưng ba người khác, một đã phi thăng thành tiên, một độ kiếp thất bại trở thành Tán tiên, còn có một độ kiếp đạt tới Đại Thành cảnh giới, thoạt nhìn, tựa hồ Huyễn Quang chân nhân thật sự yếu nhất!

Vương Thông lập tức quay qua Lý Dương nói: “Sư điệt, ngươi ngàn vạn lần đừng cho rằng như vậy, sư tôn lão nhân gia người làm sao có thể thật sự yếu như vậy chứ? Ba vị sư thúc thoạt nhìn thì tựa hồ so với sư tôn mạnh hơn, nhưng ngày nay Tinh Cực tông giáo đệ nhất cao thủ thật sự là sư tôn lão nhân gia người!"

Vương Thông hắn là đồ đệ của Huyễn Quang chân nhân, đối với sư tôn của bản thân thật sự là hiểu biết, đối với một ít bí mật trong tông phái, Huyết Nguyệt không biết, Vương Thông hắn quả thật được biết, chỉ là Vương Thông cũng không dám tùy tiện nói ra ngoài mà thôi.

Huyết Nguyệt vừa nghe, lập tức mắt sáng ngời nói: “Chẳng lẽ thật sự như vậy? Đúng vậy, ba vị sư thúc tổ đã từng đều cũng nói qua, bọn họ không bằng tông chủ, bất quá vô luận là môn hạ đệ tử hay là người ngoại giới, đều cũng tưởng rằng ba vị sư thúc tổ là để cho tông chủ có thể diện nên mới nói như vậy, chẳng lẽ sư bá người biết chuyện gì?"

Vương Thông thần bí cười nói: "Huyết Nguyệt, những gì ngươi nên biết, sư tôn ngươi nhất định sẽ nói với ngươi. Ta chỉ có thể nói với ngươi một điểm, sư tôn lão nhân gia người tuyệt đối không phải như ngoại giới tưởng tượng đâu, đợi đến ngày độ kiếp kia ngươi sẽ biết!"

Lý Dương nghe được Vương Thông như vậy nói, ngược lại càng hiếu kỳ.

Nghe Vương Thông nói, tựa hồ Huyễn Quang chân nhân có cái bí mật gì, hình như rất là ghê gớm. Tuy nhiên luận về cấp bậc, ba vị còn lại một là Thiên tiên, một là Tán tiên, một là Đại Thành. Huyễn Quang chân nhân tối thiểu cũng đạt đến Độ Kiếp trung kỳ, chuẩn bị độ kiếp mà thôi. Bằng vào cái gì mà mạnh hơn so với ba người chứ?

Kình phong gào thét. Lóe sáng lên, nhóm người Lý Dương tốn khoản nửa ngày bay qua sông suối, bay qua đồng cỏ, bay qua tuyết sơn, rốt cục đi tới một sơn mạch trải dài.

“Thiên Vân sơn mạch, Thiên Vân sơn mạch, ta rốt cục đã trở lại rồi!" Vương Thông nhìn tòa sơn mạch này, kích động nói lên, đã mấy chục năm gần trăm năm ly khai Tinh Cực tông, ngày nay trở về nơi chốn của Tinh Cực tông - Thiên Vân sơn mạch.

Huyết Nguyệt lập tức đối với Lý Dương tự hào giới thiệu: "Lý Dương sư đệ. Thiên Vân sơn mạch này chính là chỗ trụ sở của Tinh Cực tông ta, Thiên Vân sơn mạch phương viên mấy ngàn dặm, hàng năm bị tuyết trắng bao phủ, nhưng trụ sở của tông phái thì không. Chính giữa Thiên Vân sơn mạch, thật sự có một hộ tông đại trận, trong hộ tông đại trận, thật sự ấm áp như mùa xuân. Tiến vào giữa, đệ liền biết ngay!"

Thiên Vân sơn mạch. Nằm tại Bắc vực của Côn Luân tiên cảnh, nếu đứng vạn trượng ở trên không nhìn xuống, liền có thể phát hiện, toàn bộ Thiên Vân sơn mạch hoàn toàn là một vùng trắng xóa mênh mông, lớp tuyết dầy đã hoàn toàn bao trùm tất cả mọi nơi, không khí đều cũng thanh lãnh như thế.

Dải tuyết trắng xóa, tuyết phong sừng sững.

Lý Dương thật sự thích nơi đây. Lập tức cười lớn nói: “Một nơi thật tốt, trong tục thế làm gì có thể tìm được một địa phương thuần tịnh như vậy tĩnh mịch như vậy chứ?"

“Đi, đến Tinh Cực tông đi!" Huyết Nguyệt cười lớn một tiếng, lập tức dẫn đầu giá ngự đao mang, lao xuống, trực tiếp tiến vào trong Thiên Vân sơn mạch, Lý Dương và Vương Thông cũng liền mang theo Lily cùng Tiểu Jake lao theo sau tiến vào trong Thiên Vân sơn mạch.

Bay qua thời gian cạn một tách trà, Lý Dương đột nhiên mắt sáng ngời.

Trong bạch sắc vô biên, đột nhiên xuất hiện một vệt lục sắc, lục sắc tràn đầy sinh cơ.

Huyết Nguyệt dẫn đầu bay vào trong lục sắc, lập tức đáp xuống, Lý Dương, Vương Thông cũng giáng hạ, đồng thời thu lại đao mang hộ thể, đem Lily cùng Tiểu Jake thả ra ngoài.

Thoáng nhìn lướt qua, trong phương viên mấy chục dặm thỉnh thoảng thấy thực vật, càng tiến tới trước hướng về lòng núi, nhiệt độ cũng càng cao hơn một chút ít.

"Whoa, lâu như vậy cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái bọc che kia, thật là bị cái bọc kia bao lại, thật không thoải mái!" Tiểu Jake nhảy lên, hung hãn đạp lên trên lớp tuyết dưới chân, có vẻ rất là hưng phấn, trong miệng vẫn còn phát tiết ra sự phẫn nộ.

Công lực của hắn quá yếu, Lý Dương tại bên ngoài thân thể hắn dùng đao mang hình thành một màn bảo hộ, hắn thật sự là ngay cả nói chuyện cũng không thể truyền âm ra ngoài. Không ai nói chuyện với hắn, hắn đương nhiên là cực kỳ buồn bực.

“Ai biểu công lực quá yếu làm chi? Nếu công lực đệ mạnh một chút, bản thân có thể ngự không phi hành, không cần phải bị bọc lại, phải không? Ha ha ~~~~" Lý Dương đùa giỡn cười nói. Huyết Nguyệt, Vương Thông cùng Lily đều cũng cười nhìn về Tiểu Jake.

Tiểu Jake thoáng liếc mắt Lý Dương, lại liếc mắt nhìn chúng nhân, miệng xìu xuống, dáng điệu khổ sở.

"Whoa ~" Tiểu Jake không khỏi hướng về cảnh đẹp trước mắt chạy tới.

Chỉ thấy ở một nơi không xa, các tượng băng điêu (tượng băng) khắp nơi đều có thể thấy được.

Có sư tử, cọp, thỏ và các động vật phổ thông, cũng có Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Thần Long rất nhiều các loại thần thú băng điêu không chỗ nào không có, hơn nữa mỗi một tượng băng điêu đều được điêu khắc thập toàn thập mỹ, trong tục thế, phỏng đoán đều cũng khó có thể tìm được đại sư điêu khắc tốt như vậy.

“Những thứ này đều là đệ tử của Tinh Cực tông ta khi huấn luyện đao khí cơ bản công (kỹ năng cơ bản), lấy tài nguyên từ những nơi lân cận, tìm một đống lớn thâm sơn hàn băng, sau đó điêu khắc mà thành!" Huyết Nguyệt tự hào giới thiệu.

Tinh Cực tông huấn luyện đệ tử cơ bản công, chính là dùng loại biện pháp này.

Chuyện này vẫn là năm đó Tầm Hoan chân nhân lưu truyền xuống đến giờ, Tầm Hoan chân nhân khi tại trong Côn Luân tiên cảnh lại thích điêu khắc, đối với sự vận dụng của đao khí cũng đạt tới một mức điêu khắc khủng khiếp khắc ra những băng điêu nhìn y như vật thật.

“Đi, chút ít băng điêu này tại Tinh Cực tông là khắp nơi bên ngoài đều có thể thấy được, chúng ta hãy tiến vào tông nội trước thôi!" Huyết Nguyệt đối với mấy người cười nói.

Mấy người đều cũng gật đầu, liền khởi bước đi theo Huyết Nguyệt đi về hướng lòng núi.

Từ từ tiến tới trước, càng vào sâu thực vật hoa cỏ cũng càng ngày càng nhiều, nhiệt độ cũng từ từ đề cao.

Thông đạo trong lòng núi là mấy ngàn nất thang đá, thông qua mấy ngàn nất thang đá, bọn người Lý Dương xuyên qua thung lũng, tiến vào trong lòng núi.

"Whoa ~~~~~~"

Tiểu Jake đích xác kinh ngạc nhìn dải lụa trắng trước mắt.

Lý Dương cùng Lily cũng là đều cũng kinh ngạc nhìn.

Thác nước cao tới trăm trượng. Dòng nước chảy xiết đổ xuống dưới, hoa nước tung bay như mây mù vờn quanh, thác nước cũng phảng phất như khoác lên một chiếc áo bằng mây, tại bên cạnh thác nước, một chút ít đình đài lầu các cổ xưa cũng nằm trong mây mù, tất cả lúc ẩn lúc hiện, như mộng như ảo, tiên cảnh thanh bình.

Trong lòng núi, thập phần u viễn (u tối xa xăm?), lầu các vô tận trong mây mù thâm sâu. Tinh Cực tông này rốt cuộc có bao lớn, Lý Dương cũng là không cách nào thoáng nhìn mà biết được.

“Sư phó, đồ nhi đã dẫn người trở lại!"

Huyết Nguyệt lập tức truyền âm cho bản thân sư tôn Lý Phong Du.

……

Lúc này trong Tinh Cực tông Phong Minh Các.

Lý Phong Du đang cùng bản thân thê tử Lan Hân Thần chia sẻ với nhau những việc đã xảy ra trong quá khứ.

Hết thảy một tuần, Lý Phong Du nhờ vào tu vi cao thâm, trợ giúp Lan Hân Thần từ từ tẩy kinh phạt tủy, Lan Hân Thần xưa nay chưa từng tu luyện qua, ngay cả Tẩy Tủy Đan cũng không dám phục dụng, Lý Phong Du chỉ là tiêu hao từ từ, từng bước một, rốt cục trải qua bảy ngày thời gian, Lan Hân Thần có thể nói là thoát thai hoán cốt. Ngay cả dung mạo đều cũng hồi phục đến hình dáng hồi ba mươi tuổi.

Lan Hân Thần lúc này trong lòng tràn đầy hạnh phúc, mặc dù bị bỏ bê hơn ba mươi năm, nhưng Lý Phong Du vẫn còn nhớ đến mình, đã đến trong sơn thôn tìm ra mình, vì để cho mình đến Côn Luân tiên cảnh, đã làm ra một loạt nỗ lực phi thường.

Lan Hân Thần ở trong sơn thôn tử cuộc sống thanh bần như vậy đã qua mấy mươi năm, đã từng có nam nhân truy cầu nàng, nhưng đều bị cự tuyệt. Từ điểm này có thể thấy được, Lan Hân Thần vẫn yêu sâu đậm Lý Phong Du. Đấy là cái gọi là ái chi thâm, hận chi thiết (yêu càng sâu, hận càng đậm).

Lý Phong Du lúc trước tìm được Lan Hân Thần, nhưng Lan Hân Thần làm sao có thể tha thứ cho hắn, vì thế Lý Phong Du phải nghĩ mọi phương pháp. Thậm chí để cho tu chân giả như hắn thiếu chút nữa bỏ mạng, Lan Hân Thần mới rốt cục hồi tâm chuyển ý. Dù sao, trong tâm linh thâm sâu Lan Hân Thần vẫn yêu Lý Phong Du.

“Không biết Lý Dương đến lúc nào mới có thể đến!" Lan Hân Thần đột nhiên nói.

Lý Phong Du trong lòng một trận kích động, hắn xưa nay chưa từng nghĩ đến bản thân không ngờ có nhi tử, cho đến khi tự mình ra ngoài tìm kiếm thê tử, thì mới biết đến việc này.

"Hân Thần, đừng lo lắng, huynh đã phái Huyết Nguyệt đi rồi, tin tưởng nhi tử của chúng ta rất nhanh sẽ đến!" Lý Phong Du an ủi nói, trong lòng hắn cũng hân hoan mong đợi bản thân để xem mặt mủi đứa con lớn rốt cuộc như thế nào.

Lan Hân Thần không biết Lý Dương đã chịu đựng qua khá nhiều những thử thách trong cuộc sống, Lý Thạc xưa nay chưa từng tâm sự với mẫu thân về chuyện của Lý Dương, nhưng Lý Phong Du thì thật sự biết rõ, Lý Thạc khi vừa vào trong Côn Luân tiên cảnh, cùng phụ thân nói chuyện với nhau hết một ngày, xem như đem chuyện của Lý Dương hoàn toàn kể rõ.

"Lý Thạc nó coi như là không tệ, đã có vợ con, thật là đáng thương Lý Dương!" Lý Phong Du trong lòng thở dài.

“Sư tôn, đồ nhi đã dẫn người trở về!"

Âm thanh của Huyết Nguyệt đột nhiên xuyên nhập vào trong tai của Lý Phong.

Thiên lý truyền âm, đối với tu chân giả mà nói, đích thật là một loại tiểu bí kỹ phi thường dễ dàng.

Lý Phong Du đột ngột đứng lên.

“Cái gì?" Lan Hân Thần nghi hoặc nhìn về phía Lý Phong Du.

"Lý Dương trở về rồi la, đại nhi tử (con trai lớn) của chúng ta đã trở về, đi thôi, mau mau đến tiền điện!" Lý Phong Du lập tức nắm tay kéo nhẹ Lan Hân Thần, giá ngự đao mang, ngay lập thức phá không mà đi.

……

"Huyết Nguyệt sư bá!" Tại lối vào hộ tông đại trận, có hai đệ tử Tinh Cực tông, hai đệ tử vừa nhìn thấy Huyết Nguyệt, lập tức khom người nói.

Huyết Nguyệt gật gật đầu.

Thông qua lối vào, thì đã đi đến trên một quảng trường.

”Đó chính là tiền điện của Tinh Cực tông ta, hậu điện chính là Tinh Cực tông đại điện. còn có các lầu các kiến trúc khác, nơi tu luyện,vân vân, nham bích trong lòng núi bên cạnh, cũng có số lượng lớn mật thất trong sơn động, cũng là một ít nơi bế quan của Tinh Cực tông ta!" Huyết Nguyệt tùy tiện nói.

Vương Thông thật sự đột nhiên có chút do dự, đây là địa phương hắn đã từng lớn lên, nhưng hắn cũng đã từng bị trục xuất khỏi tông môn.

"Hô!"

Một đạo lưu quang chợt lóe liền đáp xuống quản trường trước tiền điện.

“Mẫu thân ?" Lý Dương nhìn thiếu phụ trước mắt, có điểm khó tin, đây hiển nhiên là mẫu thân của hắn khi còn thơ ấu! hắn biết mẫu thân đã được tẩy kinh phạt tủy, đã thoát thai hoán cốt. Nhưng nhìn thấy cảnh hiện thật này, hắn vẫn rốt cuộc cảm có chút ít chấn kinh.

"Lý Dương, mẫu thân cũng thiếu chút nữa nhận không ra con rồi!" Lan Hân Thần nhìn con trai của mình, năm đó Lý Dương mười sáu tuổi thì tiến vào quân đội, sau đó mười mấy năm, nàng từ lúc đó chưa từng gặp mặt qua Lý Dương một lần. Lý Dương ngày nay, cổ tang thương kia trong mắt thật sự khiến cho trong lòng nàng cảm thấy chấn động.

Lý Dương nhìn qua nam tử bên cạnh mẫu thân.

Toàn thân thanh y, tóc dài phiêu tán, khí chất phiêu dật, diện mạo rất là giống như Lý Dương đã tưởng tượng, thoạt nhìn cũng giống khoảng ba mươi tuổi, nếu nói với người bên ngoài, hai người là huynh đệ, phỏng đoán đều có người tin, trong lòng run rẩy không tả được thật sự để cho Lý Dương tương viễn, người trước mắt chính là phụ thân của hắn.

Lý Phong Du nhìn, nhìn thấy hắc y thanh niên trước mắt.

Lạnh, lạnh, vẫn lạnh!

Đây là cảm thụ của Lý Phong Du!

Lý Dương tự nhiên phát tán khí tức lạnh như băng, đó là từ đáy lòng tản mát ra.

“Ta là phụ thân của con, con có thể gọi ta là 'phụ thân', ừmmm, gọi ta bằng 'papa' cũng được!" Lý Phong Du tại trong Côn Luân tiên cảnh, đã quen dùng phụ thân, nhưng tưởng tượng đến bản thân nhi tử là từ trong tục thế đến, lập tức nói như vậy. Nhưng ngữ khí của hắn thật sự có vẻ có một chút khẩn trương, không biết làm sao, tưởng tượng đến kinh nghiệm bản thân đại nhi tử trải qua, hắn luôn muốn quan tâm đến nhi tử này này của mình, nhưng đối diện nhi tử cả người lạnh như băng, hắn lại thật không biết làm sao biểu đạt tình cảm trong lòng.

"Phụ thân!" Lý Dương nhìn thấy sự bối rối của Lý Phong Du, nhẹ cười nói.

"Hảo, hảo, hảo!" Lý Phong Du kích động một lượt nói ba chữ 'hảo', sau đó lập tức tiến tới nắm tay của Lý Dương, “Đi với ta đi gặp gia gia của con!" Đột nhiên cánh tay của Lý Phong Du đang nắm tay Lý Dương chấn động.

Lý Dương ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh mắt của Lý Phong Du nhìn hướng bên cạnh mình.

“Đại sư huynh, ngươi đã trở về!" Lý Phong Du nhìn, nhìn thấy Vương Thông, run giọng nói.

Vương Thông trong lòng cực kỳ phức tạp, nhưng trên mặt vẫn rất kích động, cuống quít gật đầu nói: “Đã trở về, đã trở về, Phong Du, sư tôn sức khỏe người có tốt không?"

Lý Phong Du liên thanh nói: "Phụ thân sức khỏe người rất tốt, chỉ là vẫn luôn lo lắng cho sư huynh người, thời gian trăm năm qua quá nhanh, sư huynh người rốt cục đã trở về, phụ thân người mà biết tin tức này, nhất định sẽ rất cao hứng!"

"Huynh chỉ là đệ tử bị trục xuất khỏi sư môn, chỉ cần sư tôn người có thể nhớ ra huynh, huynh cũng rất cao hứng rất thỏa mãn rồi." Vương Thông cảm thán nói.

Đột nhiên một tràng tiếng bước chân vang lên, từ trong tiền điện , trung đi xuống mười mấy tu chân giả, người dẫn đầu là một lão giả phúc hậu, lúc này lão giả đang ôm một tiểu anh hài (em bé trai), Lý Thạc cùng với một cô gái đi bên người của hắn.

Vương Thông đột nhiên thân thể chấn động, cả người lập tức quỳ xuống nói: “Sư tôn!" Lý Phong Du cũng lập tức xoay người, vừa nhìn, lập tức khom người nói: "Phụ thân!" Lan Hân Thần một bên cũng khom người hành lễ, ngay cả Tiểu Jake cùng Lily đều cũng làm theo khom người hành lễ, mà Lý Dương thật sự ngạo nghễ đứng, nhìn thẳng vào lão giả râu bạc trắng dẫn đầu.

"Ngươi là Lý Dương?” Huyễn Quang chân nhân cười rạng rỡ nhìn Lý Dương.