Chương 1: Nhân Trệ*
- Nha, còn chưa chết?
Là tiếng nói chuyện của một nam nhân, gã vừa nói vừa vung chân lên đá mạnh vào một vật đang nằm dưới đất, lực đá không nhỏ đá văng thứ đó va mạnh vào bức tường đối diện khiến bức tường lại có thêm một vết lõm, từng dòng chất dịch nhỏ màu đỏ chậm rãi chảy ra từ vết lõm mang theo mùi tanh tưởi gay mũi ngay lập tức tràn đầy không gian. Nếu nhìn kĩ lại vật thể bị đá đó sẽ thấy đó không ngờ lại là một "nhân trệ"; chỉ thấy "nhân trệ" đó đã bị lột mất từng mảng da ngoài, chỉ còn sót lại vài mảng đủ để giữ cho nội tạng hắn không bị rơi hết ra, trên khuôn mặt không da của hắn lại càng đáng sợ hơn: mắt đã bị móc mất chỉ còn lại hai hốc mắt trống rỗng, hai tai cũng đã bị cắt mất cùng với toàn bộ phần hàm dưới; khắp thân thể còn sót lại của hắn cũng đang bị từng đàn trùng gặm nhấm dần dần. Khẽ cựa một chút, hắn dùng cổ họng lên tiếng:
-Đôi cẩu nam nữ ...lại nhớ ta .... sao..?
Giọng nói hắn khàn đặc, dường như chẳng có chút quan tâm đến mọi thứ đang xảy ra nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết hắn hận đôi nam nữ trước mặt này bao nhiêu, dù cho đã bị giam ở nơi này chịu tra tấn cả ngàn năm, dù cho hắn đã chẳng nhớ nổi tên của chính hắn thì hắn vẫn không quên được hai kẻ đối diện
-Thật kinh tởm...
Nhìn thấy đám bọ ăn xác rơi vãi từ nhân trệ, nữ nhân còn lại lên tiếng, sự ghê tởm, khinh bỉ không hề che dấu lộ rõ trên mặt ả. Chỉ thấy cả hai cùng bước tới trước mặt "nhân trệ", gã nam tử chậm rãi giơ chân phải của gã đặt lên đầu nhân trệ, sau đó giẫm xuống khiến đầu của nhân trệ ngập sâu vào trong tường đá
-Học trò của ngươi thấy ngươi thật kinh tởm...Ngươi nói, ta nên làm sao giờ?
Vừa nói gã vừa luồn tay vào trong áo nữ nhân kia, bàn tay du đãng trên người trêu đến ả không ngừng thở gấp
-Thiếu gia...hắn...ở...
-Hắn đã mù...Hay... ngươi không nỡ?
Vừa nói, bàn tay gã vừa nắm chặt lại khiến nữ nhân khẽ kêu lên đầy đau đớn
-Không có, ta chỉ...nơi này...ta thấy không thích hợp ở nơi này...thật bẩn thỉu...hơn nữa hắn thật doạ người...thật...
Nữ nhân vội vàng đáp lời, ả ta thật sự sợ hãi gã nam tử trước mắt này, nỗi sợ hãi không kém so với nhân trệ kia
-Đã như vậy, chúng ta tìm nơi thích hợp...tiếp tục?
Gã cũng bắt đầu hết chịu nổi thứ hôi thối nơi này. Không đợi ả kia trả lời, gã đã ôm eo ả đi ra ngoài, không gian lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng hô hấp khò khè của nhân trệ cùng tiếng đám bọ đang ngấu nghiến cơ thể y. Hắn vẫn giữ tư thế bị đạp sâu vào tường như vậy, hoặc là nói hắn đã chẳng còn sức mà động, cũng phải thôi, hắn đã ở đây cả ngàn năm rồi, ngàn năm với một thân thể rách nát, tu vi đã bị phế gần hết chỉ đủ duy trì hắn sống lay lắt qua ngày. Nhưng hắn vẫn cố sống, hắn còn chưa báo thù được cho phụ mẫu hắn, cho tộc nhân của hắn, và cho nữ tử hắn yêu; chừng nào đôi nam nữ kia còn sống hắn vẫn chưa thể chết được, hắn vẫn nuôi hi vọng trả thù, vẫn giữ lấy sự thù hận đã vặn vẹo trong linh hồn hắn qua vô số tuế nguyệt, dù cho hi vọng đó đã qua mỏng manh theo năm tháng...
-Ngươi muốn...báo thù...?
Một thanh âm thản nhiên vang lên bên tai kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ, không phải thanh âm của bất cứ ai trong đôi nam nữ kia, là một kẻ hắn chưa từng gặp, cũng có thể là người của Lục gia, hắn nghĩ vậy
-Ta không phải người của Lục gia, ta đến, để giúp ngươi...
Dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, "kẻ lạ mặt" lại lên tiếng, thanh âm vẫn thản nhiên đến vô cảm nhưng lại bất giác khiến hắn (nhân trệ) tin tưởng
-Điều kiện...?
Im lặng một chút, nhân trệ lần thứ hai lên tiếng, đạo lý "vô công bất thụ lộc" hắn hiểu rất rõ. Dù không rõ kẻ này là ai nhưng hắn đã chẳng còn gì để mất nữa, nên hắn đang cược, một ván cược thay đổi số phận của hắn, hắn cược kẻ này có thể đưa hắn ra khỏi đây, chỉ có thoát được hắn mới có thể báo thù cho thân nhân của hắn, dù cho phải đánh đổi bất cứ thứ gì
-Linh hồn...cùng sự trung thành của ngươi
-Được...ta đáp ứng
Hắn đáp ứng không chút do dự, lần đầu tiên trong suốt ngàn năm qua hắn thấy được hi vọng thoát khốn gần hắn như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm xúc của hắn dao động mạnh mẽ đến vậy sau ngàn năm chết lặng.
Vừa dứt lời, hắn liền cảm nhận được luồng hấp lực mạnh mẽ, không phải là ở cơ thể mà là từ linh hồn của hắn. Hắn biết linh hồn hắn đang bị kéo ra khỏi cơ thể, tuy vậy nhưng hắn vẫn bình tĩnh vì từ đầu đến cuối hắn đều không hề cảm thấy địch ý từ đối phương. Rất nhanh, luồng hấp lực biến mất, hắn thấy hắn đang ở trong một quang cầu mờ trắng, lần đầu tiên có lại được thị lực đã bị huỷ ngàn năm qua, hắn không nhịn được mà buông tâm thức mới thoát được khỏi phong ấn ra xung quanh; hắn thấy được toàn bộ quang cảnh nơi này, đây là một cái hang trong cấm địa Lục gia, nơi này gần như đã thay đổi hoàn toàn so với làn cuối cùng hắn nhìn thấy nó: ẩm thấp, hôi thối, vô số các vết nứt, lõm giăng kín nền cùng vách hang, một cái "nhân trệ" đã mất đi sinh cơ đang nằm bên trong một vết lõm mới trên tường, xung quanh và trên thân nó có hàng ngàn con bọ ăn xác đang lúc nhúc gặm nuốt đi từng chút huyết nhục còn sót lại; hắn cũng thấy được người đã cứu hắn, là một nam tử, rất trẻ, giống như còn chưa đến hai mươi, y tuấn mỹ đến dị thường, một thân bạch bào cùng một đầu bạch phát trắng như tuyết trái ngược với toàn bộ mọi thứ trong hang động, khuôn mặt treo một nụ cười thản nhiên như có như không cùng một đôi dị đồng dị sắc thâm thuý:
-Lâm Phong, giao kèo bắt đầu?
Đúng vậy, Lâm Phong là tên hắn, cái tên mà hắn rất muốn quên đi, cái tên khiến hắn nhớ đến sự thù hận, sự bất lực, nhục nhã bao lâu nay
-Nói đi...
Lâm Phong lựa chọn thực hiện điều kiện mà nam tử kia đưa ra trước. Hắn biết hiện tại hắn còn quá yếu ớt so với Lục gia, nên hắn cần thời gian, thời gian để trở nên cường đại hơn, để huỷ diệt Lục gia
-Ta muốn ngươi đến một nơi, sau đó ta sẽ cho ngươi biết việc phải làm...
Bạch y nam tử nói, đồng thời tay hắn cũng vươn ra đặt lên linh hồn Lâm Phong:
-Một món quà cho ngươi, đừng làm ta thất vọng
Từ tay y loé lên một đạo tia sáng; cùng lúc đó Lâm Phong chỉ cảm thấy có một thứ gì đó đi sâu vào linh hồn hắn, không đợi hắn kịp phản ứng đã đồng hoá biến mất. Ngay lập tức một cảm giác mê muội cường liệt đánh sâu vào khiến hắn mất đi ý thức. Chỉ thấy lúc này Bạch y nhân một tay nắm lấy quang cầu chứa linh hồn của Lâm Phong, một tay đưa ra khẽ vạch ra một đạo vết rách trên không gian bên cạnh y; sau đó ném mạnh quang cầu vào trong, quang cầu bảo vệ lấy linh hồn của Lâm phong nhanh chóng xuyên qua không gian loạn lưu biến mất không thấy gì nữa. Lúc này Bạch y nhân mới vung tay chữa lành vết rách, nhìn lại "nhân trệ" đang nằm im ắng cách đó không xa, hắn búng ra một đạo hoả diễm thiêu nó thành tro bụi, sau đó dùng tay lưu lại một dòng chữ trên vách động; làm xong tất cả lúc này hắn mới tiêu thất tại chỗ.
-Lâm Phong, còn sống
- *Nhân trệ: cơ thể nhân loại đã bị mất hoàn toàn tứ chi (2 tay cùng chân), chỉ còn lại phần đầu cùng thân; có thể do bẩm sinh hoặc do cố ý tạo thành