Chương 9: Thôn Hoa Khó Gả (Edit)

Kỷ Đào gật đầu, có chút vui mừng, đại phu nói chỉ cần Phó đại phu tỉnh lại là sẽ không sao nữa.

Phó đại phu nằm ở trên giường và có chút chán nản.

“Đại phu không thể tự chữa bệnh cho chính mình.” Ông ấy thở dài nói.

Buổi chiều ngày hôm đó, Kỷ Đào và Kỷ Duy đã đưa ông ấy trở lại thôn và trực tiếp đưa đến Kỷ gia.

Sau khi cảm thấy kinh ngạc, Phó đại phu liền chấp nhận việc này.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Đào lập tức làm lễ bái sư. Ông ấy cũng không từ chối giống như trước kia mà nhận lấy chén trà của Kỷ Đào.

Trong lòng Kỷ Đào thở phào nhẹ nhõm.

Vết thương của Phó đại phu rất nhanh đã lành lại. Khi ông ấy đang ồn ào đòi trở về nhà thì có tiếng gõ cửa vang lên. Kỷ Đào đi ra ngoài mở cửa và liếc mắt nhìn thấy chiếc xe ngựa lộng lẫy ở trước cửa hoàn toàn không phù hợp với vẻ mộc mạc của thôn Đào Nguyên.

Cô vừa mới mở cửa ra thì tấm màn của chiếc xe ngựa cũng được vén lên, lộ ra một cô nương khoảng mười ba tuổi.

Trên đầu cô nương đó có cài rất nhiều cây trâm, cái nào cũng tinh xảo và thoạt nhìn rất có giá trị. Trong ánh mắt của nàng ta có chút ghét bỏ, nhìn thấy Kỷ Đào, nàng ta đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi rất không khách khí mà cười nói: "Xin hỏi là Đào muội muội sao?”

Kỷ Đào gật đầu, nhìn dáng vẻ phô trương của cô nương này thì ở thôn Đào Nguyên cũng chỉ có thể là đường tỷ của nhà đại bá Kỷ Quân của cô thôi.

Kỷ Quân và Kỷ Duy là do cùng một mẫu thân sinh ra. Năm đó phụ mẫu của hai người mất sớm, Kỷ Quân có thiên phú đọc sách, Kỷ Duy cũng không ngu ngốc. Hai người kinh doanh ruộng đất do phụ mẫu để lại, Kỷ Quân cũng không chịu thua kém, đi thi khoa cử rất thuận lợi. Thậm chí sau khi thi đỗ tiến sĩ, ông ấy đã được Binh Bộ Thượng Thư Hồ đại nhân để ý, cho cưới nhị nữ nhi và từ đó, con đường làm quan của ông ấy được rộng mở.

Kỷ Quân cưới Hồ thị, Hồ thị thuận lợi sinh ra một nam một nữ và còn hiền lành đến mức để cho nha hoàn thân cận của mình mang thai rồi sinh ra một thứ nữ.

“Ta là Vận tỷ tỷ của muội.” Nàng ta lại cười nói.

Kỷ Vận không phải là thứ nữ kia mà là nữ nhi do Hồ thị sinh ra.

Thấy nàng ta hơi giơ tay lên, một ma ma ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí mà đỡ nàng ta ra khỏi xe ngựa. Kỷ Đào thấy vậy thì hơi nhướng mày, đúng là tiểu thư của một gia đình giàu có, kiêu căng đến mức không thể tin được.

“Vận tỷ tỷ, tỷ mau vào nhà đi, nếu phụ thân biết tỷ đến thì ông ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.” Kỷ Đào mỉm cười, nhưng cũng không hề tỏ ra thấp kém.

Một ma ma khác ở bên cạnh Kỷ Vận đi ra, sau khi nhìn thấy Kỷ Đào, bà ta thầm đánh giá Kỷ Đào từ trên xuống dưới một chút, rồi tiến lên hành lễ với cô: “Đào cô nương khỏe.”

Động tác của bà ta tao nhã, nhìn có vẻ cực kỳ thoải mái, Kỷ Đào khẽ mỉm cười và nói: "Ma ma không cần đa lễ."

Ma ma đó gật đầu, đi đến bên cạnh cô rồi đứng yên, dáng đứng thẳng tắp nhưng cung kính, rõ ràng là có ý định đi theo cô.

Những người trong phòng tự nhiên nghe thấy động tĩnh ở cửa. Liễu thị đi ra liền nhìn thấy một đám người ở cửa, bà ấy lập tức cười nói: "Đây là Vận nhi đúng không? Đã trở thành một đại cô nương rồi, ta gần như không thể nhận ra được."

Kỷ Vận quay người hành lễ với Liễu thị, động tác của nàng ta tùy ý, mặc dù là hành lễ nhưng không nhìn thấy sự tôn kính.

Ánh mắt Liễu thị hơi tối lại, nhưng nụ cười trên mặt không thay đổi: "Vận nhi không cần đa lễ, mau vào nhà đi."

Đoàn người hùng hổ đi vào bên trong, Kỷ Vận dẫn theo một ma ma, một nha hoàn cùng với hai mã phu* và còn có ma ma vừa rồi đã đi theo Kỷ Đào.

*người trông nom ngựa

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Phó đại phu đang ngồi ở trong nhà chính. Lúc này sắc mặt của ông ấy khá khó coi, sau khi thấy Kỷ Vận thì hơi dịu lại và nói: "Lão phu đi về trước, mỗi ngày ngươi đến đó là được."

Những lời nói này là nói với Kỷ Đào.

Kỷ Đào nhìn Kỷ Vận một chút, cũng không giữ ông ấy lại, cô gật đầu rồi vào nhà thu dọn đồ đạc cho ông ấy.

Sau khi Kỷ Vận hành lễ với Kỷ Duy, nàng ta cười nói: "Phụ thân bảo con đến để chỉ dạy muội muội học lễ nghi một chút, cho dù hiện tại không dùng được cũng không sao, sau này nhất định sẽ có lợi.”

Ánh mắt của Kỷ Duy tối lại, nhìn thấy vẻ tươi cười của Kỷ Vận thì sắc mặt lạnh lùng nhạt đi một chút: "Con đi đường cũng mệt rồi, ăn cơm xong rồi đi nghỉ ngơi sớm một chút, sau này vẫn còn nhiều thời gian."

“Đều nghe lời nhị thúc.” Kỷ Vận tỏ ra ngoan ngoãn.

Kỷ Đào thu dọn đồ đạc, ma ma ở đằng sau cô nhanh chóng tiến tới giúp đỡ. Nói thật, Kỷ Đào không quá quen nên không nhịn được mà nói: "Ma ma không cần phải như vậy. Ta xuất thân từ gia đình nông dân nên không quen có người hầu hạ."

Ma ma cúi người với cô một cái rồi nói: "Phu quân của nô tỳ họ Dương và mang ơn Kỷ đại nhân. Đại nhân để cho nô tỳ đến hầu hạ cô nương, sau này cô nương chính là chủ nhân của nô tỳ và hầu hạ cô nương chính là việc phải làm. Nếu cô nương không muốn thì nô tỳ coi như là đã không làm tròn nghĩa vụ của mình và có lỗi với ân tình của đại nhân rồi.”

Kỷ Đào bị bà ta làm cho đầu óc choáng váng: "Quên đi."

Kỷ Đào đưa Phó đại phu về nhà và còn giúp dọn dẹp nhà cửa một chút. Dương ma ma vẫn im lặng làm việc.

Trên đường trở về, Kỷ Đào nhìn Dương ma ma luôn im lặng và cung kính suốt dọc đường, cô cười nói: "Ma ma có biết tại sao Vận tỷ tỷ lại đến nhà ta không?"

Dương ma ma im lặng, một lúc sau mới nói: "Mấy hôm trước, đại cô nương và nhị cô nương xảy ra mâu thuẫn. Đại cô nương lỡ tay đẩy nhị cô nương một cái khiến cho trán của nhị cô nương đập vào núi giả, chảy rất nhiều máu. Đại nhân tức giận và lập tức muốn đưa đại cô nương vào tu viện. Do phu nhân liên tục cầu xin và đúng lúc tin của nhị lão gia được đưa đến cho nên đại nhân liền để đại cô nương đưa nô tỳ đến đây và nhân tiện làm cho đại cô nương hối lỗi.”

Nghe vậy, Kỷ Đào liền hiểu rằng đối với người đã quen sống trong nhung lụa giống như Kỷ Vận thì những ngày tháng sống ở thôn Đào Nguyên có lẽ là một sự trừng phạt.