Chương 17: Thôn Hoa Khó Gả (Edit)

Dương Đại Viễn liên tục nói vâng và không ngừng cảm ơn Phó đại phu. Sau khi nhìn về phía Kỷ Đào, hắn ta có chút lúng túng nói: “Phó đại phu, tiền thuốc thì…”

“Đợi hắn hồi phục rồi nói sau.” Phó đại phu thở dài, đứng dậy và đi ra ngoài.

Khuôn mặt Dương Đại Viễn lộ vẻ vui mừng, tự mình tiễn hai người tới cửa sân rồi nói: “Đại phu yên tâm, khi nào đại ca của ta khoẻ hơn thì hắn nhất định sẽ đưa phí xem bệnh đến cho ngài.”

Phó đại phu cũng không quay đầu lại mà chỉ phất tay áo.

Kỷ Đào vội vàng đuổi theo.

“Hai ngày nay con có khỏe không?” Phó đại phu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt ở phía sau thì quay lại hỏi.

“Con đã đỡ hơn rồi ạ, không cảm thấy khó chịu ở chỗ nào, cảm ơn sư phụ đã quan tâm.” Kỷ Đào cười nói.

Phó đại phu gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, một lúc lâu sau lại hỏi: “Phụ thân của con … có để cho con vào núi nữa không?”

Kỷ Đào sững sờ, mặc dù hai ngày nay Kỷ Duy không nói gì nhưng ông ấy chắc chắn không vui vẻ.

“Ông ấy không nói không cho ạ…” Kỷ Đào suy nghĩ một lúc rồi nói.

Phó đại phu không nói gì, đi vài bước mới nói: “Con vừa mới khoẻ lại, trở về nghỉ ngơi đi.”

Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Phó đại phu, Kỷ Đào hơi ngạc nhiên, cô tiến lên hai bước: “Sư phụ, người đang giận con sao?”

“Không có.” Phó đại phu thản nhiên nói.

Quay đầu lại nhìn Kỷ Đào, trên mặt ông ấy lộ ra vẻ lo lắng: “Đợi đến khi con khoẻ hẳn thì chúng ta sẽ lên núi.”

Kỷ Đào nhìn Phó đại phu bước đi, nụ cười trên khóe miệng cô càng ngày càng lớn.

Vừa quay trở về cửa sân, cô liền nhìn thấy Lâm Thiên Dược cầm một quyển sách đã ố vàng trên tay và nhìn về phía bên này, dường như là đang ngẩn người.

Kỷ Đào nhìn thoáng qua, cũng không muốn quấy rầy. Khi cô định đẩy cửa đi vào sân thì liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ phía sau vang lên: “Đào nhi.”

Kỷ Đào quay lại, cười nói: “Lâm đại ca.”

Lâm Thiên Dược chậm rãi đi tới, nhìn Kỷ Đào từ trên xuống dưới rồi cười hỏi: “Thế nào rồi? Cơ thể đã khá hơn chưa?”

Kỷ Đào gật đầu, cười nói: “Ta còn chưa nghiêm túc cảm ơn ngươi. Nếu ngày hôm đó không có ngươi thì sợ rằng ta sẽ ngất xỉu ở trên núi và nói không chừng xương cốt cũng không còn. Ta đang định ngày nào đó đến chính thức cảm ơn, và đây cũng là ý muốn của phụ thân của ta. ”

Lâm Thiên Dược không nhịn được mà cười một tiếng: “Làm gì có khoa trương như lời ngươi nói. Ngày đó các ngươi không vào sâu trong núi nhưng lại gặp phải ong vò vẽ nên có thể nói là do không gặp may mắn. Cho dù ngươi không gặp ta thì ngươi cũng có thể đợi đến lúc Kỷ trưởng thôn dẫn người đến tìm ngươi.”

“Dù sao cũng cảm ơn ngươi.” Kỷ Đào cười ngắt lời.

Bầu không khí nhất thời trở nên im lặng, Kỷ Đào có chút bối rối, cô ho nhẹ hai tiếng: “Ta đi về trước…”

“Ta có chuyện muốn nói với ngươi…”

Hai người đồng thời mở miệng, liếc nhìn nhau rồi thu hồi ánh mắt. Kỷ Đào thu lại vẻ xấu hổ ở trên mặt: “Lâm đại ca có chuyện gì thì nói đi.”

“Ta muốn đi học.” Lâm Thiên Dược giơ quyển sách trong tay lên và nhìn về phía Kỷ Đào: “Đào nhi muội muội, thật ra ta muốn cảm ơn ngươi. Nếu như không có ngươi thì ta sẽ không hạ quyết tâm đọc sách và còn may mắn được Trương tú tài nhận làm đồ đệ.”

Mặc dù Kỷ Đào không biết cô đã nói gì với Lâm Thiên Dược mà khiến cho hắn quyết định học sách. Nhưng mà đọc sách luôn là một chuyện tốt: “Có phải là Trương tú tài Trương Khải Nguyên ở thị trấn bên cạnh không?”

Kỷ Đào cười hỏi.

Lâm Thiên Dược gật đầu, khuôn mặt không che giấu được vẻ vui mừng.

Kỷ Đào có nghe nói đến Giương Khải Nguyên. Năm nay hắn ta mới hơn hai mươi tuổi, cũng có thể coi là tuổi trẻ tài cao. Ngày thường hắn ta cũng sẵn lòng giúp đỡ những người đọc sách, có danh tiếng rất tốt và thuận lợi thi đỗ tú tài. Hai năm nữa sẽ tham gia kỳ thi hương và nói không chừng đến lúc đó sẽ trở thành cử nhân.