Chương 2: Hôn ước
Lăng Họa nhìn Lưu Ly mang ba con hươu sao về, tất cả đều bị trúng tên ở chân trái, bị thương cùng một chỗ, ngay cả ba mũi tên cùng bắn ra lực đạo ngang nhau, tấm tắc khen một tiếng.
"Tài bắn cung của Tiểu Hầu gia Yến Khinh, không gì sánh được." Lưu Ly đánh giá, "Tài bắn cung tốt như vậy, lại không dùng vào vinh quang hiển hách, chỉ dùng để ăn uống chơi bời, chẳng trách được hai vị Hầu gia Hậu phủ Đoan Kính lần lượt tức chết."
Lăng Họa gật đầu, "Chính xác."
"Nghe nói Tiểu Hầu gia Yến Khinh kiến thức văn chương học từ đại nho đương thời của thư viện Vu Thanh, Lục Thiên Thừa, thầy dạy võ là chiến thần đại tướng quân Trương Khách đã qua đời. Trước đây lão Hầu gia Hậu phủ Đoan Kính thật sự mặt dày bỏ ra số vốn liếng rất lớn để mời được hai người thầy tốt cho hắn." Lưu Ly nói ra tin tức mình nghe được, "Nhưng hắn học mấy năm lại nói không có ý nghĩa gì, ầm ĩ không muốn học nữa, dù cho lão Hầu gia và Hầu gia chuyển từ gia pháp cho đến tận tình khuyên nhủ, nói gì cũng đều vô dụng, hắn chỉ một lòng một dạ muốn ăn no chờ chết quần áo lụa là."
Lăng Họa nhíu mày, "Sau đó thì sao? Thấy tài bắn cung của hắn như vậy, ngược lại không giống bỏ bê xao nhãng."
Lưu Ly cũng cười, "Bởi vì hắn thích ăn món ăn tươi hương vị dân dã, thường xuyên đi săn thú, vậy nên tài bắn cung không những không mai một, ngược lại còn tiến bộ hơn nữa, còn những cái khác đều vứt đi cả rồi, nhất là viết văn, có người nói hắn vừa nghe ngâm thơ tác phú liền cảm thấy đau đầu, lần nghiêm trọng nhất đau đến tận ba ngày."
Lăng Họa cảm thấy buồn cười, “Vậy sao?"
"Vâng, hắn sống trong nhung lụa, ai mà không biết cơ chứ."
Lăng Họa cười một lúc, đột nhiên hỏi, "Hắn có hôn ước không?"
Câu hỏi này tựa như chạm trúng dây thần kinh nào đó của Lưu Ly, nàng lập tức chăm chú nhìn Lăng Họa, "Tiểu Thư, không phải người..."
Nhìn trúng hắn chứ!?
Tiểu Hầu gia Yến Khinh dáng vẻ đẹp, tiểu như nhà mình cũng không kém cạnh, nếu là vì gương mặt đó, không phải tự soi gương chính mình là được rồi sao? Nhìn trúng tên quần là áo lượt, để trong nhà làm phu quân, chẳng phải hao phí tâm sức rồi sao?
Hơn nữa, Tiểu Hầu gia Yến Khinh, vừa nhìn đã biết là người không muốn thành gia, Hậu phủ Đoan Kính một mình hắn làm chủ, xem chừng rất vui vẻ, ai có thể ghì hắn bắt hắn kết hôn được chứ? Ngay cả thánh chỉ đều không quản nổi hắn, ai bảo thái hậu là cô tổ mẫu của hắn chứ?
Thái hậu vẫn còn khỏe mạnh như vậy!
"Căng thẳng gì chứ? Ta là người đã có hôn ước mà." Lăng Họa chậm rãi dùng quạt tròn gõ lòng bàn tay, "Cũng không biết khi nào Tần Hoàn mới đến tìm ta từ hôn."
Lưu Ly cẩn thận đánh giá sắc mặt Lăng Họa, không nhìn ra được gì từ trên mặt nàng, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không giống bình thường, có thể nàng chưa từng nghe tiểu thư hỏi qua một nam tử nào đó đã có hôn ước hay chưa, không phải vô cùng động tâm, thì sợ là cũng có một chút tình ý. Dù sao thì tiểu Hầu gia Yến Khinh với gương mặt đó, dáng dấp đó quả thật rất đẹp.
Nàng im lặng trong chốc lát, vẫn nhắc nhở, "Nếu như tiểu thư nhìn trúng Tiểu Hầu gia Yến Khinh, tốt nhất là nhanh chóng nghĩ cách giải từ hôn ước với Tần tam công tử, chỉ dựa vào một mình Tần tam công tử, sợ là không được, dù sao lão phu nhân An Quốc Công rất thích tiểu thư, quận chúa Lan Huệ cũng thích người."
"Bọn họ đương nhiên yêu thích ta rồi, dù sao thì phủ An Quốc Công lớn như vậy, nội bộ xích mích rất lớn, đợi ta gả qua phủ An Quốc Công để san bằng lỗ hổng còn gì." Lăng Họa cười nhạo một tiếng, "Mẹ ta đã định cho ta một mối hôn nhân tốt đẹp rồi."
Lưu Ly lặng yên một lúc, nói một lời công đạo, "Chuyện này cũng không thể trách phu nhân, ban đầu chỉ gói gọn vì hôn ước, nào ai biết được phủ An Quốc Công qua vài chục năm lại ngày càng tụt dốc."
"Năm ấy lúc ta gõ Đăng Văn Cổ, phủ An Quốc Công tại sao lại không đứng ra từ hôn với ta chứ?" Lăng Họa nhớ đến chuyện cũ vẻ mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Lưu Ly do dự một chút, nhỏ giọng nói, "Hình như Nhị điện hạ chặn đường kiệu của lão phu nhân An Quốc Công."
"Tiêu Chẩm?" Lăng Họa đè nén nở nụ cười, "Ta còn nói người phủ An Quốc Công luôn theo lợi tránh hại, làm sao có thể không có động thái gì chứ. Còn tưởng là vì mặt mũi, sợ bị người đời bàn tán, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hóa ra mấu chốt lại là ở hắn."
Nàng bộc phát cơn giận, "Kéo ta lùi về sau, cũng chỉ có hắn mới làm được!"
Lưu Ly ngừng nói, nàng cũng không dám dính dáng vào chuyện của tiểu thư và Nhị điện hạ.
Lăng Họa tức giận trong chốc lát, khẳng định, "Hắn có ơn với ta chỗ nào chứ? Rõ ràng là kẻ thù kiếp trước, không chỉ đời trước, đếm đến tám đời, có khi cũng có thù cả."
Lưu Ly càng không dám nói tiếp.
Xe ngựa đi đến Tây Vân Sơn, cửa núi được mở ra, lọt vào trong tầm mắt chính là từng cánh hoa hải đường nở rộ.
Sau khi Lăng Họa xuống xe ngựa, nhìn thấy biển hoa hải đường nở rộ tươi đẹp, tâm tình tốt lên không ít, dặn dò Lưu Ly, "Đem ba con hươu sao tìm đại phu khám vết thương cho nó, nuôi dưỡng khỏe mạnh lại."
Lưu Ly thắc mắc, "Không phải tiểu thư muốn ăn thịt hươu sao? Không ăn nữa sao?"
"Nuôi cho mập rồi ăn, gầy quá."
Lưu Ly quay người lại, nhìn thấy rõ ràng đều là những con hươu sao béo tốt, còn muốn nuôi mập hơn nữa mới có thể ăn? Nhìn thấy Lăng Họa đi xa, nàng xua tay căn dặn, "Dẫn chúng nó đi trị thương, nuôi dưỡng cho tốt, tiểu thư nói nuôi cho mập rồi mới ăn."
Cận vệ đáp ứng, mang ba con hươu sao đi tìm đại phu.
Tây Vân Sơn không chỉ có biển hoa hải đường nở khắp trời, mà còn có cả suối nước nóng, Lăng Họa thích nhất là vừa uống Hải Đường Túy, vừa ngắm hoa, vừa ngâm suối nước nóng, không gì thoải mái hơn.
Sau một đêm ở núi hải đường, ngày hôm sau cận vệ bẩm báo, có người cầm ngọc bài đi vào Nam Sơn.
Lăng Hoa khẽ lay quạt tròn hỏi, "Là Tiểu Hầu gia Yến Khinh?"
Cận vệ lắc đầu, "Là công tử phủ Vĩnh Lạc Bá, Trình Sơ."
Lăng Họa: "?"
"Tại sao lại là hắn?"
Cận về im bặt trong phút chốc, mới nói, "Có người nói Tiểu Hầu gia Yến Khinh thấy Trình công tử phủ Vĩnh Lạc Bá say mê nơi này của chúng ta đã lâu, người vì hảo huynh đệ, nhẫn nhịn đưa mảnh ngọc bài kia cho Trình công tử."
"Hắn ta thật là rộng lượng!"
Cận vệ khẽ hắng giọng, "Trình công tử cũng không chiếm được hời từ Tiểu Hầu gia Yến Khinh, đưa cho Tiểu Hầu gia Yến Khinh mười vạn lượng bạc!"
Lăng Họa: "..."
???
Lưu Ly đứng mổ bên nghe xong, tách trà trong tay suýt nữa tuột tay rơi trên mặt đất, nàng cũng ngây ngẩn một hồi, mới nói với Lăng Họa, "Ba ngày ngắm hoa mai, đổi lấy mười vạn lượng bạc, cuộc trao đổi này không phải thua thiệt, hoa hải đường của chúng ta tuy đẹp, nhưng dù sao cũng không bằng vàng ròng bạc trắng rồi, thảo nào lão Hầu gia và Hầu gia Hậu phủ Đoan Kính mất hai ba năm nay, Tiểu Hầu gia mỗi ngày ngàn vàng đều phá sạch, vậy mà bây giờ vẫn có thể cơm ngon áo đẹp, quần áo lụa là. Quả thật rất biết kiếm tiền đấy."
Nếu bên cạnh các nàng có nhân tài như vậy, mấy năm nay cũng không cần phải ngày đêm khổ cực thiếu sống thiếu chết rồi.
Lăng Họa gật đầu, đâu chỉ là không thua thiệt? Mà là kiếm bộn rồi.
Nàng căn dặn cận vệ, "Chiêu đãi Trình công tử thức ăn ngon nơi ở tốt, chúng ta cũng không thể phụ cuộc trao đổi ba con hươu sao chứ, để Trình công tử cảm thấy chuyến đi ngắm hoa hải được đáng giá mười vạn lượng bạc, đủ cho hắn khoe khoang cả đời."
Lưu Ly: "...."