Chương 19: Lối đi
Lăng Họa ngồi trước cửa sổ, nhìn Tần Hoàn cầm ngân phiếu rời đi, để lộ ý cười.
Lưu Ly có chút khó hiểu, "Tiểu thư, không phải người muốn hủy hôn với Tần tam công tử sao?"
Nhưng sao không nhắc gì đến một chữ nào về chuyện hủy hôn? Ngược lại còn thừa nhận đang đùa với Tần tam công tử, lại cho hắn mười vạn lượng?
Lăng Họa gật đầu, "Đúng vậy, ta muốn hủy hôn."
Lưu Ly nhìn nàng, "Vậy người đây là..."
Làm gì?
Lăng Họa phe phẩy quạt tròn, "Nếu ta chủ động nói đến việc hủy hôn, Tần Hoàn đương nhiên sẽ đồng ý, nhưng hôn sự này là hôn ước đã định trước, năm đó trưởng bối hai nhà làm chủ, không phải bản thân Tần Hoàn đồng ý là được, lão phu nhân An Quốc Công sẽ không đồng ý, cũng không có ý định cân nhắc. Lão phu nhân An Quốc Công cũng không phải là người mềm mỏng, mấy năm nay hiểu chuyện là vì bị ta đè ép khí thế, nếu ngày nào đó ta muốn hủy hôn, bà ấy mắt thấy đưa vào thế không có lợi, sẽ dùng tất cả mọi thử dây dưa đến cùng, mặc dù ta không sợ bà ấy, nhưng làm lớn chuyện ta vẫn thực sự không muốn phiền phức. Chi bằng, mở một lối đi khác."
Lưu Ly vẫn không hiểu, "Người mở một lối đi khác như thế nào?"
Lăng Họa cười khẽ, "Từ Tiểu Hầu gia Yến Khinh đó!"
Lưu Ly cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, Tiểu thư đây là định muốn tính kế Tiểu Hầu gia Yến Khinh sao?
Lăng Họa cười tươi, "Ngươi nói xem, Tần Hoàn có nghe lời ta không?"
Lưu Ly suy nghĩ một chút, "Nghe!!"
Tần tam công tử thoạt nhìn thật sự có hơi ngốc, Tiểu thư đào cho hắn một cái hố, hắn liền nhảy. Không biết Tiểu Hầu gia Yến Khinh nơi đó thế nào, cho hắn một lưỡi câu, hắn có cắn không?
Nàng thật thà nói, "Tiểu Hầu gia Yến Khinh tuy thích uống rượu, nếu không phải rượu ngon sẽ không uống. Sáu vạn lượng bạc tuy nhiều, nhưng nếu uống rượu đắt tiền, quả thật uống chưa được đến nửa năm."
Lăng Họa cười nói, "Ai muốn hắn uống nửa năm? Ta chính là muốn.... hắn câu được Yến Khinh, bao nhiêu cũng sẽ đủ."
Lưu Ly: "....."
Nàng nhìn thần sắc Lăng Họa, bỗng nhiên hơi lo lắng cho Tiểu Hầu gia Yến Khinh.
Tần Hoàn sau khi cất mười vạn lượng bạc rời Lăng gia, đứng trong gió để bản thân tỉnh táo lại một chút, tuy hắn cảm thấy cầm ngân lượng của Lăng Họa không có gì không đúng, dù sao thì số lần hắn bị thương mấy năm nay so với mười vạn lượng bạc vẫn còn cao hơn nhiều lắm, ngày hôm nay hắn vẫn bị tổn thương nữa, nhưng vẫn cảm thấy số ngân lượng này vô cùng phòng tay.
Chừng này có lẽ là lương tâm của nàng ta thôi!!
Nữ nhân Lăng Họa kia... có lẽ trời sinh không có lương tâm, cho dù có thì cũng sớm bị chó ăn rồi, lương tâm của hắn đương nhiên vẫn có, vậy nên mới cảm thấy toàn thân không dễ chịu.
Hắn đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng thuận theo lý do của Lăng Họa, đi đến Hậu phủ Đoan Kính.
Lăng Họa nói, trả tiền lại, mời Yến Khinh uống rượu.
Cứ làm như vậy đi!!
Hắn thuận lợi đi đến Hậu phủ Đoan Kính, lúc này trời đã tối đen, sau khi gõ cửa, đứa bé giữ cửa nói hôm nay Tiểu Hầu gia ở nhà không đi đâu cả, hắn gật đầu, đi vào trong.
Yến Khinh vẫn đứng ở nơi cũ dạy dỗ con vẹt, vẹt thoạt nhìn đã bị giày vò mệt mỏi, rúc đầu vào cánh cuộn tròn, chỉ để chiếc mông lại cho Yến Khinh.
Đoan Dương nhìn Tiểu Hầu gia nhà mình, đã không còn lời nào để hình dung được nữa.
Sau khi Tần Hoàn tìm đến, giải cứu con vẹt, cũng giải cứu cả Đoan Dương, con vẹt nghe thấy tiếng người, run rẩy đứng lên, uỵch uỵch bay loạn trong lồng, đông một đầu, tây một đầu, nam một đầu, bắc một đầu, lông vũ rơi đầy cây.
Tần Hoàn càng hoảng sợ, "Yến Khinh huynh, vẹt của huynh..."
"Lúc nó vui vẻ đều như vậy!" Yến Khinh xoay người, nhìn Tần Hoàn, "Tần huynh, huynh lại không đủ tiền đến tìm ta?"
Tần Hoàn nhìn con vẹt vui vẻ bay loạn trong lồng, thần sắc có chút vi diệu, lúc hắn vui vẻ cũng muốn nhảy nhót vung tay như thế.
Hắn hắng giọng, lập tức lắc đầu, "Không phải, ta tới trả tiền lại."
"Hử?" Yến Khinh coi thường nhìn hắn, đây là lần đầu tiên có người tìm hắn vay tiền, lại liền trả tiền ngay trong ngày hôm đó.
Tần Hoàn lấy bốn vạn lượng ngân phiếu ra, đưa cho Yến Khinh, "Đây là bốn vạn lượng, Yến Khinh huynh nhận lấy đi."
Yến Khinh kinh ngạc, "Nếu ta nhớ không lầm, ta cho huynh mượn hai vạn lượng bạc mà!?"
"Đúng, hai vạn lượng còn lại là tiền lãi."
Yến Khinh kinh ngạc, "Tần huynh, huynh có ngốc không vậy!? Đừng nói ta không lấy lãi huynh, đương nhiên muốn, nhưng tiền lãi nửa ngày cũng không thể cao như vậy!?"
"Nói chung là Yến Khinh huynh cứ nhận lấy là được." Tần Hoàn đem ngân phiếu đưa cho hắn.
Yến Khinh có hơi mờ mịt, hoài nghi nhìn hắn, "Huynh phát tài?"
"Ừ."
Yến Khinh tò mò, "Đường tiền tài gì thế, kiếm thế nào?"
Tần Hoàn há mồm há miệng, không muốn nói đến nữ nhân Lăng Họa kia, hôm hay hắn đã bị đùa giỡn nhiều lần, thật sự rất uất ức, hắn im lặng, "Yến Khinh huynh đừng hỏi."
Yến Khinh quan sát hắn, tựa như mới vừa quen biết lại người đối diện, tấm tắc nhìn hắn dưới cặp mắt khác xưa, "Tần huynh, huynh lợi hại đấy."
Tần Hoàn miệng khó trả lời, dứt khoát lấy ra sáu vạn lượng ngân phiếu, ra dấu cho hắn, "Còn chừng này, ta mời Yến Khinh huynh đi uống rượu."
Yến Khinh nhìn hắn, lại nhịn đến xấp ngân phiếu trong tay hắn, "Huynh đệ, tiền trong tay huynh có lai lịch chính đáng chứ!?"
"Chính đáng!"
Có môn có đường, vị hôn thê cho!
Yến Khinh lại nhìn hắn một cái.
"Chừng này, tất cả, đều mời Yến Khinh huynh uống rượu. Ăn hết mới thôi." Tần Hoàn lại khẳng định, bổ sung thêm một câu.
Yến Khinh lui về sau một bước, cảnh giác nhìn hắn, "Tần Hoàn, không phải huynh muốn hại ta đấy chứ!?"
Tần Hoàn lắc đầu, "Không phải, ta chính là muốn báo đáp Yến Khinh huynh, một năm qua, ta vẫn luôn theo huynh ăn ké uống ké. Bây giờ có tiền, đương nhiên muốn mời lại rồi."
Dù sao cũng là tiền của Lăng Họa, hắn cầm phỏng tay, vậy cho đi đỡ đau lòng.
Yến Khinh nghi ngờ, "Sao ta lại cảm thấy huynh không đúng lắm nhỉ."
Tần Hoàn đưa tay thề, "Ta chính là vì báo đáp Yến Khinh huynh, nếu có ý nghĩ muốn hại Yến Khinh huynh, sẽ bị thiên lôi..."
Yến Khinh lập tức xua tay, ngăn hắn lại, "Đừng, thề cái gì chứ? Cái này cũng đáng để thề sao? Ta tin huynh muốn báo đáp là được rồi."
Chỉ có điều, hắn chưa từng thấy Tần Hoàn báo đáp như vậy.
Dù sao cũng không liên quan, có tiền lãi thì trả lãi, uống rượu thì uống rượu, hai chuyện này lại không phạm pháp.
Yến Khinh chấp nhận rất nhanh, "Được."
Tần Hoàn vui vẻ, "Được, bây giờ chúng ta đi uống rượu."
Yến Khinh khẽ gật đầu, "Hôm nay không uống, hôm nay hơi mệt, để mai uống."
Dù sao thì hắn mới vừa dạy dỗ con vẹt cả ngày trời, mệt rồi.
Tần Hoàn biết lắng nghe, "Được, mai ta tới tìm huynh."
Hắn suy nghĩ một chút, lại đem xấp ngân phiếu sáu vạn lượng cho Yến Khinh, "Huynh bảo quản giúp ta, sau này tiền uống rượu cứ trừ ở đây, uống hết thì thôi."
Yến Khinh: "...."
Hắn quả thật cảm thấy đầu óc Tần Hoàn có chút vấn đề rồi, tiền tùy tiện đưa cho người khác như vậy sao? Nếu như là Trình Sơ thì hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, Trình Sơ có tiền, trong nhà còn có cửa hàng, chơi khăm hắn một chút cũng không sao, nhưng Tần Hoàn, nhà hắn không có, phủ An Quốc Công bây giờ trống rỗng, đã lụn bại hết rồi.
Hắn phóng khoáng từ đâu vậy? Cứ như vậy hùng hồn đưa tới cửa.