Chương 1: Gặp gỡ

- Hiện bão đang cách quần đảo Hoàng xa 200 km về phía đông bắc, cường độ mạnh cấp 11, 12 giật cấp 14. Dự báo 24 giờ nữa tức 23 giờ đêm mai bão sẽ tiến vào đất liền, gây mưa diện rộng cho toàn bộ vùng Bắc Bộ...

Tiếng sấm bên ngoài ầm ầm vang lên khiến người con gái giật mình sợ hãi vội vàng gập máy tính, mau chóng với tay rút ổ cắm Tivi. Khủy tay vô tình chạm vào cốc nước nóng khiến làn da trắng mịn đỏ ửng lên một mảng, Đỗ Phương Vân suýt xoa rên rỉ:

- Đau quá!

Ánh sáng mờ mờ từ ngoài hiên xuyên qua vết nứt cửa sổ chiếu vào xấp giấy vẽ giang giở trên bàn, một cơn gió mạnh nhảy vào thổi một hơi thật lớn, cửa sổ được cố định lỏng lẻo bung ra. Đập bang bang vào tường, gió rét lùa vào làm căn phòng ướt hẳn một góc.

Vân chạy đến bàn ghé người cố kéo cánh cửa trở lại, nước mưa bắn tung lên khuôn mặt thiếu nữ khiến cô khó chịu mà nhắm chặt mắt. Cuối cùng cũng xong. Bỏ tất cả vào ngăn bàn, sắp xếp ổn thoả hộp màu cùng máy tính, Vân yên tâm thay đồ rồi đắp chăn, cuộn tròn lại đi ngủ.

Do ảnh hưởng của cơn bão nên mấy ngày nay trời mưa rất lớn, suốt cả tuần chưa nắng được mấy ngày. Vân lại có tính khó ngủ, chỉ cần âm thanh lớn chút đã ngủ không nổi. Một lúc sau đã tỉnh, rồi cũng chẳng ngủ được gì nữa.

Sáng hôm sau tỉnh lại, tự bản thân sợ hãi trước đôi mắt như gấu trúc của mình. Cô thở dài khoá cửa cẩn thận chạy xuống chỗ để xe định đi nhờ bạn thân chở đi mà tìm một lúc vẫn không thấy:

- Chắc Linh đi rồi, không thấy xe cậu ấy đâu cả.

Vân mặc áo mưa vào tâm trạng buồn buồn nhìn mấy người sinh viên cùng dãy trọ chuẩn bị đi học. Tính ra cô cũng là sinh viên năm ba rồi!

Vừa đến quán, chưa kịp chào hỏi gì quán lý đã ném cô vào phòng thay đồ, Minh gắt gỏng mắng:

- Thay nhanh đi, nay nhiều khách, sao đến muộn vậy chứ.

- Dạ. Qua mưa lớn quá em dậy muộn, xin lỗi anh.

- Khỏi giải thích!

Dong dong...

Chuông cửa kêu lên, xuất hiện trước mặt Vân, một cô gái đĩnh đạc tầm 25 tuổi mặc áo khoác mỏng màu đen, khí chất xa cách đặc biệt thu hút không chỉ mình cô mà cả những người trong quán. Gương mặt lộ vẻ điềm đạm, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao u buồn. Cô ấy gật đầu với Vân rồi nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi, mang tới cảm giác gần gũi khác hẳn khi mới bước vào.

- Kính chào quý khách...

Đem thức uống đặt lên bàn, Vân lén nhìn đôi tay thon dài, không hiểu sao tim cứ khó chịu. Có phải tim Vân có vấn đề gì hay do cô ấy quá xinh đẹp khiến cô không thể ngừng suy nghĩ vẩn vơ.

- Nghĩ gì thế Vân... Bậy... Bậy!

Vân ngơ ngác quan sát bóng lưng kiêu hãnh phía xa. Mỗi một hành động, mỗi một cử chỉ của cô ấy đều đập thẳng vào trái tim non nớt của cô gái mang tên Đỗ Phương Vân, khiến lòng cô xao xuyến bồi hồi đầy lạ lẫm.

Cô ấy đứng lên lơ đãng nhìn qua Vân đã khiến cô chột dạ hấp tấp làm vương bọt trên Cappuccino ra ngoài.

- Cẩn thận đấy, Vân! - Quản lý phía sau nhắc nhở.

Vân gật đầu như gà mổ thóc, nói ra thì lần nào bê thứ đồ uống này cô chẳng làm đổ.

- Em ơi! - Khách vào!

Vân sợ quản lý phía sau bực bội tiếp tục mắng chửi, cô vội vàng chạy đến vị khách mới vào mà quên để ý người đi ngang qua.