Chương 86: Chương 86

Là dân ăn hàng cực kì không có tiền đồ, mỗi ngày Tô Nặc chỉ muốn ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh, sau đó nhận nụ hôn chào buổi sáng ấm áp của ngài giám đốc, sau khi ăn xong bữa sáng thơm ngon thì dắt chó ra ngoài chạy bộ, sau đó trở về ăn bữa trưa, tiếp theo dọn dẹp phòng ngủ một chút rồi đọc sách, sau khi ngủ trưa thì bắt đầu ăn bữa tối thịnh soạn?

Sao có thể như thế được!

Thiếu bữa trà chiều rồi! Dùng xong bữa trà chiều mới có thể ăn tối!

Nhất định không thể đi sai trình tự!

Sau khi ăn bữa tối sẽ chơi trò đoán số với ngài giám đốc để quyết định xem ai là người rửa chén, tiếp theo lên mạng xem tin tức trên diễn đàn, mặc cho Marshmallow và Nắm Xôi chạy qua chạy lại bên cạnh, cuối cùng vào lúc mười một giờ sẽ lên giường đúng giờ để bíp bíp với ngài giám đốc, cho dù không bíp bíp cũng phải lăn trên giường hôn suốt năm phút rồi sờ sờ xuống bụng, làm thế mới có thể ngủ ngon!

Nhưng đây cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, là một người đàn ông trụ cột gia đình, công việc mới là quan trọng nhất!

Thật sự rất đáng khen!

Vì vậy vào ngày chủ nhật, mặc dù rất muốn lười biếng nằm ở nhà với ngài giám đốc, rốt cuộc Tô Nặc vẫn phải lái xe đến công ty, chuẩn bị đến sàn diễn vào buổi chiều.

“Sao mắt cậu lại có quầng thâm?!” Đới An vừa thấy hắn liền nổi giận, “Tối qua lại thức khuya phải không?”

“Có hả?” Tô Nặc buồn bực đứng trước gương, “Không có, anh nhìn nhầm rồi.” Có thấy quầng thâm gì đâu, “Tối qua mười giờ tôi đã đi ngủ.”

“Hừ!” Kể từ lúc biết quan hệ của Tô Nặc và Âu Dương Long, Đới An nhìn từ góc độ nào cũng thấy Tô Nặc đang đắm chìm trong cuộc sống dục vọng buông thả! Tuy biết hơn phân nửa là do vấn đề tâm lí của mình, nhưng chuyện này không thể khống chế được!

“Ái phi, dạo này tôi thấy anh hung dữ lắm rồi đó.” Tô Nặc cầm tách trà của hắn lên uống, “Sau này bớt ở chung với Chung Ly Phong Bạch đi, không phải ai cũng có khẩu vị nặng như Mục Thu đâu, coi chừng mai mốt không ai thèm lấy anh!” Đa số mọi người đều thích những người ngoan ngoãn hiểu chuyện biết điều, ví dụ như tôi đây!

“Tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, tôi thích đàn ông!” Đới An rít gào, “Sau này làm ơn đừng tùy tiện lôi chuyện này ra đùa nữa!”

Tô Nặc rưng rưng nước mắt, “Ái phi, rốt cuộc nàng đã chịu đối diện với sự thật, trẫm cảm thấy rất an ủi!”

Cái gì? Đới An ngây người hai giây, sau đó vừa ngượng vừa giận nói, “Tôi nói nhầm! Tôi chỉ thích phụ nữ thôi!” Cho dù ngực của các chị em gái có nhấp nhô to nhỏ thế nào thì chí ít vẫn mềm mại hơn bộ ngực cứng ngắc của bọn đàn ông! Nghĩ tới là thấy đáng sợ rồi!

“Tôi sẽ không kì thị anh, anh cứ chối làm gì?” Tô Nặc vô cùng tiếc nuối.

“Đừng thảo luận vấn đề này nữa!” Đới An rống giận, “Bây giờ là giờ làm việc!”

Tô Nặc ngoan ngoãn im miệng, sau đó âm thầm cảm thán trong lòng, ái phi đỏ mặt rồi.

Đúng là chọc người ta yêu thương mà!

Chiều nay tổ chức một buổi biểu diễn thời trang nhằm gây quỹ từ thiện, quyên tiền cho những đứa trẻ ở vùng núi. Thường thì các ngôi sao sẽ không từ chối tham gia loại hoạt động này, vì thế hôm nay tập hợp gần như hầu hết các ngôi sao nổi tiếng khác nhau, Tô Nặc vẫn hấp dẫn ánh đèn flash như cũ!

“Đã lâu không gặp.” Sau khi hoạt động kết thúc, ở phía sau cánh gà, Khâu Tử Ngạn tiến đến chào hỏi Tô Nặc.

“Ừ, xin chào.” Vĩnh viễn không gặp là tốt nhất! Tên xấu xa này chuyên gia phá hoại tình cảm phu phu của người khác!

Ngoài mặt mỉm cười trong lòng gào thét, chuyện này còn ai rành hơn Tô Nặc!

“Cậu có tham gia party buổi tối không?” Khâu Tử Ngạn nở nụ cười thân thiện, thật ra với ai Khâu tiên sinh cũng cười như thế.

“Có.” Nhất định phải nhịn, không thể để lộ bản chất nhiều chuyện, cái tên này không phải là chồng đẹp trai của mình!

“Tiểu Ngữ cũng sẽ tham gia.” Khâu Tử Ngạn tiếp tục nói, “Hôm qua cậu ta mới nói cho tôi biết, thì ra lúc trước cậu đã từng giúp cậu ấy.”

“Chỉ tiện tay mà thôi.” Tô Nặc trả lời vô cùng có phong độ.

“Dù thế nào đi nữa, tôi cũng cảm ơn cậu rất nhiều.” Khâu Tử Ngạn cười cười, “Sau này có gì cần giúp thì cứ đến tìm tôi.”

Giỡn chơi chắc tôi mà cần anh giúp đỡ à! Tôi là ngôi sao hàng đầu đó! Tô Nặc rít gào trong lòng, nghĩ thầm nếu anh đồng ý đóng vai tên ăn mày hoặc tên biến thái trong phim của tôi thì tôi có thể suy nghĩ lại, hoặc đóng vai thám giám cũng được! Nghe là thấy thích rồi!

“Nặc Nặc.” Đới An chạy tới, “Thợ trang điểm đã sẵn sàng, chúng ta đến đó chuẩn bị tạo hình cho party tối nay đi.”

“Ừ.” Tô Nặc xoay người chào tạm biệt Khâu Tử Ngạn, “Tôi đi trước.” Rất có phong cách của hoàng tử cao quý!

“Gặp lại sau.” Khâu Tử Ngạn vẫy vẫy tay.

“Sao cậu lại chạy tới nói chuyện với hắn?” Trong phòng trang điểm không có người, Đới An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Mấy tin đồn nhảm nhí trên mạng vừa mới lắng xuống một chút, chẳng lẽ cậu muốn làm nó nổi lên lại!”

“Là hắn bắt chuyện với tôi trước!” Tô Nặc cảm thấy hơi bất mãn! Sao tôi có thể chủ động bắt chuyện với cái tên cơ bụng kia chứ?! Tôi đâu có bị điên!

“Dĩ nhiên là hắn muốn tìm cậu rồi! Bởi vì bây giờ danh tiếng của cậu vượt xa hắn!” Đới An dặn dò, “Kẻ thấp muốn trèo cao là chuyện vô cùng bình thường, chúng ta không thể ngăn cản được! Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cậu đừng có nói chuyện cười đùa với hắn! Cậu phải nhớ rằng cậu nổi tiếng hơn hắn rất nhiều!”

“Ừ!” Mấy lời này nghe mới tuyệt làm sao, vì thế Tô Nặc đồng ý ngay lập tức! Thậm chí hắn còn không biết xấu hổ bắt đầu ảo tưởng đến việc âm thầm giựt dây đài truyền phát động cuộc trưng cầu ý kiến khán giả với tên gọi 《 Bạn cảm thấy Tô Nặc và Khâu Tử Ngạn ai nổi tiếng hơn? 》, sau đó phái phóng viên đi khắp hang cùng ngõ hẻm để hỏi về vấn đề này, kết quả 100% đều trả lời rằng Tô Nặc nổi tiếng hơn! Nếu người được hỏi còn buồn bực hỏi ngược lại “Khâu Tử Ngạn là ai” thì càng sướng hơn nữa!

“Cậu cười cái gì vậy?” Mỗi khi nhìn bộ dạng ảo tưởng của Tô Nặc, Đới An luôn cảm thấy đau đầu, nhìn thế nào cũng thấy ngu kinh khủng!

“Không có gì.” Tô Nặc nhanh chóng khôi phục biểu tình nghiêm túc!

Cho dù ái phi có thân thiết với mình cỡ nào, có một số việc không thể chia sẻ được, bởi vì rất xấu hổ!

Đới An chỉ biết im lặng thở dài trong lòng.

Party buổi tối diễn ra ở câu lạc bộ cao cấp, một trong những sản nghiệp của Nhân Thụy.

Còn Tô Nặc, với tư cách là người yêu của giám đốc kiêm người quản lý của Nhân Thụy, hắn nhất thời cảm thấy mình cũng là chủ nơi này! Nếu không phải Đới An kịp thời ngăn cản, hắn đã định tiến lên giúp người quản lí cách trưng bày các món điểm tâm!

“Cậu định làm trò gì thế?!” Đới An bị Tô Nặc tra tấn đến sức cùng lực kiệt, rõ ràng kết quả kiểm tra chỉ số thông minh cho thấy cậu ta không đến nỗi ngốc, nhưng tại sao năng lực tư duy vẫn kì quặc như vậy, quả thật khiến người ta tức ói máu!

Do ái phi quá hung dữ, Tô Nặc đành phải ngoan ngoãn nghe lời, bưng ly rượu đỏ biểu lộ khí chất u buồn như một vị hoàng tử!

“Hi.” Đường Tiểu Ngữ lên tiếng chào hỏi.

“Thì ra là cậu.” Tuy tên cơ bụng kia rất đáng bị đập nhưng Tô Nặc không ngốc đến mức ghét lây sang cửu tộc của người ta! Huống hồ ấn tượng của hắn dành cho Đường Tiểu Ngữ cũng không tệ.

“Tôi tới đây với anh Tử Ngạn.” Đường Tiểu Ngữ cười cười, “Lâu rồi không gặp anh.”

“Ừ, gần đây tôi có việc bận.” Tô Nặc dẫn cậu ta sang ngồi ở một góc sáng sủa, “Nghe nói cậu đang học tiếng Pháp?”

“Sao anh biết?” Đường Tiểu Ngữ vô cùng kinh ngạc.

. . . . .

Chết, lỡ miệng rồi.

Đây là chuyện anh hai cho người điều tra được, nhất định không thể để lộ! Tô Nặc kiếm cớ nói, “Tôi nghe Đới An kể.”

Thỉnh thoảng đưa ái phi ra đỡ đạn cũng không sao, ái phi nổi tiếng là bà tám mà!

“Ừ, nhưng khó học quá.” Nhắc tới tiếng Pháp, Đường Tiểu Ngữ rầu rĩ lắc đầu.

“Tôi cũng nghĩ như thế!” Đâu chỉ là khó! Lúc trước tôi học thiếu chút nữa đã cắn đứt lưỡi! Tiếng Pháp thật sự rất đáng ghét!

Một khi tìm được đề tài nói chuyện, hai người cũng trò chuyện với nhau nhiều hơn. Đới An đứng nhìn từ xa, cảm thấy có chút buồn bực, hai người này nói gì mà lâu vậy! Thôi kệ, không phá rối là tốt rồi.

“Xin lỗi, tôi có điện thoại.” Đang tám hăng say thì điện thoại đột nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị tên của anh hai thương yêu, Tô Nặc cười cười xin lỗi, “Không nói chuyện với cậu được rồi.”

“Không sao.” Đường Tiểu Ngữ gật đầu, nhìn Tô Nặc đi ra ngoài ban công.

“Anh hai.” Tô Nặc bắt điện thoại, “Có chuyện gì vậy? Em đang tham dự hoạt động.”

“Cũng không có gì.” Hàn Uy nói, “Anh vừa về đến nhà, định hỏi xem em có muốn đến đâu luyện tập hay không.” Cho dù em trai mình rất có thiên phú ở phương diện này, nhưng dù sao không chơi đã lâu, khó trách sẽ có sơ sót.

“Đương nhiên là muốn, nhưng phải vài ngày nữa mới được.” Tô Nặc nói, “Anh yên tâm, em nhớ rồi.”

“Anh không sợ em quên.” Hàn Uy bật cười, “Đang tham dự hoạt động gì thế?”

“Một buổi biểu diễn từ thiện.” Tô Nặc tựa người vào lan can, “Em còn gặp được Đường Tiểu Ngữ, cậu ta đi chung với Khâu Tử Ngạn.”

“Nó gia nhập vào giới giải trí rồi à?” Hàn Uy cảm thấy hơi bất ngờ.

“Không, cậu ta chỉ đi chung với Khâu Tử Ngạn thôi.” Tô Nặc nói, “Bây giờ cậu ta đang học tiếng Pháp.”

“Khâu Tử Ngạn đối xử với nó rất tốt.” Hàn Uy nói.

Nói đâu xa, lần trước Khâu Tử Ngạn đi chung với Đường Tiểu Ngữ là đủ biết quan hệ của bọn họ không tầm thường rồi.

“Vậy còn anh?” Tô Nặc vẫn không yên lòng về việc đánh bài với Sở Hằng trong mấy ngày nữa, “Nếu Đường Tiểu Ngữ không đồng ý hợp tác, người anh tìm đến có bao nhiêu phần thắng?”

“Ba ván chỉ cần thắng hai, nói thật, anh rất yên tâm về em.” Hàn Uy nói, “Đối phương là người có thế lực chống lưng, vì thế rất nhiều người không muốn đắc tội với cả hai bên, tất cả sẽ duy trì thái độ trung lập. Cho dù cao thủ không nhiều, anh cũng không thể không lo lắng.”

“Anh.” Tô Nặc cảm thấy có chút đau lòng, “Anh đừng để ý quá, cho dù thua cũng không sao, cùng lắm thì không làm nữa.”

“Anh biết.” Hàn Uy cười cười, “Cẩn thận một chút, sự việc không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.”

“Ừ, em cúp máy trước, hoạt động sắp kết thúc rồi.” Tô Nặc nói, “Dù thế nào đi nữa, cảm ơn anh đã đồng ý tha cho Đường Tiểu Ngữ.”

“Nếu nó là bạn của em, anh cũng không muốn làm khó nó.” Hàn Uy cười cười, “Được rồi, anh đi ngủ, em cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Tạm biệt anh hai.” Tô Nặc ngoan ngoãn cúp điện thoại, vừa xoay người định đi về thì thấy Đường Tiểu Ngữ đang đứng sau lưng.

Má ơi! Hồn ma theo đuôi, đúng là hù chết người!

“Hồi nãy. . . . Anh làm rớt ví tiền trên sô pha.” Trong mắt Đường Tiểu Ngữ hiện rõ sự kinh ngạc, “Anh là em trai của Hàn Uy?”

Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng tuyệt đối có thể làm long trời lở đất!

Tô Nặc lập tức cảm thấy sốt ruột!