Chương 49: Đây là ảo giác và nước ấm nấu ếch.(1) . .

*Nước ấm nấu ếch là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên rồi chết từ từ.

Vất vả lắm mới chờ tới giờ phút này, Mục Thu dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, vì vậy hắn trực tiếp áp người xuống sô pha, hôn cực kì nồng nhiệt, rất có phong cách được một tấc lại muốn tiến một thước! Còn trong thời khắc lẽ ra nên xù lông, Chung Ly Phong Bạch như bị chập mạch, hoặc có thể nói là sợ quá hóa rồ! Hắn tùy ý để Mục Thu hôn mà không hề kháng cự, hoàn toàn rơi vào tay giặc! Là một chàng trai yêu nghệ thuật không hề có kinh nghiệm trong việc hôn môi, Chung Ly Phong Bạch thậm chí thở không nổi! Thiếu dưỡng khí nên đầu óc trống rỗng, suýt chút nữa đã ngất xỉu!

Môi lưỡi nóng bỏng dây dưa, bầu không khí tràn ngập tim hồng. Mục Thu ôm sát hông của hắn, môi từ từ dời xuống cái cổ trắng nõn và vành tai mẫn cảm.

Cảm nhận được hơi thở nóng ấm ở bên tai, Chung Ly Phong Bạch run rẩy một chút, theo bản năng muốn né tránh.

Mục Thu mút ra một vết thâm đỏ trên cổ Chung Ly Phong Bạch, bàn tay chẳng biết luồn ra phía sau lưng từ lúc nào, lực vuốt ve càng lúc càng tăng.

Vết chai trong lòng bàn tay chạm vào da thịt mẫn cảm, Chung Ly Phong Bạch rốt cuộc cũng tỉnh lại, sau đó phát hiện hai người đang củi khô lửa bốc, còn mình thì đang! Ôm! Cổ! Hắn!

Mẹ nó đúng là quá kinh hoàng!

“A. . .” Chung Ly Phong Bạch dùng sức đẩy hắn ra, hơn nữa còn rất muốn đập đầu vào tường!

“Anh ——”

“Anh câm miệng!” Mục Thu vừa nói xong một chữ, đạo diễn Chung đã gào thét cắt lời hắn, bắt đầu điên cuồng thi triển ném đệm đại pháp, “Đồ biến thái!”

“Anh ——”

“Tôi bảo anh câm miệng! Vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì hết! Là anh uống thuốc quá liều nên gặp ảo giác!” Chung Ly Phong Bạch rống giận.

Mục Thu dở khóc dở cười nhìn hắn.

Chung Ly Phong Bạch vẫn chưa thể chấp nhận sự thật thảm thiết “mình và Mục Thu hôn môi đã vậy còn hôn lưỡi”, vì thế không thèm nghe Mục Thu nói mà đã tống cổ người ta ra ngoài!

Đây nhất định không phải là sự thật! Chung Ly Phong Bạch ngồi trên sô pha tĩnh tâm, bắt bản thân phải bình tĩnh lại!

Mục Thu mang dép lê đứng trước cửa nhà hắn, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Không thể gõ cửa tiếp, nhưng cứ đứng đực ra ở đây cũng không phải là cách, Mục Thu đành phải gọi điện thoại cho Âu Dương Long —— Bạn bè là phải dùng vào những lúc như thế này!

“Muốn tôi lái xe tới đón chú?” Ngài giám đốc nghe vậy thì rất ngạc nhiên, “Uống nhiều quá nên lái xe hết nổi rồi à!”

“Tôi không có uống rượu, nhưng cũng không thể lái xe.” Bởi vì chìa khóa xe còn nằm trong túi áo khoác, mà áo khoác và ví tiền đều nằm trên sô pha ở nhà Chung Ly Phong Bạch! Mục Thu cảm thấy đau đầu, “Tóm lại chuyện này rất phức tạp, chú mau lái xe tới đây đi!”

“Bộ chú không có tài xế à!” Âu Dương Long bất mãn.

“Tài xế của tôi xin nghỉ phép rồi, tóm lại chú tới nhanh nhanh giùm đi, di động của tôi sắp hết pin!!” Mục Thu gầm rú —— Sự kiên nhẫn của hắn chỉ dành cho Chung Ly Phong Bạch, còn với Âu Dương Long thì miễn đi.

Tuy rằng rất muốn đánh người nhưng một tiếng sau, ngài giám đốc vẫn đón Mục Thu lên xe.

“Gì mà lâu quá vậy!” Mục Thu oán giận.

“Đây là xe hơi, không phải hỏa tiễn!” Âu Dương Long mắng, “Chú làm ơn nhìn lại mình đi! Áo khoác ví tiền chìa khóa còn chưa kịp lấy đã bị người ta đuổi ra ngoài, ngay cả giày cũng không mang! Nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ cắn răng cuốc bộ về chứ không kêu người khác đến đón! Mặt mũi đâu mà nhìn người ta!”

“Chú im miệng chút đi.” Mục Thu tựa vào ghế, thỏa mãn nói, “Rốt cuộc ông đây cũng hôn được rồi.” Đúng là chẳng dễ dàng gì.

“. . . Cưỡng hôn?” Âu Dương Long dè bỉu, nếu không ép buộc người ta thì đâu có bị đuổi ra!

“Dĩ nhiên là không.” Mục Thu lười giải thích thêm, bởi vì hắn cần thời gian để tiêu hóa hình ảnh tốt đẹp vừa rồi! Về phần bị đuổi ra khỏi nhà, chắc do ngượng quá mà thôi, vì vậy không thành vấn đề!

Cùng lúc đó, Chung Ly Phong Bạch đang đứng ngồi không yên nổi sùng trong phòng, vừa bình tĩnh được một chút, quay đầu lại liền nhìn thấy cặp môi sưng đỏ của mình trong gương, trông hết sức thê thảm!

Thật khốn kiếp mà! Đạo diễn Chung hung hăng chà đạp một quả táo!

Thế giới!

Này!

Toàn là cạm bẫy và dục vọng!

Thật sự!

Rất!

Đáng sợ!

Di động chớp nháy một cái, nhìn màn hình hiển thị tên Mục Thu, đạo diễn Chung quyết đoán tháo pin, động tác cực kì nhanh! Ngoài cửa sổ gió thổi lá rụng, vừa bi tráng vừa thê lương, vô cùng phù hợp với tâm trạng của Chung Ly Phong Bạch bây giờ! Người điên và nhà nghệ thuật thường chỉ cách nhau một sợi chỉ, vì thế khi bầu trời bắt đầu đổ mưa, chàng trai nghệ thuật đạo diễn Chung lập tức mở cửa xuống lầu, hung hăng dầm mưa một trận —— Bởi vì lòng hắn đang nóng như lửa đốt, cần phải làm vài chuyện quái đản để phát tiết!

“Đạo diễn Chung, đạo diễn đang làm gì vậy?” Bảo vệ đi tuần tra bị dọa hết hồn, vội vàng cầm dù chạy tới.

“Không có gì, lát nữa tôi về ngay.” Chung Ly Phong Bạch ngồi trên ghế đá, tùy ý để nước mưa tưới mình ướt sũng, vẻ mặt rất là nghiêm trọng!

Bảo vệ đành phải bất đắc dĩ rời đi, thuận tiện cảm thán người cõi trên đúng là kì lạ!

Một tiếng sau, mưa rơi nhỏ dần, Chung Ly Phong Bạch rốt cuộc cũng cảm thấy bình tĩnh trở lại, vì vậy liền đứng dậy đi về nhà.

Sau khi đẩy cửa vào nhà, mùi canh gà liền xộc vào mũi.

Mẹ nó!

Đi đâu cũng thấy bóng dáng, đúng là quá vô sỉ!

Đạo diễn Chung đập tường rầm rầm, cưc kì không có khí chất nghệ thuật, sau đó không chút lưu tình ném sạch quần áo Mục Thu để quên ở nhà mình vào thùng rác! Nếu không phải sợ cháy nhà, hắn thậm chí còn muốn đốt lửa hủy thi diệt tích để Mục Thu khỏi lấy cớ này quay lại! Cái chuyện hôn lưỡi khiếp đảm như vậy không thể xảy ra lần nữa!

Đúng như dự đoán của Chung Ly Phong Bạch, lúc này Mục Thu đang thành tâm thỉnh giáo Âu Dương Long, “Chú em thấy tôi dùng cớ lấy quần áo để quay lại thế nào?”

“Không tốt.” Âu Dương Long quả quyết phủ nhận.

“Tại sao?” Mục Thu không hiểu.

“Bởi vì quản lí sản phẩm của tập đoàn Thái Hồ vừa gọi điện thoại tới nói đã xuống máy bay, tôi đã hẹn tối nay cùng đi bar.” Âu Dương Long nói, “Lúc trước chú đã nói muốn hợp tác với người ta, bây giờ đi gặp mặt đi.”

“Thật sao?” Mục Thu nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn có chút do dự, “Vậy đạo diễn Chung thì sao?” Dù gì cũng mới hôn xong!

“Công việc quan trọng hay tình cảm riêng tư quan trọng?” Âu Dương Long khinh bỉ.

“Công việc quan trọng hay Tô Nặc quan trọng?” Mục Thu vô cùng tinh vi.

Sát! Âu Dương Long giận, “Không đi thì thôi.”

Dĩ nhiên Mục Thu vẫn muốn đi. Cho dù hắn si tình cũng chưa si đến mức đánh mất lí trí —— Huống hồ Chung Ly Phong Bạch kiếm tiền thì giỏi đốt tiền còn giỏi hơn, vì tương lai, nhất định phải kiếm thêm chút tiền bảo đảm.

Vì vậy Mục Thu đành phải gửi một tin nhắn cho đạo diễn Chung, bảo hắn uống canh gà xong thì nghỉ ngơi cho thật tốt, rất dịu dàng và chu đáo.

Nhưng đạo diễn Chung không thấy được tin nhắn tâm huyết đó, bởi vì điện thoại của hắn vẫn chưa được gắn pin, hắn còn đang bận suy nghĩ vu vơ!

Bởi mới nói không nên chọc dân nghệ thuật thần kinh yếu!

Chờ mãi cũng không thấy tin nhắn hồi âm, Mục Thu hơi thất vọng, bất quá điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn, có lẽ Chung Ly Phong Bạch cần thêm thời gian để chấp nhận sự phát triển bất ngờ này.

“Chú có biết gì về Reno không?” Âu Dương Long vừa lái xe vừa hỏi.

“Reno là ai?” Mục Thu ngớ ra.

“Cô ấy là quản lí sản phẩm mà chúng ta sắp đi gặp!” Âu Dương Long kinh ngạc, “Chú không biết chút nào hết à?”

“Tôi tưởng là Trương Thiên chứ?” Mục Thu còn kinh ngạc hơn hắn.

“Ba tháng trước đã đổi người rồi.” Âu Dương Long nói, “Reno là quản lí cấp cao, nghe nói rất có tài năng, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp cô ta.”

“Ồ.” Tuy tin tức này có chút ngoài ý muốn, nhưng chỉ đi nói chuyện phiếm nên Mục Thu cũng cũng không quan tâm cho lắm.

Quán bar Hắc Dực (cánh đen) là nơi được Nhân Thụy đầu tư, trang hoàng vừa xa hoa vừa biến hóa kì ảo, hơn nữa rất có tiếng trong thành phố. Lúc còn trên máy bay, Reno bảo muốn tìm chỗ tham quan, vì thế Âu Dương Long trực tiếp chọn địa điểm này, khỏi mắc công chạy khắp nơi.

“Giám đốc.” Hai người vừa vừa xuống xe, quản lí bar liền bước tới chào đón, “Cô Reno đã tới, cô ấy đang ở trong phòng riêng chờ ngài.”

Mục Thu giật mình, còn tưởng là đàn ông, thì ra là đàn bà!

Trong phòng đúng là có một cô gái! Đã thế lại còn cực kì nóng bỏng, đường cong đầy đặn gợn sóng, trông vừa sáng sủa vừa hoạt bát, ngoài ra cũng rất sắc bén!

“Tổng giám đốc Mục thật sự rất giống Mạc Hằng!” Do không phải hẹn bàn công việc nên bầu không khí rất thoải mái, Reno nhịn không được cảm thán.

Mục Thu nghe vậy thì cứng đờ, Mạc Hằng chính là tên diễn viên chuyên đóng vai nam phụ hi sinh, là bậc thầy trong lĩnh vực đóng vai biến thái!

“Tôi rất thích anh ta.” Reno nói ra một câu bất ngờ.

Mục Thu cười gượng, trong lòng tự nhủ sao mắt thẩm mĩ của cô quái dị quá vậy!

“Anh có thể chụp chung một tấm với tôi không?” Reno lấy điện thoại di động ra.

“. . . Dĩ nhiên rồi.” Mục Thu dở khóc dở cười.

“Để tôi chụp cho!” Ngài giám đốc chỉ sợ thiên hạ không loạn, vô cùng chuyên nghiệp giơ di động lên, “Xích lại gần chút, nói cà tím nào!”

*cà tím/ 茄子/ qié zǐ, giống như nói cheese.

Cà tím cả nhà chú! Ngoài mặt Mục Thu vẫn mỉm cười, trong lòng thì đang la hét om sòm, xích lại chút nữa là ôm nhau luôn rồi có biết không!

“Tốt lắm.” Âu Dương Long trả di động lại cho Reno.

Quản lí xinh đẹp lập tức vào weibo up hình.

. . . . .

Mục Thu nâng trán, chỉ hi vọng Chung Ly Phong Bạch không nhìn thấy tấm hình này.

Nhưng sao có thể không thấy được!

Đạo diễn Chung từng quay quảng cáo cho tập đoàn Thái Hồ, tuy hắn không có theo dõi Reno trên mạng nhưng Thái Hồ là tập đoàn lớn! Vậy mà trang weibo của tập đoàn lại chẳng nghiêm túc chút nào, vừa thấy boss chân dài nhà mình đăng ảnh mới liền lập tức nhiệt tình chia sẻ cho bà con cùng xem, thuận tiện còn chúc Reno sớm ngày lập gia đình!

Trước khi đi ngủ Chung Ly Phong Bạch thuận tay lướt web, quả nhiên thấy được tấm hình kia!

Đúng là long trời lở đất!

Trong mắt đạo diễn Chung, tấm ảnh kia trông rất giống ảnh chụp vợ chồng mới đăng kí kết hôn, lúc đầu hắn còn tưởng mình hoa mắt, sau đó phóng to nhìn kĩ một chút, quả thật đúng là Mục Thu! Hơn nữa còn mới vừa đăng ba tiếng trước!

Thì ra sau khi hôn mình hắn lập tức thay quần áo chạy tới quán bar ăn chơi trác táng đã vậy còn chụp ảnh thân mật với một người đẹp ngực bự mặc đầm đỏ đây là tình tiết khốn nạn gì!

Chung Ly Phong Bạch chết đứng tại chỗ! Quên! Cả! Dấu! Chấm! Câu!

Thật sự!

Rất đáng!

Chửi thề!

Một chút!

Đúng là cái đồ mặt người dạ thú ăn cháo đá bát qua cầu rút bán bạc tình bạc nghĩa đê tiện vô liêm sỉ! Chung Ly Phong Bạch hết ngủ nổi, cảm thấy lửa giận nổi hừng hực! Loại đàn ông này nhất định phải bị chửi banh xác rồi đem đi đóng đinh cho biết tay! Vì thế đạo diễn Chung đi chân trần nhảy xuống giường, mở tủ rượu ra lấy một chai rượu trắng, dự định sau khi uống say sẽ gọi điện thoại mắng Mục Thu tan tành cành đào! Bởi vì hắn là một người thanh niên yêu nghệ thuật, nếu không uống rượu thì không chửi ác được!

Do thật sự rất tức giận nên đạo diễn Chung không cẩn thận uống hơi nhiều, cồn lên não là một, dầm mưa phát sốt là hai, vì vậy chưa kịp chuẩn bị mắng thì đã hôn mê bất tỉnh! Thật sự rất thê thảm!

Tối hôm đó, Mục Thu nghe theo chỉ dẫn “chú hãy cho người ta chút thời gian để nghĩ thông suốt” của Âu Dương Long, một cú điện thoại cũng không gọi, vì thế đạo diễn Chung oanh oanh liệt liệt ngủ dưới đất suốt một đêm, sốt nặng tới mức suýt bại não.

May là vừa rạng sáng hôm sau, Mục Thu đã có mặt ấn chuông cửa —— Thật ra tối qua hắn thức trắng đêm, bởi vì hắn cảm thấy quá hưng phấn!

Chung Ly Phong Bạch sốt đến mơ mơ màng màng, loạng choạng mò dậy, giống như hồn ma ra mở cửa.

“Em sao thế?” Mục Thu bị doạ sợ.

Chung Ly Phong Bạch hai mắt vô hồn, ngã nhào vào trong ngực của hắn.

Thân thể trong lòng nóng hừng hực, Mục Thu sợ tới mức hồn vía bay hết sạch, hắn vội vàng cởi áo khoác ra bao lấy Chung Ly Phong Bạch rồi ôm người chạy tới bệnh viện trong cư xá.

Trong vườn hoa, mấy bác gái tập thể dục buổi sáng đều chứng kiến cảnh tượng này, mọi người đều bày tỏ biểu tình của tổng giám đốc Mục lúc ấy vô cùng tê tâm liệt phế, cảm động đến mức không thể diễn tả bằng lời!

Sau khi khám cho đạo diễn Chung, bác sĩ nghiêm khắc phê bình Mục Thu, “Sốt nặng như vậy mà sao bây giờ mới đưa đến?”

“Em ấy không sao chứ?” Mục Thu vô cùng nôn nóng.

“Nếu muộn chút nữa là viêm màng não luôn rồi!” Bác sĩ khiển trách, “Sao cậu còn cho cậu ta uống rượu, đúng là xem thường sinh mạng!”

“Vâng vâng, không sao là tốt rồi.” Mục Thu vẫn còn sợ hãi, ngồi xuống bên giường cầm tay Chung Ly Phong Bạch.

Chung Ly Phong Bạch nhắm chặt mắt, hai má đỏ bừng, ngủ như một cậu bé.

Sao lại ngược đãi bản thân như vậy. . . Mục Thu thở dài, nắm tay hắn càng chặt hơn.

Ba bốn tiếng sau, Chung Ly Phong Bạch rốt cuộc cũng tỉnh lại, mờ mịt nhìn bốn phía.

“Còn khó chịu không?” Mục Thu sờ trán hắn.

“. . . Tôi bị sao vậy?” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy cổ họng đau rát.

“Em bị cảm mà còn uống rượu nên phát sốt luôn.” Mục Thu đỡ hắn dậy, rót một ly nước ấm, “Uống nước đi.”

. . . . .

Chung Ly Phong Bạch ngơ ngác nhìn Mục Thu vài giây, sau đó nhớ ra chuyện tối hôm qua!

Vì thế “vèo” một cái, đạo diễn Chung lập tức nổi lửa!

“Em sao vậy?” Mục Thu bị vẻ mặt của hắn doạ sợ.

Chung Ly Phong Bạch vén chăn bước xuống giường.

“Em vẫn còn sốt, coi chừng cảm lạnh.” Mục Thu dùng sức ấn hắn xuống giường.

“Tôi không cần anh lo!” Chung Ly Phong Bạch liều mạng giãy dụa.

Mục Thu đưa tay ôm người vào trong lòng, “Đừng quậy nữa.”

Mẹ nó! Chung Ly Phong Bạch tức đến sắp ngất, muốn cho hắn một bạt tai nhưng lại bị hắn ôm chặt, đành phải cúi đầu trút giận, cắn thật mạnh vào vai hắn.

“Anh là đồ vô liêm sỉ bội tình bạc nghĩa!!!” Hiệu quả cách âm trong bệnh viện không được tốt cho lắm, TV phòng cách vách đúng lúc truyền đến một giọng nữ thê lương, thật sự rất hợp với tình huống bây giờ!

Mục Thu cắn răng chịu đựng, vẫn không buông hắn ra.

“Đạo diễn Chung, tôi tới đo —— Úi trời!” Bác sĩ cầm nhiệt kế bước vào, lập tức bị doạ bật ngửa! Cảnh tượng tình nhân cãi nhau này là thế nào đây!

Chung Ly Phong Bạch hung hăng đẩy Mục Thu ra, biểu tình vô cùng phách lối!

“Á!” Bác sĩ hét lên.

Hét cái gì mà hét! Chung Ly Phong Bạch rống giận trong lòng, bộ chưa từng thấy người ta đập lưu manh bao giờ à?

“Vai chảy máu rồi!” Bác sĩ vội vàng chạy đến bên người Mục Thu.

Xuyên qua lớp áo sơ mi trắng có thể thấy rõ vết máu loang lổ.

. . . . .

Chung Ly Phong Bạch nghênh ngang nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi không có áy náy chút nào hết!

“Không có gì.” Mục Thu hiển nhiên sẽ không tính toán với hắn, “Đợi lát nữa là ổn ngay ấy mà.”

“Sao cậu có thể coi thường sức khoẻ như vậy!” Bác sĩ nghiêm khắc chỉ trích, “Lỡ bị nhiễm trùng thì làm sao? Mau đi tìm y tá băng bó!!”

Dạo này sao bác sĩ hung hãn quá vậy. Mục Thu dở khóc dở cười, đành phải đi ra ngoài xử lí vết thương.

“Đạo diễn Chung, tuy rằng tôi rất mê phim của cậu, nhưng cậu phải bỏ thói quen này đi!” Bác sĩ ngồi xuống bên giường, vừa đo nhiệt độ cơ thể vừa lải nhải —— Là bác sĩ thường trực trong bệnh viện của cư xá, ông rất thân thiết với mọi người trong này.

Chung Ly Phong Bạch muốn hộc máu, làm gì có ai có thói quen cắn người bậy bạ chứ!

“Cậu ta là bạn trai của cậu chứ không phải cục sắt.” Bác sĩ tiếp tục nói, “Sao cậu có thể cắn mạnh như vậy!”

“Ai nói hắn là bạn trai tôi!” Chung Ly Phong Bạch rống giận, sớm biết vậy đã không come out rồi!

Bác sĩ lập tức bày ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, trong mắt toàn là “người ta không phải bạn trai cậu mà cậu lại ôm người ta rồi cắn người ta chảy máu có phải cậu bị điên không”!

Chung Ly Phong Bạch cảm thấy vô cùng nhức đầu, đúng là sống không bằng chết!

Chuyện này!

Thật sự!

Rất!

Phức tạp!

Nhưng!

Tôi không muốn!

Giải thích!

“Giảm sốt rồi, về nhà cố gắng nghỉ ngơi nhiều.” Bác sĩ tận tình khuyên bảo, “Đừng có cãi nhau nữa, cho dù cãi nhau cũng không thể ngược đãi bản thân, phải hoà thuận một chút.”

Chung Ly Phong Bạch hết biết nói gì, hắn cảm thấy ông bác sĩ đã bị hội bác gái nhập thể.

“Sao lại đứng dậy rồi?” Sau khi xử lí vết thương trên vai, Mục Thu lập tức quay lại, vừa lúc nhìn thấy Chung Ly Phong Bạch đang bước ra khỏi phòng bệnh, vì thế liền lo lắng chạy tới.

“Khám xong rồi không lẽ còn ở lại đón năm mới?” Chung Ly Phong Bạch đẩy tay hắn ra, lạnh lùng nói, “Sau này anh đừng tìm tôi nữa.”

Bác sĩ cầm bệnh án đi ngang qua, chỉ biết lắc đầu tặc lưỡi, đạo diễn Chung thật sự rất ngạo kiều!

*ngạo kiều = kiêu ngạo kiều diễm.

“. . .” Nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn, Mục Thu cảm thấy lòng mình nhói đau.

Chung Ly Phong Bạch không thèm quay đầu lại mà chạy thẳng xuống lầu, ai ngờ bất chợt trượt chân ngã lăn quay! Do bị cảm nên đầu óc hắn vẫn còn hơi choáng váng! Tuy rằng bậc thang không cao nhưng té cũng rất đau, hai mắt cũng đỏ luôn!

Mục Thu vội vàng bước đến ôm Chung Ly Phong Bạch vào lòng, im lặng không nói lời nào.

Chung Ly Phong Bạch thật sự rất mệt mỏi, không còn sức đẩy Mục Thu ra.

“Em thật sự ghét anh đến vậy sao?” Mục Thu khàn khàn nói.

Chung Ly Phong Bạch không trả lời.

“. . . Anh xin lỗi.” Mục Thu siết chặt cánh tay, vùi mặt xuống hõm vai Chung Ly Phong Bạch, “Anh thật sự xin lỗi.”

Chung Ly Phong Bạch vẫn tiếp tục im lặng.

“Nếu em cảm thấy anh phiền như vậy, sau này anh sẽ không quấn lấy em nữa.” Mục Thu nhắm mắt lại, “Anh sẽ không cắt tiền đầu tư, em cứ tiếp tục vui vẻ quay phim của em, gặp khó khăn thì có thể tìm anh bất kì lúc nào.”

Chung Ly Phong Bạch vẫn chưa hết sốt, nhiệt độ cơ thể vẫn còn khá cao, nước mắt thấm ướt vai hắn mang đến một cảm giác lạnh lẽo.

Quen nhau từ trước đến giờ, Chung Ly Phong Bạch chưa từng nghĩ người như Mục Thu cũng sẽ khóc.

Vì vậy đùng một cái, đạo diễn Chung hoàn toàn rối loạn.

“Anh đưa em về nhà.” Mục Thu đỡ hắn đứng dậy, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, “. . . Anh sẽ không bước vào cửa, chỉ đưa em về nhà thôi.”

Chung Ly Phong Bạch cảm thấy vô cùng phiền não.

Suốt đường đi hai người không nói lời nào, từ lúc bước ra khỏi bệnh viện cho đến lúc về tới nhà, ấn thang máy, lên tới tầng mười bảy, thẳng đến trước cửa nhà.

“Uống thuốc xong nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt.” Mục Thu thật sự không bước vào cửa, cặp mắt đỏ bừng hằn đầy tơ máu, “Chìa khóa xe của anh ở trong nhà em, em lấy giùm anh đi, sau này. . . Anh sẽ không đến nữa.”

Ba giây im lặng trôi qua.

“Sao tôi phải lấy giùm anh!” Đạo diễn Chung hung hăng trừng hắn.

“. . . Vậy thôi khỏi.” Mục Thu xoay người muốn về.

Đồ ngu này! Anh ra vẻ buồn bã cho ai coi đây! Chung Ly Phong Bạch bị máu lên não, đột nhiên túm cổ áo Mục Thu lôi vào phòng, thật sự rất có khí phách!

Mục Thu bị Chung Ly Phong Bạch kéo mạnh một cái mất trọng tâm, lập tức ngã xuống mặt thảm.

Đạo diễn Chung xoay lưng đi đóng cửa, sau đó hùng hổ cưỡi lên người hắn.

“Em. . .” Mục Thu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Nói! Tối qua đi bar lêu lổng với ai!” Chung Ly Phong Bạch như bị oán phụ nhập xác.

“Tối qua?” Mục Thu nói, “Reno và Âu Dương.”

“Vừa nghe là thấy không hay ho gì!” Chung Ly Phong Bạch hung hăng nhéo mặt hắn.

Mục Thu bị nhéo méo mặt, “Reno là Thái Hồ ——”

“Ông đây biết! Quản lí của tập đoàn Thái Hồ thì giỏi lắm à?!” Chàng trai nghệ thuật Chung Ly Phong Bạch như bị lửa thiêu đốt!

Vừa nghe!

Là biết!

Cô ta!

Chính là!

Hồ ly tinh!

“Không giỏi.” Mục Thu có vẻ đã hiểu ra được điều gì đó, “Tối qua đi bàn chuyện làm ăn với cô ấy, tấm hình kia. . . Reno nói anh nhìn giống Mạc Hằng nên muốn chụp chơi một tấm.”

“Anh nói tấm hình nào! Tôi nghe không hiểu! Tôi chưa có xem tấm hình vớ vẩn anh chụp với con nhỏ ngực to đầm đỏ nào hết đó!” Chung Ly Phong Bạch rống giận.

“Ừ, em chưa xem.” Mục Thu cẩn thận nắm tay hắn, “Đừng giận nữa, được không?”

Cái giọng điệu dỗ dành tình nhân này là sao đây! Trong mắt tràn ngập tình yêu là cái gì nữa! Đạo diễn Chung thẹn quá thành giận, đứng dậy khỏi người hắn, phách lối nói: “Chìa khóa của anh ở trong thùng rác, lấy xong thì biến khỏi nhà tôi —— A!”

“Anh không đi.” Mục Thu áp hắn dưới thân.

“Đây là nhà tôi!” Đạp diễn Chung liều mạng giãy dụa, thật sự rất bất khuất!

Mục Thu quyết đoán hôn xuống.

“Anh. . .” Chung Ly Phong Bạch mở to mắt, lại lại lại bị cường hôn nữa à?! Khốn khốn khốn khốn kiếp!

Mục Thu nắm tay hắn, ghì chặt hắn xuống mặt thảm, môi lưỡi dây dưa càng thêm nồng nhiệt.

Ỷ mình nhiều sức thì muốn làm gì thì làm à?! Có tin tôi cắn đứt lưỡi của anh không! Chung Ly Phong Bạch rống giận trong lòng!

Dĩ nhiên chuyện này đã không xảy ra. Trên thực tế chưa tới một phút, đạo diễn Chung đã sắp hôn mê.

Đợi đến khi hết choáng váng, hắn đã bị Mục Thu ôm lên sô pha, thật sự rất dọa người!

“Anh cười cái gì mà cười!” Chung Ly Phong Bạch đỏ mặt hét lên!

“Anh đâu có cười.” Mục Thu rất nghiêm túc.

Chung Ly Phong Bạch dùng đệm đập hắn.

Mục Thu vui vẻ để hắn đập, cảm giác như đang tắm gió xuân!

Chàng thanh niên lạnh lùng kiêu ngạo yêu nghệ thuật nhảy vào trong nước ấm do tổng giám đốc trung khuyển siêng năng nấu, hình như đã bắt đầu. . . Trốn không thoát rồi!

Đúng là quá tuyệt vời!

Một tiếng sau, Chung Ly Phong Bạch nằm trên giường, khàn khàn nói muốn ăn cháo dứa đường nâu, dự định sau khi ăn no phục hồi tinh lực sẽ đánh nhau tiếp.

Mục Thu bị hắn túm đầu kéo áo suốt cả buổi, rốt cuộc cũng có thể trốn ra ban công gọi điện thoại cho Âu Dương Long, nhất định phải khoe khoang một chút! Nhưng ngài giám đốc chẳng thèm bắt điện thoại, bởi vì hắn đang bận nấu cơm cho Tô Nặc!

Cơm trưa tình yêu, đúng là tuyệt không thể tả!

“Hôm nay anh không đi làm à?” Tô Nặc ôm lấy hắn từ phía sau, cảm thấy vô cùng hạnh phúc!

“Buổi chiều có một cuộc họp, tranh thủ thời gian ghé thăm em một chút.” Âu Dương Long giảm lửa, sau đó xoay người ôm Tô Nặc vào lòng, “Tối qua ngủ có ngon không?”

“Có.” Tô Nặc tựa vào trước ngực hắn, bộ dáng cực kì ngoan ngoãn! Thuận tiện mắng thầm trong lòng, sao hôm qua anh hai lại đòi ngủ lại chứ! Nếu hôm qua anh hai không dở chứng thì mình có thể ôm giám đốc đẹp trai của mình ngủ rồi! Thật sự rất đáng tiếc!

“Có chỗ nào không thoải mái không?” Khuya hôm trước có hơi quá đáng, Âu Dương Long vẫn còn rất lo lắng.

Tô Nặc lập tức đỏ mặt, chỗ nào là chỗ nào?!

“Cho anh kiểm tra một chút được không?” Giọng nói của Âu Dương Long rất dịu dàng.

Tô Nặc kiên quyết lắc đầu.

Ngài giám đốc thở dài, “Anh chỉ quan tâm em thôi.”

“Em không sao hết.” Tô Nặc đỏ mặt, cái từ tiểu cúc hoa đâu thể nào nói huỵch toẹt ra như vậy được!

“Vậy tối nay anh ở lại nhé?” Âu Dương Long xoa xoa mặt của hắn.

“. . . Thôi đừng.” Tô Nặc cảm thấy mình rất tàn nhẫn vô tình, nhưng anh hai thật sự rất đáng sợ!

“Lại là sợ anh hai em?” Âu Dương Long nhíu mày.

Tô Nặc chột dạ nhìn hắn, “Chuyện đó. . . Anh đừng giận.”

“Sao anh có thể giận em được?” Âu Dương Long cảm thấy bất đắc dĩ, “Anh chỉ không muốn em cứ khó xử như vậy mãi.”

“Cho em thêm chút thời gian, em nhất định sẽ thuyết phục anh hai chấp nhận anh.” Tô Nặc ôm cổ hắn cam đoan.

Âu Dương Long gật đầu, sáp đến hôn Tô Nặc, “Nếu em không ngại, có thể nói cho anh nghe một chút về gia đình em được không?”

. . . . .

Tô Nặc sửng sốt.

“Ba anh là giáo sư đã về hưu, mẹ anh là nội trợ, bọn họ nhất định sẽ thích em.” Âu Dương Long đặt Tô Nặc lên bàn cơm, “Đến phiên em.”

“Em. . .” Ba mẹ mất từ sớm, chỉ có một anh hai mở sòng bạc và câu lạc bộ đêm, anh hai là xã hội đen, đã vậy còn rất hung dữ! Những lời này phải nói thế nào đây! Tô Nặc rơi lệ, cảm thấy vô cùng khó xử!

“Không muốn nói?” Âu Dương Long nhẹ giọng hỏi.

. . . Không dám chứ không phải không muốn! Tô Nặc chột dạ trả lời, “Ba mẹ của em mất sớm, em chỉ có một anh hai, anh ấy. . . Bán mạt chược!” Thật ra cũng đâu có khác gì mấy!

“Bán mạt chược?” Âu Dương Long cảm thấy ngoài ý muốn.

“Chính xác.” Tô Nặc tiếp tục nói, “Anh của em là dân buôn lậu mạt chược, anh ấy rất hung dữ!”

“Hèn chi em sợ anh ta như vậy.” Âu Dương Long giật mình.

Tô Nặc lệ rơi đầy mặt, đừng hỏi thêm gì nữa nếu không mình nhất định sẽ ngất xỉu!

May là Âu Dương Long cũng không có hỏi gỉ thêm, hắn còn đang mải mê suy nghĩ.

Anh hai buôn lậu mạt chược và em trai bông hoa cao quý đúng là một trời một vực, có thể vì vậy nên công ty mới giấu diếm hoàn cảnh gia đình của Tô Nặc, đối với một ngôi sao thần tượng mà nói, xuất thân từ gia đình quý tộc hay gia đình bình thường có khác biệt rất lớn!

“Anh hai em rất nóng tính, hai người khoan gặp mặt đã!” Tô Nặc lảng sang chuyện khác, “Em đói bụng.”

“Cháo sắp chín rồi.” Âu Dương Long mở nắp nồi.

“. . . Sao hai ngày nay cứ bắt em ăn cháo?” Tô Nặc buồn bực, cháo chỉ có thể làm điểm tâm thôi! Sao có thể thay món chính được! Chút dầu cũng không có! Bình thường mình ăn rất là nhiều! Tiểu cúc hoa bị thương thì phải ăn thêm nhiều đồ bổ mới đúng chứ! Cho ăn có chén cháo là sao!

“Ăn thức ăn lỏng có lợi cho cơ thể của em hơn.” Ngài giám đốc dỗ hắn, “Lần này đổi khẩu vị, là cháo trứng thịt bò.”

“. . . Vậy cho nhiều thịt bò với trứng đi.” Tô Nặc mong chờ nhìn chằm chằm nồi.

Âu Dương Long bật cười, ôm lấy Tô Nặc hung hăng cắn một cái.

Sao tiểu ngu xuẩn này lại đáng yêu như vậy.

Tuy rằng ăn không no, nhưng được hôn bù cũng rất đáng ăn mừng. . . Tô Nặc tự an ủi.

“Thứ sáu tuần sau anh tới đón em, chúng ta cùng đi ngoại ô chơi.” Âu Dương Long thuận miệng nói, “Cho dù anh hai em có hỏi, đi chơi cuối tuần với bạn bè cũng không có gì kì lạ.”

“Thứ sáu tuần sau em có một hoạt động phải tham gia.” Tô Nặc lén bỏ thêm một muỗng mỡ heo vào trong nồi! Cực kì không có khí chất!

“Chân vừa khỏi mà đã đi hoạt động?” Âu Dương Long nhíu mày, cảm thấy vô cùng bất mãn, “Ai sắp xếp? Anh giúp em xin nghỉ.”

Đừng nha! Tô Nặc kiên quyết từ chối! Vất vả lắm mới quay lại làm việc được! Đoạt mặt báo với tên cơ bụng là công việc cả đời, không thể bị trì hoãn!

“Chân của em còn chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi cho thật tốt.” Âu Dương Long nói.

“Em không muốn nghỉ ngơi, em nhất định phải đi!” Tô Nặc rất dứt khoát, “Bởi vì có Khâu Tử Ngạn và Dạ Phong Vũ!”

Đi tham gia hoạt động với tình địch giả tưởng và nam diễn viên GV?! Ngài giám đốc lập tức nổi giận! Nhưng hắn không thể phát giận! Bởi vì hắn là ôn nhu phúc hắc công! Nhất định phải giữ hình tượng!

Vì thế ngài giám đốc hít sâu một cái, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi mới nói tiếp.

Tô Nặc hoàn toàn không biết gì, vẫn đang thuần thục đánh trứng gà, đảm đang đến mức không đành lòng nhìn thẳng!

“Bảo bối.” Âu Dương Long triển khai tuyệt chiêu ôn nhu, ôm eo Tô Nặc từ phía sau, cúi đầu hôn lỗ tai hắn.

“Anh cho nhiều gạo quá.” Tô Nặc hoàn toàn không có tâm trạng tán tỉnh, hắn vẫn đang nhớ thương cháo trứng, sau đó quay đầu lại hỏi, “Em bỏ thêm chút tiêu đen được không?” Thịt bò ăn với tiêu đen mới ngon!

“Dĩ nhiên là được.” Ngài giám đốc cọ cọ Tô Nặc, “Cuối tuần này ——”

“Í trời thịt bò còn trong tủ lạnh!” Tô Nặc sốt ruột cắt lời hắn, “Mau lấy ra giúp em.” Nhất định phải bỏ vào cháo chín mới giữ được độ tươi!

“. . .” Âu Dương Long đành phải đi tới tủ lạnh lấy thịt bò, anh còn chưa nói hết lời trái tim muốn nói mà!

“Nhầm rồi, đây là thịt dê cuốn!” Tô Nặc thở dài, đành phải tự mình chạy tới tủ lạnh, tốc độ cực kì nhanh.

“Chân em còn chưa khỏi hẳn, em chạy từ từ thôi!” Ngài giám đốc nâng trán. Thế này là thế nào, lẽ ra mình phải nấu cháo tình yêu cho bà xã, sao bây giờ lại biến thành bà xã tự nấu?

Nhưng Tô ăn hàng hiển nhiên không nghĩ nhiều như vậy, với hắn mà nói, đồ ăn mới là quan trọng nhất! Lát thịt bò đỏ tươi thả vào trong cháo nóng, mùi trứng trộn lẫn với mùi hành, ngửi mùi là thấy ngon rồi!

“Nặc Nặc.” Âu Dương Long cầm chén cho hắn, “Có phải em thật sự muốn tham dự cái hoạt động kia không?”

“Đương nhiên rồi, nếu không sao có thể đoạt mặt báo với Khâu Tử Ngạn!” Tô Nặc hừng hực khí thế, “Huống hồ lần này còn có Dạ Phong Vũ!” Nhất định phải bảo vệ ngôi đầu bảng! Ngồi lên xe lăn tham dự chắc chắn sẽ khiến mọi người cảm động!

“. . . Tại sao em lại muốn đoạt mặt báo với Khâu Tử Ngạn?” Âu Dương Long hỏi. Cho dù đã ăn sạch vật nhỏ này nhưng vẫn không muốn bà xã mình và Khâu Tử Ngạn tiếp xúc quá nhiều —— Vừa nghĩ tới cái ID ngu xuẩn Hang ổ của yêu nghiệt nhỏ đầu hói là thấy chua lét rồi!

“Bởi vì hắn có cơ bụng!” Tô Nặc căm hận nói, thật sự không thể tha thứ!

“Anh cũng có cơ bụng mà.” Âu Dương Long nhắc nhở hắn.

“Hai cái không giống.” Tô Nặc nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc nói, “Anh là cơ bụng tốt, hắn là cơ bụng xấu!”

Ngài giám đốc dở khóc dở cười, hình như mình càng cưng chiều thì tiểu ngu xuẩn này càng ngốc thì phải.

“Được rồi, ăn thôi!” Tô Nặc hoàn toàn không có tâm tình nói về Khâu Tử Ngạn, trong lòng thầm nghĩ ăn thật nhanh rồi tranh thủ dính lấy chồng yêu, dù sao buổi chiều anh ấy còn có cuộc họp, chắc chắn không thể ở lâu với mình! Không thể lãng phí thời gian!

“Được rồi.” Âu Dương Long thở dài, đành phải bó tay.

Trên ghế có trải một lớp lông rất êm, thế nhưng tư thế ngồi của Tô Nặc vẫn quái dị như trước, Âu Dương Long thấy vậy thì bắt đầu lo lắng, sau khi cơm nước xong liền dụ hắn về phòng ngủ.

“Em tự bôi thuốc được mà!” Tô Nặc giãy dụa.

“Ngoan, cho anh xem một chút thôi.” Âu Dương Long ấn Tô Nặc lên đầu gối của mình, xoẹt xoẹt hai phát lột quần hắn.

Tô Nặc đỏ mặt, ban ngày ban mặt đừng làm mấy trò này!

“Ngoan, thả lỏng một chút.” Âu Dương Long vỗ vỗ mông hắn.

Không thả lỏng được! Tô Nặc liều mạng căng cứng cơ thể.

Âu Dương Long vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải ép buộc một chút.

Chồng của mình thiệt là biến thái! Tô Nặc vùi đầu vào gối, cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên!

“Không bôi thuốc đúng hạn à?” Âu Dương Long nhíu mày.

“. . . Ừm.” Tô Nặc rầu rĩ trả lời.

Âu Dương Long giơ tay vỗ xuống một cái.

“A!” Tô Nặc không kịp chuẩn bị, như mèo nhỏ xù lông tức giận che mông, dùng ánh mắt cực kì vô tội nhìn hắn, sao tự nhiên lại đánh người ta!

“Em đó.” Âu Dương Long bóp mũi hắn, bất đắc dĩ nói, “Đưa thuốc cho anh, anh giúp em bôi.”

Nếu có thuốc thì em đâu có để tiểu cúc hoa đau tới bây giờ! Tô Nặc rít gào trong lòng, lúc trước bị anh hai hù nên thuốc đổ hết rồi, anh hai đúng là quá phiền! Hơn nữa loại thuốc này mình đâu có tự đi mua được! Thật sự rất tủi thân!

“Thuốc anh để lại cho em đâu?” Âu Dương Long hỏi.

“Không cẩn thận làm đổ rồi.” Tô Nặc ủ rũ nói.

“Sao không nói với anh?” Âu Dương Long nhíu mày.

“. . . Bởi vì nguyên ngày hôm qua anh hai em đều ở đây.” Tô Nặc rầu rĩ trả lời.

Âu Dương Long thở dài, “Em thật sự không muốn anh gặp anh hai em?”

“Anh hai em gần đây bận nhiều việc lắm.” Tô Nặc rất có kinh nghiệm trong việc này, “Thêm một thời gian ngắn nữa đi.” Nói dối vô cùng lưu loát!

Âu Dương Long xoa đầu hắn, không miễn cưỡng nữa.

Cách đó không xa có một tiệm thuốc, sau khi ngài giám đốc mua thuốc về thì cẩn thận giúp Tô Nặc xử lí vết thương, dịu dàng không thể tả.

Tô Nặc nằm trên giường suy nghĩ miên man, lúc thì cảm thấy chồng của mình đúng là quá chu đáo, lúc thì cảm thấy anh hai thật vướng tay vướng chân. . . Nói đúng hơn là đang liều mạng tìm cách dời đi lực chú ý để bỏ qua sự thật thảm thiết bị xem sạch tiểu cúc hoa!

“Được rồi, anh phải đi làm.” Âu Dương Long mặc quần lót cho Tô Nặc, “Bảo bối cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt.”

“Biết rồi.” Tô Nặc ngoan ngoãn ôm hắn hôn đắm đuối một phen rồi mới lưu luyến thả chồng yêu đi làm việc.

Mấy ngày nay thật hạnh phúc. . . Tô Nặc nằm lì trên giường, cảm thấy cuộc sống quá tuyệt vời! So với Loạn thế tình triền còn tuyệt hơn!

Loạn thế tình triền, hình như đã lâu không xem. . . Tô Nặc hưng phấn mở máy tính, vừa đăng nhập vừa cảm thán, rốt cuộc tiến độ của mình đã vượt qua Tô Nhu Nhu, ân ái với người yêu đúng là rất sảng khoái!

Nhưng sự thật chứng minh hắn đánh giá bản thân quá cao, hoặc đánh giá Loạn thế tình triền quá thấp!

Bởi vì Tô Nhu Nhu đã có mang!

Thật sự rất đáng bật ngửa một chút!

Tô Nặc bị điện giật ngoài ý muốn, cái chuyện mang thai này thật sự rất khó đỡ, chắc suốt đời mình cũng đuổi không kịp!

Chuyện xảy ra tiếp theo vẫn rất gay cấn, thậm chí có phần còn quyết liệt hơn! Dưới ánh nhìn của mọi người, Tô Nhu Nhu bị Âu Dương Kim Long đè lên bàn cơm bíp bíp —— Sau chuyện đó, hắn cảm thấy nhục nhã sống không bằng chết, cả ngày đều khóc lóc sướt mướt, tiều tụy mảnh mai đến mức gió thổi chắc cũng bay luôn!

Vốn là búp bê thủy tinh không tì vết, sao có thể chịu được sự dày vò này! Vì thế lâu đài hoa sen trắng bắt đầu héo tàn, gió thổi đầy trời, thê thảm vô cùng! Tô Nhu Nhu thấy cảnh xót lòng, trái tim vỡ thành từng mảnh, sau đó ho ra một miệng đầy máu tươi!

“Nhu nhi!” Cho dù vượt qua ngàn năm, Âu Dương Kim Long vẫn gọi Tô Nhu Nhu bằng cái tên thâm tình như thế, hắn hoảng sợ lắc lư thân thể gầy yếu trong lòng, “Em sao vậy! Em đừng làm anh sợ! Nhu nhi! Nhu nhi!”

Tô Nặc sốt ruột, lắc lắc cái gì, tìm bác sĩ cho người ta đi chứ!

“Mau tìm bác sĩ giỏi nhất thế giới tới đây cho tôi!” Âu Dương Kim Long rống giận, thanh âm xuyên chín tầng mây!

Đúng là long trời lở đất!

Thế nhưng kết quả mà các bác sĩ chẩn đoán được còn long trời lở đất hơn!

Bởi vì Tô Nhu Nhu đã có mang! Hơn nữa còn là thai long phượng! Phải nói là cát tường quá xá!

Tô Nặc nổi da gà, nhịn không được sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình rồi tiếp tục kéo xuống.

Sau đó hắn nhìn thấy một bình luận vô cùng đặc sắc!

—— Tác giả viết hay quá! Nói thật trước giờ tôi vẫn luôn tưởng tượng Tô Nặc là Tô Nhu Nhu, cả hai rất giống nhau, nhìn mặt muốn nựng quá cơ! Lăn lộn cầu tình tiết sản nhũ!

*sản nhũ là sau khi sinh con, thụ có sữa cho con bú.

Tô Nặc lập tức hóa đá.

Rất giống. . . Là thế nào?!