Chương 25: Ô Long ăn giấm và thích tiểu thuyết. . .

*ăn giấm = ghen

Trong đại sảnh mang phong cách Địa Trung Hải, Khâu Tử Ngạn đang giúp Đường Tiểu Ngữ lấy điểm tâm ngọt.

“Tôi không ăn đâu.” Đường Tiểu Ngữ có chút xấu hổ.

“Dù sao cũng không có gì làm, ra ngoài hóng gió đi.” Thấy cậu ta hơi mất tự nhiên, Khâu Tử Ngạn dẫn Đường Tiểu Ngữ ra ban công.

“Ủa.” Tô Nặc vừa vào cửa liền nhìn thấy một bên mặt và bóng dáng của Đường Tiểu Ngữ, cảm thấy hơi quen quen.

“Nhìn gì thế?” Âu Dương Long đưa cho Tô Nặc một ly rượu, nhìn theo ánh mắt của hắn, vừa vặn nhìn thấy Khâu Tử Ngạn đang xoay người đóng cửa ban công.

Vì thế ngài giám đốc lập tức cảm thấy khó chịu! Hơn nữa còn có chút chua chua!

Bất quá hắn sẽ không thể hiện ra ngoài! Bởi vì hắn là phúc hắc công! Đương nhiên sẽ không làm chuyện đập bảng hiệu như vậy!

Nhưng thật ra Tô Nặc vô tội, vừa rồi hắn thật sự nhìn Đường Tiểu Ngữ, hơn nữa còn rất muốn chạy tới nhìn kĩ một chút —— Mình nhất định đã gặp cậu ta ở đâu đó! Nghĩ mãi không ra thiệt bực mình quá đi.

Suy nghĩ trầm tư suốt năm phút, Tô Nặc vẫn không nhớ ra người nọ là người nào, vì vậy càng thêm sốt ruột. Rõ ràng rất quen nhưng lại nghĩ mãi không ra, cảm giác này thật sự rất khó chịu! Nhưng nếu mình thấy quen mắt, nói không chừng là người mới trong công ty? Không thể là vệ sĩ của Khâu Tử Ngạn được, nếu nói đến vệ sĩ, mình mới là người cần đây này! Được rồi thật ra cũng không cần lắm nhưng bị so sánh với hắn vẫn rất là khó chịu!

Thời gian trôi qua, Tô Nặc thật sự chịu hết nổi, vì thế quyết định bưng ly rượu bước ra ban công —— Mình và Khâu Tử Ngạn là người mẫu cùng công ty, đi qua tán gẫu hai ba câu chắc không kì lạ đâu nhỉ? Làm vậy mới có thể nhìn thấy mặt người kia!

Thật sự quá thông minh!

“Cậu muốn đi đâu?” Âu Dương Long nghiêng người cản Tô Nặc, quả thật sắp bị giấm chua nhấn chìm rồi! Không yên lòng thì thôi đi, cứ lo nhìn ban công nãy giờ cũng tạm bỏ qua đi, bây giờ còn muốn chạy qua đó nữa!

“Tôi đi nói vài câu với Khâu Tử Ngạn.” Tô Nặc cảm thấy lí do của mình rất hợp lí!

“Tôi đi với cậu.” Âu Dương Long bình tĩnh trả lời, không làm giới phúc hắc mất mặt chút nào!

Ngoài ban công, Khâu Tử Ngạn đang chơi ảo thuật biến đồng xu với Đường Tiểu Ngữ, “Đoán xem bên tay nào?”

“Trong tay áo, lộ ra hết rồi kìa.” Đường Tiểu Ngữ bật cười.

. . . . .

“Không cần thẳng thắn vậy chứ?” Khâu Tử Ngạn dở khóc dở cười, bị vạch trần thẳng thừng như vậy thật đúng là mất mặt!

“Để tôi làm cho.” Đường Tiểu Ngữ cầm đồng xu, sau đó vén tay áo lên.

Bình thường thì một đồng xu ném tới ném lui ở hai tay, vài giây sau thì biến mất không còn thấy gì nữa. Khâu Tử Ngạn vô cùng tập trung cũng không nhìn ra được gì, vì thế kéo tay Đường Tiểu Ngữ qua kiểm tra, “Cậu làm bằng cách nào thế?”

Đường Tiểu Ngữ cười cười, không nói cho hắn biết.

“Đừng keo kiệt như vậy!” Khâu Tử Ngạn không cam lòng.

Tô Nặc và Âu Dương Long còn chưa đi đến ban công đã nhìn thấy một màn này qua cửa sổ nhỏ!

Nắm tay nhau cười đùa. . .

Âu Dương Long sờ sờ cằm, quay đầu nhìn Tô Nặc, chỉ thấy hắn đứng trợn mắt há mồm, cả người đều hóa đá rồi!

Có cần phản ứng lớn như vậy không! Ngài giám đốc thật sự muốn gào lên, hận không thể trực tiếp xách tai kéo người đi!

Tô Nặc hoàn toàn không biết mình lại bị hiểu lầm thêm lần nữa! Hắn còn đang khiếp sợ, người bên cạnh Khâu Tử Ngạn không phải là Đường Tiểu Ngữ giúp anh mình bắt gian trong sòng bạc lần trước sao?! Tại sao đột nhiên cậu ta lại xuất hiện ở đây, đã thế còn đứng cười đùa với tên cơ bụng, chuyện này không khoa học! Gia thế của Khâu Tử Ngạn rất trong sạch, cha mẹ đều là giáo sư, không có khả năng quen biết xã hội đen! Chẳng lẽ Đường Tiểu Ngữ nhận tiền của người ta đi dụ dỗ Khâu Tử Ngạn đánh bạc?! Đi sai hết bước này đến bước khác, ngôi sao lớn thua hết sạch tiền tán gia bại sản, cuối cùng đành phải đứng cuối đường ăn xin, thật sự quá thê thảm!

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, với vóc dáng và diện mạo này, Khâu Tử Ngạn vào Cái Bang nhất định sẽ được xếp vào hàng bát đại trưởng lão! Tô Nặc thậm chí đã tưởng tượng đến hình ảnh Khâu Tử Ngạn gõ chén mẻ hát làn điệu “hoa sen rụng”, hình ảnh tiếng động 3D cực kì sinh động!

*Cái Bang (theo truyện võ hiệp) thường dùng để chỉ một hội tập hợp những người ăn mày.

“Cậu còn muốn đi nữa không?” Âu Dương Long áp chế sự ghen tuông, giả vờ lơ đãng hỏi.

Dĩ nhiên là không! Tô Nặc quyết đoán lắc đầu, cảm thấy mình cần có thời gian để xem xét chuyện này rõ ràng!

“Vậy muốn qua kế bên ăn chút gì không?” Âu Dương Long biết rõ dụ Tô Nặc bằng cái gì là hữu hiệu nhất, “Có thịt xiên nướng mật ong và bồ câu hầm hạt dẻ đấy.”

Vừa nghe là muốn chảy nước miếng rồi!

Thế nhưng ngoài dự đoán của hắn, Tô Nặc cư nhiên lắc đầu từ chối! Bởi vì bốn tiếng trước, theo thường lệ, Đới An đã dẫn hắn đi ăn một bữa tiệc lớn vừa xa xỉ lại phong phú, thế nên bây giờ bụng rất là no!

Nhưng Âu Dương Long hiển nhiên không biết! Hắn chỉ có thể phán đoán theo trực giác, nhất định là Tô Nặc nhìn thấy Khâu Tử Ngạn nói cười vui vẻ đụng tay đụng chân với người khác nên mới buồn đến mức không muốn ăn gì!

Vì thế ngài giám đốc càng lúc càng chua!

Rốt cuộc mình có nên nói sự thật cho cái tên cơ bụng không đây! Tô Nặc đứng trước quầy ăn, cảm thấy vô cùng rối rắm!

Lại còn hoảng hốt tinh thần nữa cơ à?! Âu Dương Long cảm thấy đầu mình ong ong, bắt đầu hối hận đã mời cả Tô Nặc và Khâu Tử Ngạn cùng đến dự buổi tiệc hôm nay! Tự nhiên lại kiếm thêm chuyện bực mình, đúng là ngu hết chỗ nói!

Tô Nặc do dự hết nửa ngày, cuối cùng cũng không trực tiếp xông lên. Hắn định về hỏi anh hai xem đã xảy ra chuyện gì rồi mới đưa ra quyết định!

Mình đúng là tốt bụng, cư nhiên lại âm thầm đi giúp tên cơ bụng! Lấy việc giúp người làm niềm vui. . . Tô Nặc nhịn không được khen ngợi bản thân nhiệt liệt!

Tuy rằng Âu Dương Long rất muốn đi qua dạy dỗ tiểu ngu xuẩn kia, nhưng dù sao hắn cũng là người chủ trì tiết mục, bây giờ đông khách thế này, cứ bám vào bên người Tô Nặc cũng không hay lắm. Âu Dương Long đành phải tiếp tục đi tiếp khách, không quên giám sát chặt chẽ hướng đi của Tô Nặc!

Là một đóa hoa cao quý kiêu ngạo, Tô Nặc đã được công ty chỉ dạy rằng không thể quá nhiệt tình! Vì vậy trình độ giả vờ u buồn của hắn đã đạt đến ngưỡng không thể thuần thục hơn! Sau khi Âu Dương Long đi, Tô Nặc tao nhã bưng một ly rượu, ngồi trong góc sô pha bắt đầu chơi di động. Lông mi dài rũ xuống, chiếc mũi thẳng thanh tú, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp làm người ta muốn rơi lệ!

Quả nhiên vô cùng thoát tục! Mọi người đều cho rằng hắn đang thưởng thức thơ ca hoặc văn xuôi! Lông mày nhăn lại chính là bằng chứng! Trong giới giải trí xa hoa truỵ lạc vẫn còn người lạnh nhạt thoát tục thế này, thật sự quá thuần khiết!

Nhưng không ai biết Tô Nặc đang dùng di động lướt diễn đàn, hắn nhíu mày là vì mạng ở đây quá chậm! Trang web load mãi không được làm người ta sốt ruột quá đi mất!

«Loạn thế tình triền ②: Giám đốc tà mị yêu người mẫu» rốt cuộc cũng có cập nhật! Nhất định phải vào xem!

Sau khi Tô Nhu Nhu và vương gia nắm tay nhau xuyên không, ai ngờ lại bị bão phía tây Thái Bình Dương tập kích, hai người bất cẩn buông tay, xuyên đến hai nơi khác nhau, hơn nữa còn bị mất trí nhớ!

Thật sự quá ngược tâm!

Là siêu mẫu cấp vũ trụ, Tô Nhu Nhu có được tất cả mọi thứ mà người bình thường muốn! Hai mắt lấp lánh sắc tím, tóc màu xanh nước biển, da thịt trắng nõn, đôi môi hồng nhuận, móng tay hồng nhạt. . . Khoan đã, người bình thường ai lại muốn mấy thứ này! Tô Nặc 囧 囧 cả người tê dại, hưng trí bừng bừng tiếp tục xem!

Là người đẹp nổi tiếng toàn thế giới, Tô Nhu Nhu có rất nhiều người theo đuổi, bao gồm trùm dầu mỏ Trung Đông, hoàng tử bí ẩn Nam Á, quý tộc vương thất châu Âu, thậm chí còn có cả tù trưởng bộ lạc Nam Mỹ! Quà tặng sinh nhật năm nào cũng có thể xếp thành một toà núi nhỏ, bao gồm xe thể thao bằng vàng ròng, vương miện kim cương, thảo dược quý hiếm, đồ cổ vô giá và vòng hạt bắp. . . Chậc chậc, tù trưởng Nam Mỹ này chẳng có sức cạnh tranh gì cả! Tô Nặc khinh bỉ trề môi, làm gì có ai muốn đeo hạt bắp chứ! Đưa cho ly nước ép bắp còn có lí hơn!

Nhưng điều khiến cho những người theo đuổi tan nát cõi lòng là, Tô Nhu Nhu chẳng thèm ngó ngàng tới bất kì thứ gì, trong cặp mắt của hắn chỉ ngập tràn băng tuyết rét lạnh, từ trước tới giờ đều không để tâm đến bất kì ai, trái tim giống như làm bằng kim cương!

Vì thế lời đồn đãi từ từ dựng lên, mọi người đều nói Tô Nhu Nhu là một đóa hoa thủy tiên trắng chỉ biết yêu bản thân mình! Một truyền mười, mười truyền trăm, những lời đồn này rốt cuộc truyền đến tai đại gia tập đoàn tài chính nắm giữ mạch máu kinh tế vũ trụ, chủ tịch giám đốc tổng giám đốc tổng quản lý tập đoàn Âu Dương – Âu Dương Kim Long!

*ý nghĩa của hoa thủy tiên trắng là sự ích kỉ và chỉ yêu chính mình.

Tô Nặc tặc lưỡi, chức vị này đúng là khủng thật!

“Tôi không tin trên thế giới này lại có người không yêu tôi!” Âu Dương Kim Long tà mị lãnh khốc nhếch miệng, thản nhiên nói, “Báo cho quản gia, giúp tôi chuẩn bị máy bay riêng Boeing 747, tôi muốn đi gặp người kia một lần.”

Máy bay riêng Boeing 747. . . Tô Nặc run lẩy bẩy, điện giật dữ quá!

Máy bay gắn đầy kim cương bay lên trời, xuyên qua chín tầng mây, bay đến thế giới bên kia! Âu Dương Kim Long ngồi bên cửa sổ, đột nhiên xuất hiện một loại ảo giác kì quái! Loại cảm giác này thật quen thuộc. . . Hình như vào ngàn năm trước, trên bầu trời này, trong đám mây này, mình đã ôm một người xinh đẹp tuyệt trần mảnh mai nhưng toàn thân lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch và ngập tràn đau khổ, tim mình đau như bị dao cắt!

“Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Âu Dương Kim Long hét lớn một tiếng, hất xì gà thượng hạng và rượu đỏ Laffey xuống đất, ôm đầu đau khổ nói, “Rõ ràng chuyện vẫn chưa xảy ra, tại sao tôi lại cảm thấy quen thuộc như thế! Ai đó nói cho tôi biết đi! Sâu trong kí ức kia, rốt cuộc cất giấu bí mật gì?!”

Trái tim tan nát!

Đại khái sợ độc giả quá đau buồn, tác giả còn đặc biệt chu đáo ghi chú một dòng màu xanh nhắc nhở: chỗ này có thể hơi ngược tâm một chút, nhưng sẽ nhanh chóng hạnh phúc trở lại, mọi người không cần quá đau buồn, yêu mọi người nhiều!

“Phốc!” Tô Nặc thiếu đạo đức bật cười, bất quá lập tức nhanh chóng nhịn lại! Không phải vì thấu hiểu nỗi khổ của tác giả mà là đúng lúc nhớ mình là bông hoa cao quý, không thể nói cười tuỳ tiện! Nhưng tình tiết hài thế này, nếu đọc tiếp chắc chắn sẽ nhịn không được cười ầm lên! Vì đại cuộc, Tô Nặc đành phải lưu luyến cất di động vào túi áo, dự định buổi tối trước khi đi ngủ sẽ cẩn thận chiêm ngưỡng lần nữa!

“Xin chào.” Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng chào hỏi ân cần.

“. . . Là cậu?!” Tô Nặc quay đầu lại, nhìn thấy Đường Tiểu Ngữ!

“Phải, là tôi.” Đường Tiểu Ngữ cười cười, “Lần trước anh đã cứu tôi, tôi vẫn chưa cám ơn anh.”


Thịt nướng mật ong

Bồ câu hầm hạt dẻ

[1] Hoa thủy tiên trắng: tên tiếng Anh là Narcissus, nhụy hoa được cho là chứa mắt của chàng Narcissus bất hạnh theo truyền thuyết dưới đây.

Narcissus là một chàng trai hết sức xinh đẹp, nhưng chẳng yêu ai ngoài bản thân mình. Chàng cho rằng chỉ có mình mới xứng đáng với tình yêu của mình mà thôi.

Có lần, đi lạc vào rừng, chàng gặp tiên nữ Echo. (Echo bị nữ thần Hera – vợ của thần Zeus trừng phạt, nàng phải im lặng và chỉ được lặp lại những lời người khác nói). Echo nấp mình trong rừng sâu, ngắm nhìn và say mê chàng.

Narcissus nhìn quanh và cất tiếng hỏi:

“Có ai ở đấy không?”

“Có ai ở đấy không?” Nàng Echo đáp.

“Lại đây.” Narcissus gọi to.

“Lại đây.” Echo đáp.

Nàng Echo bước ra chìa tay cho Narcissus nhưng chàng đã đẩy nàng và phóng ngựa chạy mất. Nàng Echo đau khổ chỉ còn biết âm thầm nhắc lại bất cứ tiếng gọi nào.

Một ngày mùa xuân, Narcissus đến bên một dòng suối để uống nước. Chàng sững sờ ngắm nhìn bóng mình dưới lòng suối. Chàng vẫy gọi rồi đưa tay vuốt ve, bóng hình tan vỡ. Chỉ một dòng suối lạnh buốt đáp lại. Gọi mãi, gọi mãi… Cuối cùng, vì quá yêu thương hình ảnh của chính mình phản chiếu trên dòng suối, Narcissus mỏi mòn dần, gục chết bên đám cỏ xanh.

Ở nơi chàng gục xuống, bỗng mọc lên một bông hoa trắng muốt, thoang thoảng hương thơm. Người ta gọi đó là hoa Thủy Tiên. Còn nữ thần Echo vốn yêu say đắm Narcissus nhưng không được đáp lại nên cũng đã héo hon tàn tạ dần cho đến khi chỉ còn âm thanh của nàng vương vấn nhớ nhung trên cõi trần gian. Phải chăng do sự tích này mà Thủy Tiên được coi như biểu tượng của sự kiêu sa và quá yêu thương bản thân mình.

Các cô gái khi được tặng hoa Thủy Tiên nên cẩn thận: người đã gửi nó chỉ luôn chú ý tới chính anh ta nhiều hơn.