Chương 4: Không phải người là Long

Một hồi lâu sau…

Dương Thanh Phong xoay người Thanh Nhi lại.Mắt nhìn mắt. Môi hắn tiến lại gần rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn. Bất ngờ, lưỡi của Thanh Nhi tự động tìm đến lưỡi hắn. Cả hai hôn ngày càng mạnh bạo hơn. Rời nhau một chút. Mắt lại nhìn mắt. Thanh Nhi mặt đỏ như trái cà chua, né tránh ánh mắt hắn. Hắn liền cười một cái rồi kéo nàng vào bồn tắm.

Trong làn nước mát lạnh, Thanh Nhi nép sát vào ngực Dương Thanh Phong. Còn hắn thì đang nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng. Sau một hồi lâu im lặng, Thanh Nhi thẹn thùng ngước lên nhìn hắn nói:

“Những điều chàng nói lúc nãy… là thật chứ?”

Dương Thanh Phong liền trả lời bằng giọng quả quyết: “Đương nhiên là thật rồi,ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng!” Chả lẽ hắn lại nói không.

Nghe được vậy Thanh Nhi liền cười một cái mãn nguyện. Cả hai lại trao cho nhau nụ hôn nồng cháy.

Tắm xong, cả hai cùng ra ăn cơm. Dương Thanh Phong bắt Thanh Nhi đút cho mình ăn trong khi tay hắn mân mê vú nàng. Sau khi ăn xong, Thanh Nhi thì đi rửa bát còn hắn tiếp tục tu luyện,bắt đầu tu luyện hắn chợt giật mình"quái nửa tháng nay tăng lên hai cảnh giới mà vừa hôm qua mới lên luyện khí tứ đọan sao hôm nay đã lên luyện khí tứ đọan đỉnh phong".

Thấy lạ hắn bèn gọi cô cô:

"cô cô xem chuyện này là sao".

Cô cô tâm thần dò xét hắn hồi lâu mới lẩm bẩm nói:"Thật sự là Cửu Linh Thần Thể,chả lẽ là do trận chiến năm đó gây nên."

Nghe vậy hắn nói:" Cửu linh thần thể là gì vậy cô cô,có hại không?"

Cô cô cười nói:"không có hại cho ngươi Thậm chí có rất nhiều chỗ tốt ,tốc độ tu luyện nhanh hơn người thường,hồi phục nhanh hơn,hơn nữa còn mạnh hơn đồng giai,Đặc biệt thần hồn lực lượng mạnh gấp mấy lần đồng giai."

Nghe cô cô nói vậy hắn mừng như điên,vội hỏi:"vậy cô cô nói trận chiến năm đó là như thế nào?"

"Trận chiến năm đó xảy ra khi ngươi vẫn còn trong trứng."cô cô trả lời.

mồm hắn mở lớn"ta từ trong quả trứng chui ra sao,ta là người sao có thể chui ra từ quả trứng được ."

Cô cô ha ha cừơi nói:"ai nói ngươi là người,cha ngươi là Hỗn Độn Thần Thú còn mẹ ngươi là mẫu Bạch Long vậy ngươi nói ngươi là gì?"

Tâm thần hắn chợt động muốn biến hình nhưng mãi vẫn không thấy gì mới ỉu xìu hỏi:

"nếu ta là rồng sao không biến được hình?"

Cô cô mới nói:"Cái đó chắc là do trận chiến năm đó Hắc Ám Ma Long dẫn Ngũ đại hộ pháp Đại MaThần,Tử Thần,Tà Thần,Độc Thần ,Dâm Thần đến chỗ cha ngươi mưu đồ đọat ngươi đi vì biết được ngươi là Thôn Phệ Long Thể,nhưng bị cha ngươi biết được nên đi cầu viện ngọai công ngươi là Hòang Kim Thánh Long ,sau đó đại chiến xảy ra hai bên đánh nhau ngươi chết ta sống.

Bên Thánh Long có Huyền Vũ ,Băng hòang,Hỏa Phượng,bạch Hổ Kỳ Lân lục đại thần thú ,thêm phụ mẫu ngươi hợp kích tính ra hơn bên kia một người nên chiếm ưu thế.Thánh Long đấu với Ma Long ,Huyền Vũ Đấu Đại Ma Thần,Bạch Hổ đấu với Tà Thần ,Kỳ Lân Đấu với Tử Thần còn Băng Hòang cùng phụ mẫu ngươi đấu với Dâm Thần Hỏa Phượng Thì giết chết Độc thần.

Kỳ lạ là trong trận chiến đấy người bị thương và người chết máu huyết rơi xuống tòan bộ bị quả trứng ngươi hấp thu,người đầu tiên chết là Dâm Thần,rơi xuống đến nơi chỉ còn lại xác khô,sau đó là Độc Thần,Tà Thần rồi Tử thần cuối cùng là Đại Ma Thần ,Ma Long Thấy tình Thế không ổn bị thương nặng liền liều chết dùng Long châu phá vòng vây chạy chốn Thánh Long Thấy vậy cũng phải phun Long châu đỡ sát thương cho mọi người ,hai Long châu va vào nhau tạo nên một lượng sát thương khủng khiếp.Cuối cùng hắn tuy chạy được nhưng Long Châu của hắn cùng vị kia Thánh Long đều bị ngươi nuốt mất.

Sau đó cha mẹ ngươi hợp kích tạo hành lang hư không để ta mang ngươi rời đi, nào ngờ lúc sau Ma Long quay lại cắn trả một kích làm hành lang sụp đổ ta vì cứu ngươi nên bị lực lượng thời không phá nát thân thể,máu huyết của ta ngươi cũng hấp thu,rồi ta với ngươi bị lưu lạc đến đây ta chỉ còn lại linh thể thần hồn nên đã mang ngươi đến Dương gia rồi trốn vào vòng cổ của ngươi trị thương."

Dương Thanh Phong nghe cô cô kể một tràng dài mà kinh sợ trận chiến kinh thiên động địa ấy rồi đỏ mặt hỏi:

"vậy ý cô cô là máu con pha tạp quá nhiều lên không hóa long được."

Cô cô mặt đỏ như gấc trả lời:"ta đóan vậy,ừm..còn chuyện về ngươi lên cấp nhanh ta nghĩ do thể chất của ngươi khi ngươi hoan ái với cô gái kia,vì cô ta còn là xử nữ. Tạm thời ngươi cũng đừng làm chuyện đó nữa đợi ngươi lên linh giả có thể luyện công pháp thì ta truyền công pháp kia cho ngươi đến lúc đó ngươi giao hoan với người khác thì sẽ hấp thu một phần linh khí của người đó,hấp thu ít hay nhiều là do ngươi còn có thể song tu cả hai cùng có chỗ tốt."

suy nghẫm một lúc rồi Dương Thanh Phong nói:"ta phải đi linh kĩ đường tìm một ít linh kĩ chứ từ giờ đến lúc tiến vào linh giả còn một quãng thời gian mà linh kĩ của cô cô hiện nay cấp cao quá ta không dùng được."

Cô cô gật đầu rồi tiến vào trong vòng cổ,Dương Thanh Phong ra ngòai hướng phòng Dương Thiên Hạo mà đi.Híp mắt lại, sau khi thích ứng một chút ánh mặt trời, Dương Thanh Phong lúc này mới cẩn thận đem cửa đóng lại, nhàn nhã đi trên con đường đầy đá vụn, chậm rãi đi đến hậu viện.

Hai bên con đường, trồng nhiều cây cổ thụ xanh biếc, làm cho người ta tinh thần chấn động.

Chuyển sang một con đường, một trận thiếu nữ tiếng cười, cũng từ một cái đường khác truyền ra.

Không khí yên tĩnh bị quấy rầy, Dương Thanh Phong nhíu mày, nhìn qua thanh âm phương hướng, thấy một đám thiếu nữ cười duyên đi tới.

Trong vài vị tú lệ thiếu nữ, một vị dung mạo vũ mị thiếu nữ, đang hé miệng cười, khuôn mặt lộ ra một cỗ vũ mị phong tình, làm cho vài vị thanh sáp thiếu nữ bên cạnh có chút tự ti.

Thiếu nữ này chính là người tại trắc nghiệm quảng trường đại xuất phong đầu Dương Mị Nhi.

Đi đến cuối đường, tiếng cười mang đủ hấp dẫn của Dương Mị Nhi bỗng nhiên yếu đi, nàng nhìn vị thiếu niên bên trái cách đó không xa…

Ánh sáng biến mất tại chân trời, chiếu vào vị thiếu niên tay gác trên gáy, khuôn mặt lạnh nhạt, hết sức mê người.

Một đôi con ngươi có thể câu hồn đoạt phách, nhìn vị thiếu niên càng ngày càng tới gần, nhìn khuôn mặt không biết là đang tươi cười hay châm chọc của hắn, tinh thần của Dương Mị Nhi , bỗng nhiên có chút hoảng hốt không hiểu…

Ba năm trước, vị thiếu niên đó, khóe miệng, vẫn thường lộ ra một mạt tươi cười làm cho người ta say mê.

Nhìn thiếu niên chậm rãi đi đến, mấy người Tiêu Mị đều dừng lại, thanh âm cười đùa cũng yếu đi rất nhiều.

Mấy vị thiếu nữ thanh tú bên cạnh Dương Mị Nhi , mở to hai mắt nhìn thiếu niên từng được cho là vinh diệu của gia tộc kia, biểu tình trên khuôn mặt, nói không ra là tiếc hận hay là cái gì khác nữa.

Dương Mị Nhi đứng tại chỗ, trong lòng có chút bối rối, dưới đáy lòng, nàng thật ra cũng thường hay nghĩ tới lúc cùng người thiếu niên đã làm nàng hết lòng hâm mộ này tán gẫu vui vẻ không thôi, bất quá, sự thật cũng nói cho nàng biết rằng, hai người chênh lệch càng lúc càng lớn, đem tâm tư đặt trên một phế nhân, rõ ràng là không thông minh chút nào.

Mi mắt cong cong khẽ cau lại, rồi lập tức giãn ra, trong lòng Dương Mị Nhi có chút bất đắc dĩ thầm nghĩ: "Chào hỏi một chút vậy, dù gì đi nữa, hắn vẫn tính là biểu ca của mình."

Không biết được ý nghĩ trong lòng của Dương Mị Nhi , Dương Thanh Phong hai tay gác sau gáy, lười nhác đi đến.

Nhìn thiếu niên tới gần, khuôn mặt xinh đẹp của Dương Mị Nhi cứng nhắc mỉm cười, nhưng hành động của thiếu niên, lại làm nụ cười còn chưa hoàn toàn hiện ra cứng lại trên mặt, nhìn qua có chút buồn cười.

Hai tay gác sau gáy, Dương Thanh Phong như đi qua như chỗ không người, ánh mắt hờ hững lướt qua mấy vị thiếu nữ, không hề biểu hiện ra chút lưu luyến nào.

Khẽ há cái miệng hồng nhuận nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, Dương Mị Nhi có chút ngạc nhiên, lấy dung mạo của nàng, nào đã phải từng chịu qua loại đãi ngộ như thế? Trong lòng thoáng xuất hiện một tia tức giận, nhịn không được gọi một tiếng: "Thanh Phong biểu ca."

Cước bộ khẽ dừng lại, Dương Thanh Phong không cũng không xoay người, ngữ khí nhàn nhạt, giống như hai người không quen biết nói chuyện với nhau: "Có việc gì?"

Ngữ khí bình thản mà lạ lẫm, làm Dương Mị Nhi sững sờ, ngập ngừng lắc lắc đầu: "Không…"

Dương Thanh Phong nhíu nhíu mày, cũng không quan tâm, lắc lắc đầu, tiếp tục cất bước đi.

Nhìn bóng dáng biến mất tại cuối con đường, Dương Mị Nhi uất hận dậm chân, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Đi qua một đoạn đường cong, Dương Thanh Phong ngẩng đầu nhìn căn phòng rộng mở trước mắt, biển bài trí phía trên phòng, có ba chữ linh kĩ đường to màu đỏ như rồng bay phượng múa.

Nghe tiếng cổ vũ truyền ra từ linh kĩ đường, Dương Thanh phong có chút ngoài ý muốn, nơi này ngày thường đều ít khi có người đến, hôm nay sao lại náo nhiệt vậy nhỉ?

Nhún vai, Dương Thang Phong tùy ý bỏ qua ý niệm trong đầu, cất bước tiến vào đấu kĩ đường.

Vừa vào đấu kĩ đường, từng trận hoan hô của thiếu niên thiếu nữ, không ngừng truyền tới.

Trong đấu kĩ đường, chia thành hai bộ phận, phía đông là cất giữ đấu kĩ của gia tộc, mà phía tây, là một huấn luyện trường quy mô không nhỏ, lúc này, không ít người trong huấn luyện trường, đều hứng trí bừng bừng nhìn hai người tại giữa sân tỷ thí.

"Nhìn độ dày của đấu khí của Dương Tinh biểu ca, sợ rằng phải tới luyện khí tám đọan rồi a."

"Hắc hắc, hai tháng trước, Dương Tinh biểu ca đã bước vào luyện khí tám đọan rồi."

"Tuy hắn là luyện khí tám đoạn, nhưng Tuyết Nhi biểu muội lại là chín đoạn, xem ra, Dương Tinh biểu ca muốn thắng thật sự là không có khả năng a."

"Tuyết Nhi biểu muội cố lên!"

Nghe đám người truyện ra tiếng bàn tán kinh dị, cước bộ của Dương Thanh Phong lúc này mới dừng lại, ánh mắt quét qua giữa sân, cuối cùng có chút hứng trí dừng lại ở trên người thiếu nữ áo tím xinh đẹp.

Dương Tuyết Nhi kém hắn hai tuổi theo trí nhớ thì từ lúc mệnh danh phế vật vẫn luôn tốt với hắn thậm chí có cảm giác cô gái này thích mình,không giống như Dương Mị Nhi vừa rồi ,khi hắn còn là thiên tài thì lúc nào Dương Mị Nhi cũng theo đuôi hắn đến khi hắn bị mang danh phế vật thì coi thường hắn.

"Con bé này hôm nay sao lại rảnh rỗi tỷ thí cùng người khác vậy nhỉ?" Trong lòng thầm nói một tiếng, cước bộ của Dương Thanh Phong dừng tại mặt đông của linh kĩ đường, tùy ý lấy ra một quyển trục màu đen, sau đó chậm rãi mở ra, quyển trục sau khi mở xuất hiện mấy chữ to màu vàng.

Hoàng giai trung cấp: Toái thạch chưởng! Linh kĩ hệ thổ.

Nhàn nhã tựa vào giá sách, Dương Thanh Phong một bên đọc tu luyện phương pháp của Toái Thạch chưởng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn tình huống chiến đấu kịch liệt trên huấn luyện trường.

Đại đường rộng mở, như bị chia cắt thành hai thế giới riêng biệt, phía tây ồn ào không ngớt, phía đông lại im lặng bình yên.

Đối thủ của Dương Tuyết Nhi là một thiếu niên, bất quá tuổi của hắn cũng chỉ mười bảy mười tám, bộ dáng cũng khá anh tuấn.

Thiếu niên tên Dương Tinh ,là cháu của Dương gia đại trưởng lão, thiên phú tu luyện cũng không tệ, mười bảy tuổi, đã tu đến luyện khí tầnh 8 ,trong gia tộc cũng chỉ có Tuyết Nhi là hơn được hắn.

Dương Thanh Phong đối với vị biểu ca này của mình không có ấn tượng nhiều lắm, ngẫu nhiên gặp mặt, cũng là lạ lẫm chào hỏi cho có rồi hai bên đều tự rời đi, có lẽ vì gia gia hắn cùng phụ thân của mình không hòa hợp nên vậy, Dương cũng cảm giác được, vị biểu ca này đối với mình cũng không có hảo cảm gì, lại thêm duyên cớ do ba năm suy sút, cho nên, vị biểu ca này trong ba năm cũng không đặc biệt tìm đến mình gây phiền toái gì…

Nhàn nhạt cười, Dương Thanh Phong bỏ qua hồi ức trong đầu, tiếp tục nghiên cứu Toái Thạch chưởng trong tay.