Chương 20: 9 vs 23

Hai đứa trẻ mang theo đống thức ăn đi suốt 2 ngày liền. Tại sao họ lại phân biệt được ngày đêm? Bởi vì cái vực này không bị bịt kín, vẫn nhìn được ánh sáng từ bên trên. Chỉ là quá sâu, cho nên ánh sáng không chiếu tới họ được. Đó là lí do họ mang theo chai nước đựng nước suối vàng phát sáng để nhìn đường.

Chính là đi mãi, đi mãi không có điểm dừng. Sang tới ngày thứ ba ở dưới vực, cũng tức là ngày thứ năm trong bảy ngày trên Đảo.

Lâm Thi Thi mất kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc là có đường lên không? Hay chúng ta cứ dứt khoát ở dưới này đi? Đằng nào cũng chỉ còn hai ngày nữa là họ sẽ vớt mình lên để đoàn chiến mà."

Người xem ở kênh của Tần Vũ chỉ còn lác đác vài người, bởi vì việc đi tìm đường lặp đi lặp lại quá nhàm chán cho nên chả có ai xem.

Tần Vũ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Nếu vậy chúng ta chờ ở đây xem sao." Dù sao chỉ còn hai ngày nữa, lên sớm một ngày cũng chả để làm gì.

Lâm Thi Thi nói một cách chắc chắn: "Camera có định vị, họ sẽ tới đem chúng ta lên thôi."

Hai người chờ thêm một ngày nữa, đương nhiên trong thời gian này hai người họ luyện tập rất nhiều và thật sự có người đáp phi thuyền xuống dưới vực. Thời gian đang là ban đêm. Cũng tức là đã qua mười hai giờ, bước tới ngày cuối cùng của trò chơi Đảo sinh tồn này. Tần Vũ thầm nghĩ 7 ngày này có lẽ trôi qua nhẹ nhàng hơn hắn nghĩ, hầu hết thời gian hắn đều ở dưới vực này với Lâm Thi Thi. Dù sao Tần Vũ cũng còn nhỏ, hắn quên luôn việc bản thân suýt chết khi rơi xuống vực, nhưng người khiến hắn rơi xuống thì hắn vẫn nhớ kĩ

Hai người được đưa ra khỏi vực, sau đó được thả ở một bãi biển. Tần Vũ nhìn radar, bảy chấm xanh cũng đang hướng về phía biển mà hai mươi ba chấm đỏ cũng đang hướng về phía bãi biển.

Tức là còn bốn nhóm sống sót? Hỗn chiến? Hắn nhíu mày suy nghĩ. Tại sao chỉ có bảy chấm xanh thôi? Nếu tính cả hắn và Lâm Thi Thi mới chỉ có 9 người. Vậy một người nữa đâu? Chẳng lẽ Khương Dịch kia chết rồi? Nếu như anh ta còn sống, ban tổ chức ắt hẳn phải bắt anh ta tới đây mới phải.

Hắn tiếc nuối chẹp miệng, nếu như anh ta chết rồi thì hắn biết đi đâu để xả cục tức này đây?

Nhưng chín đấu với hai mươi ba người thì nhóm của hắn không phải thành đích ngắm cho mọi người sao? Thứ nhất, nhóm hắn được đánh giá là mạnh nhất, thứ hai là có Đảo Vương hai mươi trận toàn thắng. Hai nhóm kia chắc chắn sẽ hợp sức để đánh bại 9 người bọn hắn. Thêm nữa có người bị thương. Nhưng có một vị cường giả tọa trấn, cho nên ai thắng cũng không nói trước được. Dù sao Tần Vũ cũng muốn thắng. Không thắng thì chỉ có chết, mà hắn thì không muốn chết.

Mọi người trong nhóm từ xa đi tới, Chú X nhìn thấy hắn từ xa, mỉm cười vẫy tay. Tần Vũ trong nháy mắt trở nên vui vẻ, tươi cười nói: "Chú X!" Sau đó ngay lập tức chạy tới ôm chú X.

Chú X xoa đầu hắn mỉm cười nói: "Chú biết là cháu sẽ không chết mà."

Sau đó đôi mắt chú X cụp xuống, nhìn hắn, buồn buồn nói: " Khương Dận chết rồi. Cậu ta vì làm thế với cháu cho nên không thể trở lại căn cứ, bị người của nhóm khác giết rồi."

Tần Vũ cảm thấy tiếc nuối, đều tại vực thẳm quá sâu, nếu không hắn đã có thể giết chết tên khốn kia.

Hai nhóm kia cũng rất nhanh đi tới biển. Dẫn chương trình thấy vậy nhanh chóng phổ cập luật chơi.

"Đoàn chiến! Bốn đội sẽ cùng nhau chiến đấu cho đến khi nào chỉ còn duy nhất một đội sống sót. Đội sống sót đó sẽ được nhận phần thưởng 1 tỷ Liên Bang đồng, mỗi người một trăm triệu. Người nào trong đội chết thì số tiền của người đó thuộc về tổ chương trình! Vũ khí nóng bị cấm! Kết thúc, trận chiến bắt đầu!"

Ba nhóm còn lại, nhìn nhau sau đó đồng loạt nhìn về phía nhóm của hắn. Đảo Vương chỉ mỉm cười, sau đó hô lên: "Chạy!"

Còn hỏi là chạy về đâu, đương nhiên là chạy về phía bệnh viện.

Tốc độ Tần Vũ không tệ, thế nhưng đương nhiên không là gì so với người lớn, cho nên chú cường tráng nhanh chóng bế hắn cùng với Lâm Thi Thi trên tay, chạy vọt về phía bệnh viện. Chú X tốc độ cũng chậm, cho nên Đảo Vương cõng chú chạy, tuy thế cũng không làm giảm tốc độ của Đảo Vương.

Ba nhóm kia thấy thế thì nhanh chóng đuổi theo. Thế nhưng đương nhiên không kịp, khoảng cách quá xa khiến cho nhóm ba người kia không thể thi triển dị năng, cho nên nhóm của bọn hắn an toàn tiến vào bệnh viện.

Hắn nhanh chóng được thả xuống, còn Lâm Thi Thi thì được chú cường tráng bảo hộ trong tay. Lâm Thi Thi biết rõ chú cường tráng sẽ không thả cô xuống, cho nên chỉ còn cách nói với Tần Vũ: "Nhất định phải sống sót!"

Tần Vũ được thả xuống, nhanh chóng trốn vào một căn phòng trong bệnh viện. Anh Hill chạy lên tầng cao hơn, ngắt toàn bộ hệ thống điện của bệnh viện.

Mọi người trong nhóm vào trước cho nên thích ứng được với bóng tối, cộng thêm đây là địa bàn cho nên đương nhiên là họ sẽ hiểu rõ hơn đường đi lối bước. Còn ba nhóm kia mặc dù có lợi thế hơn về số lượng, thế nhưng địa hình không biết. Cho nên bên nào thắng vẫn chưa biết được.

Tần Vũ trốn trong phòng bệnh ở tầng một, cho nên có thể rất dễ có người vào tìm.

Lúc này trận chiến mới thực sự bắt đầu.

Ba người dẫn đầu của ba nhóm kia, lần lượt là: Nhậm Gia Hào, Hoài Vũ, Trương Tương Linh. Ba người dẫn đầu đều đã thức tỉnh khí, thực lực so ra kém Đảo Vương, thế nhưng ba người họ hợp lực thì Đảo Vương chắc chắn sẽ bại trận. Cho nên họ đã bàn nhau từ trước, đánh úp nhóm của Đảo Vương, sau đó ba nhóm sẽ tỉ thí công bằng sau.

Nhậm Gia Hào là một người đàn ông nhìn rất trẻ, không đoán ra tuổi, bởi vì thế giới tương lai, tuổi thọ của con người được kéo dài ra nhiều lắm, không tài nào đoán được. Chỉ biết tu vi của anh ta mạnh nhất mà thôi. Anh ta nói: "Như chúng ta đã bàn, triển khai kế hoạch B."

Có vẻ ba người họ đã đoán trước được chiến thuật của nhóm Đảo Vương, cho nên đương nhiên cũng sẽ lập ra chiến thuật để chiến thắng.

Ngay sau đó ba người dẫn đầu đi thẳng lên trên tìm công tắc điện, còn những người còn lại thì tản ra đi tìm người.

Tần Vũ lặng im nghe tiếng bước chân của kẻ địch đi tới từ xa. Sau đó hắn có thể nghe thấy tiếng mở cửa ở ngay sát tai mình. Hắn đương nhiên đã chuẩn bị sẵn. Có hai người đi tới. Đương nhiên họ cũng rất cẩn thận, tuyệt nhiên không nói chuyện. Thế nhưng Tần Vũ đã có sự chuẩn bị, cho nên hắn nhanh chóng sử dụng nhất kích tất sát giết một người. Nhưng người còn lại đương nhiên đã nhận ra, cho nên người đó phản ứng lại ngay lập tức.

Bởi vì người đó đã cảnh giác, cho nên Tần Vũ tấn công có chút khó khăn. Ngay khi người đó buông lỏng phòng bị, Tần Vũ dự định sử dụng chiêu đó thêm lần nữa, thế nhưng con dao quân đội của hắn bị chặn lại. Hắn ngay lập tức nhảy ra khỏi người lớn kia, sau đó dùng tàn ảnh nhanh như chớp đi tới của sổ, kéo cửa, nhảy ra ngoài chạy trốn.

Trước khi người đó sử dụng dị năng, hắn phải nhanh chóng trốn đi!

Tần Vũ chỉ có kĩ năng của sát thủ, một khi bị phát hiện, đối với sát thủ không có lợi. Nhất là đối đầu với người lớn. Sau khi phát hiện ra khí của Lâm Thi Thi có thể đánh bay kĩ năng tàn ảnh của hắn, Tần Vũ không nghĩ sử dụng tàn ảnh để giết người lớn này.

Người kia cũng nhanh chóng nhảy theo hắn ra ngoài, đuổi theo hắn. Tần Vũ vận dụng một trăm phần trăm tàn ảnh để trốn thoát khỏi người kia. Nếu như trước kia hắn không sử dụng toàn lực, thì toàn ảnh một trăm phần trăm công lực chính là ngay là ảnh họ cũng không nhìn thấy. Tốc độ cực nhanh. Cho nên, người kia nhìn không ra hắn đã chạy một vòng bệnh viện, sau đó trở lại căn phòng cũ đó bằng đường cửa sổ.

Sau đó lại chờ con mồi tiếp theo.