Lúc mọi người trở về, Tần Vũ cùng Lâm Thi Thi nghe thấy tiếng động, cho nên cả hai cùng tỉnh dậy. Hắn dụi dụi mắt, nói: "A, mọi người về rồi."
Chú X cười: "May mắn tới chỗ thả đồ không xa bệnh viện lắm, cũng không gặp những nhóm khác nên không ai bị thương."
"Chán chết!" Khương Dận ngồi phịch xuống ghế sô pha, phàn nàn.
Giọng nói thanh lãnh của Băng Ca vang lên: "Chúng ta nên biết ơn vì không phải chiến đấu."
"Đúng vậy, ngày đầu tiên giữ sức là tốt nhất." Chú X vừa nói vừa ngồi bên cạnh Tần Vũ, xoa đầu hắn.
Chú bạch tuộc cùng ông chú cường tráng bê hai cái hộp nhìn có vẻ nặng trĩu, đặt xuống đất. Đảo Vương đi ở phía trước, sau đó quay lại mở hộp, cùng với chị gái rụt rè sắp xếp đồ lên bàn trà. Đồ tiếp tế gồm khá nhiều thức ăn, nhưng có vẻ chỉ vừa đủ cho mười người bữa tối nay và sáng mai. Hộp còn lại là vũ khí, dao kéo cùng với các loại đạn, súng. Đồ tiếp tế cũng chỉ có như vậy.
May mắn ngày đầu tiên không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Tần Vũ e rằng, đây chỉ là sự im lặng trước cơn bão tố, có lẽ ngày mai, các nhóm đều sẽ biết ở biệt thự chỉ còn mình hai đứa trẻ con là hắn và Lâm Thi Thi.
Họ sẽ không dại gì mà động vào nhóm Đảo Vương, dù gì cũng đã mấy lần vô địch, cho nên hai đứa trẻ con ở lại trông bệnh viện chính là mục tiêu được nhắm tới. Tần Vũ biết rõ, đã là trò chơi sinh tồn thì sẽ bị bệnh, mà nếu bị bệnh thì sẽ cần thuốc. Căn cứ điểm lại là bệnh viện, sẽ là nơi mà tất cả các nhóm tới để lấy thuốc. Mà đương nhiên là làm bằng cách cướp.
Buổi tối may mắn cũng không có chuyện gì xảy ra, cho nên rất nhanh đã tới sáng hôm sau. Tần Vũ ngáp ngắn ngáp dài, xoa xoa chiếc bụng đói. Bởi vì thức ăn thiếu thốn, cho nên mọi người đều chỉ ăn nữa phần để để dành cho ngày hôm nay ăn nữa. Với lượng thức ăn như thế này, có lẽ hôm nay mọi người sẽ phải đi tới những nơi khác để lấy đồ tiếp tế. Ăn sáng xong, Tần Vũ dắt Lâm Thi Thi vào phòng của mình, cười nói: "Hôm nay tớ sẽ cho cậu xem đao pháp Một phát chết luôn của tớ!"
"Một phát chết luôn? Tên gì hài quá vậy." Lâm Thi Thi phá lên cười.
Tần Vũ trừng mắt nhìn cô, ra vẻ tức giận: "Hừ, tên ngầu muốn chết còn gì! Lúc xem tớ thi triển đao pháp, trong lòng cậu nhất định sẽ nghĩ ' Ôi ngầu quá, mình nhất định sẽ kết hôn với cậu ấy!' "
Lâm Thi Thi cười cười: "Ha ha, thôi xin, cậu vẫn chỉ là trẻ con thôi! Mà tớ thì không có hứng thú với trẻ con! Cậu chỉ như em trai tớ thôi!"
"Hả tại sao?" Tần Vũ hỏi: "Không phải chúng ta bằng tuổi nhau sao? Tại sao cậu lại coi tớ như em trai chứ?"
Bỗng dưng cô im bặt không trả lời, ánh mắt của cô khựng lại, đồng tử hơi lung lay, sau đó cô nhanh chóng dời mắt đi. Tần Vũ biết rõ cô có bí mật nào đó không muốn hắn biết, cho nên hắn cũng không quá xoáy sâu vào vấn đề này nữa. Bởi vì ai chẳng có bí mật? Nếu như cô hỏi hắn những thứ hắn đọc được là từ đâu mà ra, hắn cũng không trả lời được.
"Thôi không nói nữa, nhanh xem tớ thi triển đao pháp nè!"
Tần Vũ rất nhanh nhập tâm vào đao, rất nhanh thi triển tuyệt chiêu Một phát chết luôn của mình. Chính là càng nhanh, càng mạnh nhất định phải một lần chết luôn. Nếu như không chết, coi như hắn đã thất bại.
Hắn quay lại nhìn Lâm Thi Thi, đắc ý nói :"Thế nào?"
Lâm Thi Thi làm một bộ mặt như đã biết rõ: "Tuyệt lắm."
Tần Vũ ngẩn người, lẽ nào trước đây cô từng thấy tuyệt chiêu này của hắn sao? Cũng phải, hệ thống cũng chỉ là lầ chiêu thức từ nơi khác để cho hắn thôi mà.
Hai người lại chơi đùa với nhau trong phòng, luận bàn, rồi nói chuyện với nhau về đủ thứ chuyện. Tần Vũ kể về quãng thời gian hạnh phúc ở cô nhi viện. Ánh mắt hắn lúc đó như lấp lánh sao trời.
Lâm Thi Thi chống cằm nhìn hắn, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: "Nhân vật phản diện lúc nhỏ thật đáng yêu."
Ngọn nguồn của sự việc này, có lẽ phải kể đến khi cô năm tuổi, cô đột nhiên nhớ lại ký ức kiếp trước. Bản thân hiện tại hóa ra lại là nữ phụ phản diện, nam chính lại là người bạn hàng xóm của cô, còn nhân vật phản diện lại là Tô Vũ, người được hệ thống lựa chọn. Tính cách tàn nhẫn, sát phạt, nếu như đã nhận định là người xấu thì nhất định sẽ khiến cho người đó sống không bằng chết. Nhưng sau đó dần dần bị nam chính cướp đi khí vận. Thế nhưng vẫn mạnh mẽ cực kì, đấu với nam chính bất phân thắng bại. Còn cô thì lại là nữ phụ dọn đường cho nam chính. Cô làm mọi cách giúp đỡ nam chính, vì thích hắn ta. Sau đó bị nhân vật phản diện nhắm tới, dẫn đến kết cục thảm khốc.
Kiếp trước của cô là người đọc cuốn tiểu thuyết chết tiệt này. Và giải pháp để không bị nhân vật phản diện nhận định là người xấu thì chỉ có cách làm thân với nhân vật phản diện mà thôi.
Bởi vì thứ nhất, nếu cô về phe nam chính, nam chính đối đầu với nhân vật phản diện Tô Vũ, như vậy Tô Vũ sẽ đánh đồng cô với nam chính. Nếu về phe trung lập, nhưng cô vẫn là hàng xóm nam chính, học cùng lớp cùng trường, quan hệ hai nhà cũng tốt, cho nên vẫn ở trong vòng nguy hiểm. Chỉ có thân thiết với Tô Vũ, hắn mới nhận định cô là người tốt mới không đối đầu với cô.
Thứ hai, bởi vì Tô Vũ khiến cô sống không bằng chết như vậy, cho nên cha cô vốn đã thành thần tức giận vô cùng làm ầm trên Không gian chủ, đòi Lôi thần Zedius phải cho một lời giải thích chính đáng. Bởi vì Tô Vũ là người thừa kế vị trí Không gian chi chủ - Lôi thần của Zedius. Zedius không có cách nào, đành phải thỏa hiệp, phế truất vị trí thừa kế của Tô Vũ, từ bỏ một người thừa kế mà bản thân đào tạo chục năm. Lôi Thần Zedius cũng vì thế mà làm khó cha cô, Lâm Hạo Thần, là phàm nhân tu luyện thành thần chịu sự đè ép từ Không gian chi chủ. Cho nên để tốt cho cả cô và Tô Vũ, không phải nên làm thân là tốt nhất sao? Huống chi cậu bé này rất dễ mến, khuôn mặt lại rất đẹp trai. Có người bạn thân như vậy rất không tệ. Cho nên cô mới dùng hết mọi mánh lới để xin ông nội tham gia cái trò chơi chết tiệt này.
Lâm Thi Thi nhìn Tô Vũ, mặc dù cô có kí ức kiếp trước, nhưng kí ức vẫn chỉ là kí ức, cô vẫn là cô, cô của kiếp trước với cô của kiếp này là hai người hoàn toàn khác nhau. Huống chi kí ức cô xem được từ kiếp trước chỉ giống như một thước phim chảy chậm mà thôi.
Còn nếu như mọi người hỏi Zedius là ai? Nói đến ông chính là nói tới một truyền kỳ. Nghe nói tác phẩm tiếp theo sau bộ truyện này chính là nói về Zedius. Thông báo gì mà Truyền Thuyết Thế Giới, nhân vật chính là Lôi thần Zedius. Nhưng sau đó kí ức của cô bị gián đoạn. Không cách nào đọc được bộ truyện đó.
Còn về chiêu thức của Tô Vũ, lúc hắn giao chiến với nam chính, chính mồm hắn giải thích chiêu thức rất rõ ràng, cho nên cô cũng nhớ kĩ. Lâm Thi Thi nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Tần Vũ, tốt nhất lúc chiến đấu cậu đừng có giải thích tuyệt chiêu của mình ra. Dù sao nó cũng là tuyệt mật mà. "
Tần Vũ ngẩn người :"Sao tự dưng lại nói thế? Chỉ có ngu mới đi giải thích chiêu thức của mình thôi."
Lâm Thi Thi xoa đầu hắn: "Tốt lắm! Cậu nghĩ được thế thì tốt. "
"Đừng có coi tớ như trẻ con, chúng ta bằng tuổi nhau đấy." Tần Vũ hơi đỏ mặt, tránh thoát khỏi bàn tay nhỏ của Lâm Thi Thi.
"Ầm!"
Tiếng động ở bên ngoài khiến Tần Vũ cùng Lâm Thi Thi đồng thười ngoảnh đầu. Sau đó hai người nhìn nhau, gật đầu một cái rồi từ từ bước ra ngoài. Họ bước đi rất cẩn thận, ngó nhìn cửa bệnh viện vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu mở ra liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cánh cửa bật mở, ông chú cường tráng, Đảo Vương cùng Khương Dận ôm toàn bộ 5 người đều đang bị thương để hết lên sàn sau đó khóa chặt cửa bệnh viện lại. Trên trán ông chú cường tráng vẫn còn chảy máu. Tần Vũ ngạc nhiên, hai mắt hắn trợn tròn, lo lắng nói: "Mọi người làm sao vậy?"
Ông chú cường tráng ngồi dựa vào cánh cửa bệnh viện, trả lời: "Gặp bom."
Đảo Vương nằm lật người lại, hai mày nhíu chặt: "Là lỗi của tôi, không nghĩ tới họ sẽ phá hủy đồ ăn tiếp tế như vậy."
Mọi người được đặt trên phòng cũng nằm thở, ai trên người cũng có vết thương, quần áo thì rách tứ tung. Lâm Thi Thi chạy đi lấy đồ sơ cứu đã quay lại. Dù sao đây cũng là bệnh viện, cơ sở vật chất không hề thiếu. Những ai chỉ bị thương ngoài da thì đều được Lâm Thi Thi cùng hắn bôi thuốc và quấn băng, nhưng có người bị nặng hơn, trong đó có chú X, Băng Ca cùng ma tộc bị thương nặng, cả ba đều hôn mê. Nhưng trong đội chỉ có duy nhất chú X là có khả năng về y học.
Chị gái mới vô đội hôm trước trầm mặc một chút, sau đó giơ tay lên, lí nhí nói: "Tôi bị thương không nặng, do mọi người đều chắn cho tôi rồi. Chính là tôi có năng lực, vận chuyển vết thương của người khác sang cho mình."
Đảo Vương đã được sơ cứu, gật đầu: "Nhờ cô."
Chị gái này tên thật là Lucy, là người sao Hỏa. Không phải Hỏa tộc, mà là chị sống ở sao Hỏa. Vì tiền chữa bệnh cho mẹ mà chị tham gia trò chơi này. Chị ấy là một người rất nhút nhát, lúc đi kiếm đồ thường được mọi người bảo vệ xung quanh, lúc ăn cũng ăn rất ít, bình thường chẳng nói chuyện với ai. Vì có lẽ chỉ có mình chị là con gái tầm tuổi này trong đội. Còn Lâm Thi Thi còn nhỏ, mà có vẻ cô cũng không có hứng thú giao tiếp với ai ngoài hắn.
Lucy nhanh chóng vận dụng năng lực, cô chạm tay vào vết bỏng nặng sau lưng khiến chú X hôn mê, sau đó ánh sáng bừng lên, vết thương của chsu X dần dần lành lại. Còn mồ hôi của Lucy chảy đầm đìa, có vẻ như cô đau lắm. Sau khi kết thúc, Lucy ngay lập tức rơi vào hôn mê, còn chú X cũng nhanh chóng tỉnh dậy.
Chú X sờ sờ vết thương, và dường như cũng không có vẻ ngạc nhiên gì cho lắm, nhanh chóng đứng dậy nói: "Đưa ba người họ vào phòng phẫu thuật đi."
Chú cường tráng, Đảo Vương cùng Khương Dận, ba người bị thương nhẹ nhất gật đầu, cõng ba người đi tới phòng phẫu thuật.
Tần Vũ chạy theo chú X, nói: "Rõ ràng chú có năng lực nhìn được tương lại, có thể dễ dàng tránh thoát được, tịa sao không nói cho mọi người?"
"Hậu quả của việc tiết lộ tương lai cháu không ngờ tới được đâu." Chú X nhìn về phía trước, bước đi không hề dừng lại, nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ để phẫu thuật.
Tần Vũ cũng không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng giúp chú X chữa thương cho mọi người.