X cùng hắn đi tìm phòng nghỉ ngơi.
"Chú ơi, liệu chúng ta có sống sót nổi không ạ?" Mặc dù Tần Vũ tràn ngập niềm tin và hy vọng về việc sống sót và thoát khỏi nơi đây, nhưng cũng không tránh khỏi lo âu. May mắn Đảo Vương Albert Green cũng ở trong đội mình. Mà anh ta gia nhập lẽ nào là vì có chú X ở đây?
Tần Vũ len lén quan sát chú X, ngoại hình chỉ là một ông chú bình thường, hay là do chú ấy để râu cho nên mới vậy nhỉ? Rõ ràng ngũ quan cũng không tệ. Không biết thân phận của chú là gì ta?
X vui vẻ nói: "Đương nhiên, có chú X của cháu ở đây rồi mà!"
Hắn cùng chú X tìm được hai phòng ở cạnh nhau, chú X nói: "Cháu nghỉ ngơi đi, còn lại cứ để chú lo."
Tần Vũ nghe vậy gật đầu, quan hệ giữa hắn với chú X là hắn tuyệt đối ỷ lại chú. Mặc dù chú dạy hắn không được tin bất cứ ai, kể cả chú, nhưng Tần Vũ vẫn nguyện ý tin tưởng. Ngay cả anh trai Khương Dận hắn cũng không ỷ lại cùng tin tưởng tới vậy.
Tần Vũ vào phòng, nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh, cảm thấy thoải mái muốn chết. Trong phòng giam của Sàn Đấu Ngầm, mặc dù được tắm rửa sạch sẽ, được anh Băng Ca cắt tóc cho, khiến cho hắn sạch sẽ tinh tươm, tóc chỉa cứng đơ không bị dài. Nhưng phòng giam Sàn Đấu Ngầm không có giường, phải ngủ đất, mặc dù vẫn có chăn, nhưng chẳng ai lại dùng chăn để kê ở bên dưới cả. Chỉ có Băng Ca là không cần chăn nên nhường cho hắn, giúp hắn ấm áp hơn trong mùa đông lạnh lẽo.
Chẳng mấy chốc hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Sakura: "Ngủ rồi!"
Shotacon: "Chời ơi lúc ngủ trông cứ như thiên thần ấy!"
Shotacon đã Donate một Linh quả.
Một người mở đầu, Donate, ngay lập tức sau đó cũng kéo theo hàng loạt donate khác.
Sakura đã Donate một cơ giáp
Ai cho tôi lương thiện đã Donate một chiếc xe bay
Schven Skovia đã Donate một tàu vũ trụ.
Schven Skovia đã Donate một tàu vũ trụ.
Schven Skovia đã Donate một tàu vũ trụ.... x n lần
Ai cho tôi lương thiện: "Trời! Phú bà xin hãy bao nuôi tôi!"
Shven Skovia: "Câm miệng, tiền của tôi là cho thiên thần đẹp trai này! Ngủ mà cũng đẹp trai quá đi."
Hạ Ngưng: "Nhỏ tuổi vậy mà cũng tham gia chương trình thế này sao?"
Tô Ngưng Nhi vừa xem trực tiếp trên điện thoại, vừa nói với bố của cô bé: "Bố ơi, nhìn này, nhìn cậu nhóc này giống bố chưa!"
Người đàn ông dịu dàng nói: "Đâu, bố xem nào?"
Lúc anh ta cầm điện thoại lên, nhìn khuôn mặt của Tần Vũ, anh ta ngay lập tức đứng hình. Thật sự, giống anh ta hồi nhỏ y như đúc! Đứa trẻ này tầm mười một mười hai tuổi. Mười một, mười hai năm trước chỉ có vụ anh ta lần đầu tiên làm chuyện đó. Mà lúc đó nhiều người như vậy, thật sự dính anh ta?
Tô Vạn kiềm không nổi xúc động cùng sung sướng, sau tuổi trẻ khinh cuồng, đã khiến anh ta bị vô sinh, Tô Ngưng Nhi con gái anh ta là con nuôi, hiện tại phát hiện bản thân có con ruột có thể không vui vẻ sao? Nhưng trước hết vẫn cần làm xét nghiệm ADN đã.
Anh ta nghĩ đến người vợ Dương Tú Nhi của mình có lẽ cô ấy sẽ tức giận, những cũng sẽ thông cảm cho anh ta thôi. Bởi vì dù sao cô ấy cũng là người tốt, hiền lành. Lúc biết anh ta bị vô sinh cũng mỉm cười cho qua.
Tô Vạn gọi cho cha của mình, bảo tin. Cha anh ta cũng kích động muốn chết, hét lớn: "Tô gia cuối cùng cũng có người thừa kế rồi!"
Lúc Tần Vũ tỉnh dậy, đã qua 12 giờ. Có lẽ mọi người đã xuất phát đi lấy đồ tiếp tế rồi.
Hắn lấy con dao quân đội từ trong túi ra. Con dao này rất sắc bén, bóng loáng nhìn có thể soi được mặt hắn bên trong.
Tần Vũ cầm dao, bắt đầu diễn lại đao pháp Một phát chết luôn của sát thủ. Dao với hắn là một, là vũ khí quyết định sinh tử của hắn nhất quyết không được rời tay. Dao là hắn, hắn là dao. Động tác phải nhanh, phải mạnh, phải dứt khoát. Phải nhắm vào điểm tử của con người, như vậy mới có thể một phát giết chết người khác.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh con người, hắn nhắm mắt lại, giúp cho hình ảnh đó rõ ràng hơn. Những nơi trọng yếu phát ra ánh sáng màu đỏ, Tần Vũ nhanh như chớp chém vào những ánh sáng màu đỏ đó.
Thanh tiến độ hoàn thành chương trình học nhích lên thêm 10%.
Xong xuôi, Tần Vũ vuốt ve con dao thêm một lần nữa, sau đó dùng đai có sẵn trong ba lô dắt nó vào bên hông rồi mở cửa đi ra ngoài.
Mọi người xác thật đã đi hết, ở sảnh chính chỉ có Lâm Thi Thi đang ngồi đung đưa chân. Cô dường như cũng nhận ra hắn đang có mặt trong phòng, không hề ngạc nhiên chút nào, cười nói: "Cậu dậy rồi đấy à?"
Tần Vũ gật đầu, hỏi: "Mọi người đi được bao lâu rồi?"
"3 tiếng, họ đi từ 11 giờ trưa." Lâm Thi Thi nói.
Tần Vũ nhìn nhìn Lâm Thi Thi, cô bé có mái tóc đen dài, làn da trắng sứ, đôi mắt xanh lam to tròn. Cô cao hơn hắn một chút, mặc trang phục rằn ri dài quá khổ nên phải xắn tay áo cùng ống quần lên, trông rất đáng yêu. Trước đây ngoại trừ chị Trần Nhạc Linh, thì có lẽ Lâm Thi Thi là một trong những cô gái khiến hắn cảm thấy xinh đẹp. Hắn nhịn không được đỏ mặt lên, không ổn, trước đây hắn chưa từng có cảm giác này. Tim đập nhanh như vậy, rốt cuộc là vì sao?
Lúc nói chuyện với cô ấy lần đầu rõ ràng hắn chẳng cảm thấy gì, hay tại vì ở đó có nhiều người, còn hiện tại chỉ có hai người mà thôi?
Hắn nhanh chóng ổn định cảm xúc, một lúc sau lại trở lại bình thường. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn rút ra kết luận, là vì Lâm Thi Thi làm hắn nhớ tới chị Nhạc Linh, đau buồn vô cùng cho nên tim mới đập mạnh như vậy.
Mà nhìn qua, từng cử chỉ, dáng ngồi, dáng đi của cô đều thể hiện rất khoan thai, cao quý, có phong phạm của tiểu thư nhà giàu. Chỉ là, tại sao ông nội của cô ấy lại đưa cô ấy tới đây chịu khổ? Tần Vũ không tài nào hiểu nổi.
Chính là ông nội của cô ấy tự tin tới vậy, mặc dù có đưa người tới bảo vệ cô, thế nhưng không hoàn toàn an toàn. Chứng tỏ thực lực của cô cũng khá mạnh.
Tần Vũ suy nghĩ một chút, bản thân muốn mạnh lên phải chiến đấu với người khác. Mặc dù ở Sàn Đấu Ngầm gặp không ít đối thủ, thế nhưng vì sinh tồn hắn đều nhắm vào mục đích giết người mà không phải mục đích học hỏi kinh nghiệm. Hiện tại đối diện với người tầm tuổi mà lại mạnh hơn mình như vậy, Tần Vũ không khỏi rục rịch muốn so tài.
"Lâm...Thi Thi." Hắn gọi cô.
Lâm Thi Thi cười nói: "Sao vậy?"
"Tớ muốn luận bàn với cậu."
Lâm Thi Thi nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, cười ái ngại: "Cậu không thắng nổi tớ."
"Tớ biết." Tần Vũ gật đầu. "Nhưng tớ muốn học hỏi kinh nghiệm. Chúng ta chỉ so tài tới khi thua mà thôi, tuyệt đối không làm nhau bị thương."
Lâm Thi Thi đứng dậy, khởi động tay chân, cười cười, lộ ra mười chiếc răng đã thay trắng tinh: "Được rồi, cậu chuẩn bị đi."
Tần Vũ đang đứng sẵn, vừa nãy lại vừa cảm ngộ đao pháp, cho nên không khởi động, thủ thế.
"Cậu đánh trước đi." Nếu đã nói là luận bàn, thân là người mạnh hơn, cô sẽ không ra chiêu trước.
Tần Vũ cũng chẳng nhường nhịn gì, ngay lập tức triển khai thân pháp của MCMAP, từng chiêu cơ bản đánh ra đều như ăn sâu vào trong máu, đánh mà không cần suy nghĩ gì, mà là theo bản năng sẵn có.
Lâm Thi Thi nhanh chóng né tránh được, sau đó phản công bằng từng đòn chiến đấu cận chiến. Cách chiến đấu của cô khác với MCMAP rất nhiều. Chính là lấy nhu thắng cương, biến chiêu liên tục. Từng đường tấn công đều theo đường cong, chứ không theo đường thẳng, chéo như MCMAP. Mỗi lần Tần Vũ muốn tiếp cận, nắm lấy áo cô để vật ra, đều bị cô né tránh, sau đó lại phản công. Có vẻ cô đã học cách né tránh không để đối thủ nắm được áo. Bởi vì khi đối đầu với một số cách chiến đấu như đấu vật, bị nắm lấy áo chính là nắm chắc phần thua.
Công thủ hoàn mỹ, trước trận mưa nắm đấm của Lâm Thi Thi, Tần Vũ không tìm được bất kì điểm yếu nào của cô để có thể tấn công được.
Hắn hơi dừng lại, sau đó sử dụng Tàn Ảnh.
"Bịch."
Bước chân đầu tiên là bước chân quan trọng nhất để sử dụng tàn ảnh. Nếu như bước sai một chút thôi, Tàn Ảnh ngay lập tức không có chỗ phát huy tác dụng.
Ngay lập tức, Lâm Thi Thi không thể đoán được đâu là hắn, đâu là ảnh. Cho nên cô không thể không phòng thủ. Ước chừng bị hắn tấn công vài chỗ khiến cô khó chịu. Cho nên cô nhịn không được, dẫm mạnh chân xuống đất. Sàn nhà bệnh viện hơi rung rung, năng lượng vũ trụ từ người cô phát ra, khiến Tần Vũ choáng váng, cho nên Tàn Ảnh cũng mất đi tác dụng.
"Kết thúc rồi." Lâm Thi Thi nói.
Tần Vũ gật đầu, nhanh chóng tổng kết kinh nghiệm qua trận đánh vừa rồi. Sau đó hắn suy nghĩ, thứ năng lượng mà cô phát ra, có phải khí mà hệ thống nhắc tới không? Thêm nữa, nếu bản thân hắn cũng có khí, liệu Tàn Ảnh có bị phá dễ dàng như vậy không?
Cho nên, Tần Vũ đưa ra kết luận, chính là khí rất quan trọng. Kết thúc nhiệm vụ này, hắn nhất định phải học được ngưng tụ khí càng nhanh càng tốt.