"hic...Tử Thiên chàng bị làm sao vậy mau tỉnh dậy đi...hic ". Chỉ Nhược nhìn Tử Thiên đang nằm trên đùi mình, tay nàng sờ má hắn vừa khóc vừa nói.
"Hic hic--"
"Ưmm". Đang nằm trên đùi Chỉ Nhược đột nhiên hắn bắt đầu có cử động, hắn mở mắt ra và rên lên một tiếng.
"Hic, phu quân phu quân chàng tỉnh...hihi". Nghe hắn có động tỉnh nàng gọi hắn vài lần xong cúi người ôm mặt hắn khóc.
Hắn mở mắt ra đột nhiên rất nhiều ảo ảnh vừa thực vừa ảo xuất hiện trước mặt hắn.
"Hic, tự nhiên sao chàng tỏ vẻ rất đau đớn và đột ngột bất tỉnh như vậy, thiếp sợ lắm chàng biết không..huhu"
"Nàng bình tĩnh ta không sao chỉ là có chút choáng". Hắn ngồi dậy một tay ôm đầu một tay sờ lên má Chỉ Nhược nói.
"Hic, tự nhiên sao chàng tỏ vẻ rất đau đớn và đột ngột bất tỉnh như vậy, thiếp sợ lắm chàng biết không..huhu". Đêm qua tự nhiên hắn gào thét rồi ngã xuống bất tỉnh làm nàng rất lo sợ.
"Nàng bình tĩnh ta thật sự không sao nhưng mà nàng không cần phải nói đến 2 lần đâu".
"Hic, nhưng mà...nhưng mà cơ thể chàng đã xảy ra chuyện gì đúng không sao tự nhiên lại như thế này... nếu không.. thiếp sẽ nhờ sư phụ xem cơ thể chàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì".
"Hic, Tử Thiên chàng bị làm sao thiếp đâu có nói cái gì 2 lần... có phải.. có phải bệnh lạ này nó ảnh hưởng đến thần trí của chàng không...huhu".
"Hic, nhưng mà...nhưng mà cơ thể chàng đã xảy ra chuyện gì đúng không sao tự nhiên lại như thế này... nếu không.. thiếp sẽ nhờ sư phụ xem cơ thể chàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì". Chỉ Nhược rất lo lắng cho hắn nói.
Bây giờ nàng thực sự rất lo lắng cho hắn lúc trước nàng đã nghe hắn nói về căn bệnh lạ của hắn, nàng nghĩ bây giờ tình hình bệnh lạ của hắn càng ngày càng nghiêm trọng hơn, như thế thì không ổn nàng cần phải tìm cách mau chống giúp hắn chữa bệnh.
"Hic, Tử Thiên chàng bị làm sao thiếp đâu có nói cái gì 2 lần... có phải.. có phải bệnh lạ này nó ảnh hưởng đến thần trí của chàng không...huhu". Nghe hắn nói Chỉ Nhược càng thêm lo lắng, sợ hãi nói.
Nàng bao giờ đã nói 2 lần? Nàng nghĩ bệnh này đã ảnh hưởng đến thần trí của hắn rồi.
'Chết tiệt! Ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì'.
Nghe những lời Chỉ Nhược nói tâm trí của hắn hiện tại rất rối bời, hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Tiểu Linh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì". Không còn cách nào khác hắn chỉ còn cách vào thức hải hỏi Tiểu Linh xem nàng có biết chuyện gì xảy ra với hắn không.
"Biến thái ca ca ta nghĩ ngươi cũng không xảy ra chuyện gì. Rất có thể đây là năng lực của con mắt trái đó". Nghe hắn hỏi Tiểu Linh ngồi xếp bằng nghĩ nghĩ nói.
"Năng lực con mắt trái!?". Nói xong hắn đưa tay sờ sờ lên con mắt trái.
Nếu đây là năng lực của con mắt trái cho phép hắn nhìn trước một đoạn tương lai?!
"Tử Thiên, Tử Thiên chàng không sao chứ, hic". Thấy hắn thất thần Chỉ Nhược lo lắng hỏi.
"Ta không sao, nàng cũng không cần quá mức lo lắng như vậy đâu...có lẽ ta đã biết nguyên nhân...". Đã biết ít nhiều nguyên nhân hắn liền đóng lại con mắt trái, bàn tay hắn đưa lên sờ lên má lau đi nước vẫn đang đọng trên đó mắt ôn nhu nói.
"Hic, chúng ta nhanh tìm sư phụ.. có lẽ nàng giúp được ngươi, hic". Thấy hắn như vậy nàng cũng bớt lo lắng đi phần nào nhưng vẫn phải đi tìm sư phụ nhờ nàng xem hắn bệnh của hắn.
"Được ta nghe nàng...". Hắn sớm đã biết Chỉ Nhược nàng hiện tại rất lo lắng cho hắn, giờ cho dù hắn có nói gì nàng cũng không nghe, đành phải làm theo nàng thôi ít nhất cũng làm nàng bớt lo lắng đi phần nào.
Nói xong hắn liền nâng cằm nàng lên chăm chú một hồi sau đó hôn lấy môi nàng thật sâu.
"Ưmm--nha"
Hai người bọn hắn ôm hôn nhau một lúc sau đó buông đôi môi nhau ra mặc vào y phục thoát ra tiểu thế giới và đi tới bồn tắm rửa lại thân thể còn ám mùi xuân sắc đêm qua.
"Phu quân con mắt trái của ngươi...đẹp quá".
"...". Hiện tại hắn đã biết ít nhiều năng lực con mắt trái của mình nên những đoạn này ảo ảnh không cần thiết trả lời.
2 giây sau.
"Phu quân con mắt trái của ngươi...đẹp quá". Chỉ Nhược nàng đột nhiên để ý tới con mắt trái như thể chứa đựng cả tinh tú trong vũ trụ kinh ngạc ánh mắt nàng mê ly nhìn nó đưa tay ngọc lên sờ sờ xong nói.
Nghe nàng nói vậy hắn liền nhìn xem con mắt trái mình trong rương, thật sự rất đẹp! Nhãn cầu của hắn đúng là như thể chứa đựng cả vũ trụ trong đó vậy, vô vàng các vì sao đang chuyển động, lấp lánh.
"Phu quân con mắt trái ngươi đã xảy ra chuyện gì làm sao trở nên đẹp đẽ như vậy..nga nhìn.. thiếu chút nữa thiếp đều muốn ăn chàng".
"Nha đầu này nàng có cái gan đó à".
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra với nó nữa. Đêm qua không biết vì sao con mắt trái của ta đột nhiên đau đớn tột độ sau đó ta vì không chịu nổi nên đã bất tỉnh, tỉnh dậy liền nó trở thành như thế này, nó còn khiến ta có thể nhìn trước tương lai khoản 2s thời gian". Hiện tại hắn không thể nào đem chuyện hệ thống ra nói được cho dù nàng có là nữ nhân của hắn đi chăng nữa thì cũng không thể, hắn chỉ còn cách bịa ra một câu chuyện thôi.
"Thì ra là như thế... cái gì! Con mắt trái của chàng còn có thể nhìn trước tương lai!". Nghe hắn nói nàng cũng đã hiểu phần nào nhưng làm nàng kinh ngạc là con mắt trái của hắn có thể nhìn trước tương lai.
Bây giờ thì nàng cũng hiểu phần nào những chuyện xảy ra lúc nãy đều là do con mắt trái của hắn đem đến.
"Thiếp nghĩ chuyện con mắt trái của chàng không thể để người khác biết được!"
"Ta cũng nghĩ vậy".
Đúng vậy giang hồ không thiếu kẻ ác, nếu để chúng biết được chúng sẽ không ngại dùng cách tàn độc nhất để đạt được mục đích.
Nói xong hắn liền xé một tấm vải che đi con mắt trái của mình lại song hai người bọn hắn rời đi gian phòng, hắn nghe theo Chỉ Nhược tìm đến sư phụ của mình nhờ nàng xem bệnh cho hắn.
"Tiểu Nhược con đến đây tìm ta có việc gì". Diệp Tuyết Vân ngồi trong gian phòng của mình cảm nhận thấy hai người bọn hắn đứng trước cửa nên mở miệng nói.
"Sư phụ con đến đây để nhờ người xem bệnh cho ph---Tử Thiên sư đệ". Chỉ Nhược nàng lại định xưng hô gì đó khựng lại một nhịp rồi nói.
"Hm, các ngươi vào đây".
Hai người bọn hắn nghe vậy liền mở cửa đi vào, trước mặt bọn hắn Diệp Tuyết Vân đang thiền trên giường có vẻ như nàng đang dưỡng thương.
"Sư phụ!" Hai người bọn hắn đi vào trong liền chấp tay chào hỏi sư phụ mình.
"Sư phụ ngươi bị thương sao!" Chỉ Nhược thấy sư phụ mình như vậy liền hỏi.
"Không có việc gì, vô tình tra xét thiên đạo chi nhãn nên bị phản phệ sớm vài ngày liền bình phục".
Hai người bọn hắn không hề biết thiên đạo chi nhãn là do bọn hắn kéo đến!
"Sư phụ sao ngươi hồ đồ như vậy liền đến thiên đạo mà ngươi cũng dám gây sự". Chỉ Nhược không khỏi bội phục sư phụ của mình nói.
"Đứa nhỏ này!! Ngươi cũng dám mắng ta!! Có tin hay không ta đem sự tình của ngươi báo cho phụ mẫu ngươi biết!" Diệp Tuyết Vân nghe Chỉ Nhược lời nói liền trên trái xuất hiện mấy cọng gân đưa ánh mắt liếc liếc qua hắn xong nói.
"Sư phụ ta không dám..ngươi đừng có đem chuyện này nói với cha mẹ ta nếu không nếu không---". Nghe sư phụ những lời đe đọa Chỉ Nhược mấy phần sợ sệt gấp nói.
"...". Tử Thiên.
"Được rồi ta sẽ không nói...nhưng mà các ngươi làm sao tu vi tăng nhanh như vậy Tiểu Nhược ngươi mấy ngày trước không phải chi mới bước vào Kết Đan tầng 2 nhưng sao bây giờ đã Kết Đan viên mãn tùy thời đột phá rồi, còn hắn không phải Luyện Khí tầng 2 không có linh căn tại sao có thể tu luyện nhanh như vậy đều đã Trúc Cơ viên mãn tùy thời đột phá. Nói! Nếu để ta biết các ngươi đi theo ma tu cho dù phụ mẫu ngươi có tới cũng không cản được ta phế các ngươi!". Diệp Tuyết Vân nhìn vào tu vi hai người bọn hắn có vẻ kinh ngạc song nàng tỏa ra sát khí chăm chú nhìn bọn hắn nói.
"Sư phụ con không có.. chỉ là bọn con nhặt được chút cơ duyên nga". Chỉ Nhược cũng không có sợ hãi gì mà bình tĩnh đáp.
"Ừm, được rồi Tiểu Nhược ngươi đều đã muốn đột phá Nguyên Anh rồi vài ngày tới ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị để đột phá. Chuyện này rất hệ trọng không thể xem thường vì đột phá Nguyên Anh ngươi phải dẫn độ lôi kiếp ngưng tụ Nguyên Anh thức tỉnh bổn nguyên vũ khí!". Diệp Tuyết Vân nghiêm trọng nói với Chỉ Nhược.
"Vâng sư phụ con đã hiểu...nhưng mà sư phụ ngươi mau giúp ph---Tử Thiên sư đệ xem bệnh". Chỉ Nhược nàng chấp tay hướng sư phụ sao đó nói.
"Hừ, ngươi lại đây đưa tay ra". Diệp Tuyết Vân nhìn hắn nói.
Song hắn đi tới trước giường đưa tay ngửa ra cho Diệp Tuyết Vân bắt mạch xem bệnh.
"Hmm, hắn không có việc gì ngoại trừ không có linh ra chỉ là nguyên dương hơi thiếu hụt thôi". Diệp Tuyết Vân bắt mạch cho hắn xong liếc mắt nhìn nhìn bọn hắn nói.
"...". Tử Thiên.
"...". Chỉ Nhược.
"ph---Tử Thiên sư đệ ngươi thật sự không sao nhưng vậy thì tốt quá". Nghe sư phụ mình nói mặt nàng chua chua nhưng sao đó vui vẻ nhìn hắn nói.
Phu quân của mình thật sự không có bệnh gì lúc này nàng đã an tâm.
"Con mắt trái của ngươi làm sao vậy tháo ra ta xem". Lúc này Diệp Tuyết Vân nhìn lên con mắt trái đang bị tấm che lại của hắn nói.
Hắn nhìn nhìn qua Chỉ Nhược sao đó thấy nàng khẽ gật đầu liền tháo cái kia tấm vải xuống.
Vì Diệp Tuyết Vân là sư phụ nàng cũng đồng thời là cô cô của Chỉ Nhược nên nàng hiểu rất rõ cô cô mình sẽ không đem chuyện này nói ra.
. . . .