Chương 1: Thảm kịch

Năm 2116, tại Đế Đô...

Thành phố XXX, hiện tại đang là buổi tối những thứ ánh sáng lung linh đầy đủ sắc màu phát ra từ những tòa nhà cao chọc trời đan xen nhau tạo nên một vẻ mỹ quan vô cùng ấn tượng bỗng nhiên tiếng còi báo động vang lên ra một tòa lâu đài cực kỳ rộng lớn nằm giữ trung tâm đô thị. Trên bầu trời hàng chục chiếc máy bay tối tân được trang bị vũ khí hạng nặng đang bay xung quanh để trinh sát, bên dưới hàng ngàn binh sĩ được trang bị vũ khí nóng đang được điều động xung quanh tòa lâu đài. Bỗng một người trung niên có mái tóc màu đỏ bước ra từ một chiếc xe bọc thép nhìn xuống chân mình thấy một vũng máu hắn khom người xuống dùng 2 ngón tay chạm vào vũng máu và nhìn xem xong hắn thét lên.

"Phong tỏa hết tất cả khu vực hắn đang bị thương nên chưa thể đi xa được đâu chắc vẫn còn lẫn trốn gần đây". Người này chính là một dị năng giả cấp S Đại tá Vũ Thiên Minh sở dĩ người này có mặt tại đây vì được sự kiện chấn động Đế Đô vừa diễn ra ít phút trước đó chính là toàn bộ thành viên trong gia đình Công tước Bạch Vũ Long vừa bị ám sát diệt tộc trong lâu đài. Không khí xung quanh khu vực bỗng trở nên cực kỳ căng thẳng hơn bao giờ hết vì Bạch gia với địa vị của một Công tước Bạch Vũ Long là một trong số 9 dị năng giả cấp S có vô số chiến tích đáng tự hào cho quốc gia và được Hoàng Đế ban cho chức Công tước và là người đứng đầu thành phố này hơn 6 thập kỷ qua, phải biết Hắn mạnh biết dường nào nhưng hôm nay cả Bạch gia của hắn bị ám sát diệt tộc tại trong lâu đài của mình và không một người nào còn sống sót.

.........

Tại một đường cống ngầm dưới chân tòa lâu đài, một người đàn ông mặc hắc bào phần hong đeo một chiếc lệnh bài màu đen có khắc chữ "Vô", mặt đeo một chiếc mặt nạ có họa tiết khuôn mặt một bên vui một bên buồn đang ngồi dựa lưng vào tường, cơ thể hắn đầy rẫy vết thương và ở giữ phần bụng có một lỗ to vết thương chí mạng. Tay trái hắn đang đặt tại chỗ vết thương chí mạng ở dưới bụng và bắt đầu dùng dị năng để cầm máu, tay phải hắn bắt đầu sờ lên mặt dây chuyền đang đeo trên cổ và bấm vào bên hông nó mặt dây chuyền mở ra bên trong có một tấm ảnh hắn đang đứng cạnh một người phụ nữ xinh đẹp như thiên thần tay đang bế một đứa trẻ.

Hai hàng lệ bắt đầu chảy xuống giọt nước mắt rơi lên tấm ảnh tay hắn bắt đầu siết chặt mặt dây chuyền hắn nhắm đôi mắt lại mặt hướng lên trời và bắt đầu tưởng niệm về những ký ức xa xưa và nước mắt cứ thế tuôn ra.

Hắn bắt đầu vừa khóc vừa nói "Cuối cùng ta cũng đã trả thù được cho mẹ con nàng, chỉ tiếc là ta không có đủ sức mạnh để thanh tẩy hết lũ cặn bã Bạch gia ra khỏi thế giới này". Tử Thiên nói bằng giọng khàn khàn như không còn chút sức sống nào.

30 năm trước ở ngoại ô thành phố khi này hắn mới 21 tuổi không có dị năng và chỉ sống một cuộc sống hết sức bình thường như bao người khác cùng vợ mình là Tuyết Nguyệt năm nay nàng cũng chỉ 20 tuổi. Hai vợ chồng bọn hắn không có cha, không có mẹ, không có người thân họ sống cùng với nhau từ nhỏ tại một cô nhi viện địa phương.

Từ nhỏ Tuyết Nguyệt nàng đã rất đẹp vì sợ phiền phức không đáng có nên nàng đã luôn tự làm mình xấu đi, vì vẻ xấu xí ấy nàng mà nàng đã đám trẻ trong cô nhi viện bắt nạt, tẩy chay. Nhưng chỉ có hắn, hắn xem nàng như em gái của mình và chỡ che cho nàng và hắn là người thân duy nhất của nàng.

Khi nàng đã 18 tuổi bọn hắn quyết định kết hôn. Một năm sau nàng mang thai và sinh ra một bé trai kháu khỉnh, tính đến nay đã 5 tháng từ lúc con trai hắn Tử Phong ra đời.

Hiện tại Tử Thiên đang dùng bữa sáng do Tuyết Nguyệt nấu để hắn ăn lấy sức mà đi làm. Sau khi ăn xong bữa sáng hắn chào vợ và con xong đi làm.

.........

Ngoại ô bên trong rừng rậm vô tận Xâm Lâm hiện tại có động tĩnh vô cùng lớn, một đám người dị năng giả mặc chiến giáp chiến đấu cùng một đàn ma thú cấp C Huyết Lang. Kẻ dẫn đầu đám người dị năng giả đang chiến đấu cùng đàn ma thú này hắn tên Bạch Vũ Long dị năng giả điều khiển •Lôi• cấp A, hắn được Liên Minh cử đến đây để giải quyết một đàn Huyết Lang biến dị thường xuyên vào thị trấn tấn công con người.

Hiện tại bây giờ hắn đã hoàn thành nhiệm vụ và đang cho thuộc hạ nhặt Ma thạch từ những con Huyết Lang đã chết xong rút về trả nhiệm vụ cho Liên Minh. Khi đoàn đội của hắn đi vào tới thị trấn bỗng nhiên hắn lướt mắt thấy một người phụ nữ có vẻ ngoài vô cùng xấu xí đang phơi quần áo trong sân nhưng sự xấu xí ngụy tạo ấy làm sao có thể thoát được Trực Nhãn đặc biệt của hắn.

Đằng sau vẻ bề ngoài xấu xí ngụy tạo ấy là một phụ nữ với sắc đẹp xinh như thiên thần. Hắn đã động tâm trước vẻ đẹp thật sự của nàng hắn dừng lại và mở lời nói.

"Chào nàng, có cho ta xin được biết quý danh của nàng được không?". Đám thuộc hạ của hắn há hốc hết cả mắt mồm đang suy nghĩ phải chăng thiếu chủ của mình có vấn đề về quang học chứ người phụ nữ xấu ma chê quỷ sầu trước mặt thiếu chủ của mình lại động tâm được hay là gu của lão đại hơi mặn?.

Người phụ nữ trước mặt hắn không ai khác chính là Tuyết Nguyệt vợ của Tử Thiên. Có vẻ nàng cố tình không để ý đến lời chào hỏi của tên Bạch Vũ Long này mà tiếp tục việc phơi quần áo.

Bỗng một tên thuộc hạ của Bạch Vũ Long quát lên.

"NÀY NGƯƠI CÓ BIẾT THIẾU CHỦ CỦA TA LÀ AI KHÔNG MÀ DÁM PHỚT LỜ HẢ CON TIỆN NHÂN!"

"Ầm". Vừa nói dứt lời tên thuộc hạ này bị Bạch Vũ Long vả một quyền vào người, với lực đạo như thế này cơ thể tên thuộc hạ văng cả chục mét.

"Câm mồm!". Hắn tỏa ra sát khí và nói. Đám thuộc hạ của hắn bị sát khí dọa mặt xanh như đít nhái không ai dám động đậy. Nhưng trong lòng vẫn nghĩ thiếu chủ thật điên rồi!.

"Thật thứ lỗi, là ta dạy bảo thuộc hạ không tốt". Bạch Vũ Long với vẻ mặt tươi cười giả tạo nói. Khí thế khác hẳn lúc hắn đánh tên thuộc hạ kia.

"Hừ!". Tuyết Nguyệt chỉ liếc mắt một cái xong tiếp tục công việc của mình.

Mặc dù không biết lý do mà nàng che đi khuôn mặt xinh đẹp ấy nhưng họ vẫn tiếp tục với vẻ mặt giả tạo, vô liêm sỉ ấy và nói.

"Từ khi lướt qua đây và gặp nàng trong lòng ta có cảm giác thật kỳ lạ. Phải chăng đây là tiếng sét ái tình nhưng thật sự bây giờ ta đã phải lòng nàng, nàng có thể làm nữ nhân của ta được không?". Đám thuộc hạ của hắn nghe xong lời hắn nói trong lòng nghĩ thiếu chủ của mình thật sự đã điên rồi!!.

Đáp lại lời của hắn Tuyết Nguyệt chỉ lạnh lùng nói. "Ta đã có chồng con" xong quay lưng đi vào nhà.

"Ta có thể cho chồng của nàng thật tiền tài trân bảo đủ cho hắn ăn chơi cả đời cũng không tiêu hết và khiến cho hắn rời khỏi cuộc đời của nàng!". Lời nói này của hắn thật sự cao ngạo nhưng--, đúng hắn là con trai trưởng của người giàu nhất nhì cái thành phố này không gì mà hắn không bỏ tiền mua được! nếu tiền không mua được thứ hắn muốn thì hắn sẽ mua thứ đó bằng rất nhiều tiền!.

"Chồng ta sẽ không quan tâm đến tiền tài danh lợi đâu. Xin ngươi hãy ra khỏi đây". Nói xong lời này nàng tiếp tục bước đi vào nhà.

Bạch Vũ Long thấy thế chạy tới nắm tay của nàng nhưng chưa kịp nói gì đã bị Tuyệt Nguyệt cho một cước đoạn tử tuyệt tôn!!.

"Aaaaaaaaaaa". Hắn té xuống đất 2 tay ôm lấy hạ bộ nằm lăn lóc la thét.

"Thiếu chủ!" Đám thuộc hạ của hắn thấy thế chạy lại đỡ hắn dậy. 2 tên nữa chạy tới giữ tay bắt Tuyết Nguyệt lại.

"Oa oa oa oa". Đứa trẻ nằm ngủ trên chiếc võng bỗng giật mình thức dậy khóc òa lên.

"Ồn ào quá"

"Xoẹt--ầm" Bạch Vũ Long tức giận mắt đỏ lòm lên vung tay lên, một tia sét màu vàng bay đến cho chiến võng và phát nổ. Tiếng trẻ con khóc ngừng hẳn đi.

"Phong nhiiii!". Tuyết Nguyệt khóc thét lên giẫy giụa trên tay 2 người đàn ông.

"TA SẼ GIẾT NGƯƠI!! TA NGUYỀN RỦA NGƯƠI!!!". Tuyết Nguyệt khóc rống lên giẫy giụa trong bất lực nói.

"Khặc khặc đó là do nàng lựa chọn giờ ta sẽ tìm tên đàn ông kia của nàng và giết hắn xong biết nàng thành món đồ chơi cho ta phát tiết khặc khặc khặc". Hắn bắt đầu lộ rõ bản chất của mình ra và nói trong vẻ mặt đau đớn.

Tuyết Nguyệt gục đầu xuống hai dòng lệ tuôn rơi thút thít nhỏ giọng nói. "Xin lỗi chàng Tử Thiên, xin lỗi con Phong nhi là mẹ đã hại con"

"Nếu có kiếp sau muội hứa sẽ trả đủ cho chàng và Phong nhi--". Nói xong Tuyết Nguyệt trực tiếp cắn lưỡi tự vẫn không để tên súc sinh này được toại nguyện.

"Thiếu gi--gia ả ta cắn lưỡi tự vẫn rồi". một tên trong 2 tên đang giữ Tuyết Nguyệt nói.

"Chát" "Có thế cũng không cản được". Hắn tức giận cho tên thuộc hạ này một bạt tai vào mặt, đến nỗi tên này mồm trẹo qua một bên.

"Thuộc hạ phế vật xin thiếu gia tha mạng". Tên này bò lại ôm chân Bạch Vũ Long nói.

"Cút!" "Đi về thôi bổn thiếu gia cần phải đi bệnh viện". Hạ thân hắn truyền đến cảm giác cực kỳ đau đớn nói.

Nói xong bọn hắn vứt thi thể của lại và rời đi.

.......

Lúc này đã gần 17h chiều là giờ Tử Thiên tan ca làm và đang vui vẻ suy nghĩ tối nay Tuyết Nguyệt sẽ nấu món gì cho hắn nhưng sự vui vẻ đó chưa được bao lâu thì hắn thấy trước cửa nhà hắn có rất nhiều người bu lại và có cả cảnh sát. Trong lòng hắn bắt đầu nhói lên hơi thở càng ngày càng nặng đi hắn bắt đầu chạy hết tốc lực tới, cảnh tượng trước mắt hắn khiến hắn ngã quỵ xuống đó là 2 thi thể của vợ và con hắn.

Hắn đã ngất đi không biết đã bao lâu và ánh mắt trở nên vô hồn.

Đã 1 tháng từ khi vợ và con hắn chết và hung thủ được cảnh sát xác định là ma thú vì khu vực này thường xuyên bị ma thú tấn công. Nhưng hắn không tin tưởng điều này và đi đi xung quanh hỏi các người hàng xóm nhưng mọi câu trả lời đều là ma thú. Đương nhiên họ biết những gì đã xảy ra ngày hôm đó nhưng nếu nó ra thì cả nhà họ chắc chắn phải chết!.

"Này cậu trẻ đáng thương lại đây lão có chuyện muốn nói với cậu". Bỗng một ông lão ngoắt tay kêu hắn lại.

Hắn vẫn thất thần ánh mắt vô hồn đứng đấy.

"Cậu muốn biết chuyện gì xảy ra với vợ con cậu ngày hôm đó không". Ông lão nhắm hai mắt lại ủ rũ nói.

"CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA VỚI TUYẾT NGUYỆT VÀ PHONG NHI CỦA TA. XIN ÔNG HÃY CHO TA BIẾT". Tử Thiên chạy đến quỳ xuống lắc lư tay ông lão nói.

"Bình tĩnh nào chàng trai đi vào nhà chúng ta nói tiếp". Ông lão đỡ hắn đứng dậy và nói.

"Lão đã gần đất xa trời không còn ai là người thân lão chẳng có gì để mất nữa lão chẳng còn sợ gì nữa...". Thế là ông lão ấy đã kể hết lại sự việc ngày hôm đó cho hắn nghe.

Hắn nghe xong máu huyết sôi trào rống lên.

"BẠCH VŨ LONG!!! NGƯƠI PHẢI CHẾT!".

"Bình tĩnh nào chàng trai, ta hiểu cậu đau đớn biết dường nào nhưng bây giờ với sức lực của một người thường như cậu đi đến đó chả khác gì đi tìm cái chết cả, một con sủng vật của tên đó cũng đủ cắn cậu chết". Ông lão đi tới trước mặt hắn vỗ vai hắn mà khuyên nhủ.

"Ông lão ta thọ mệnh cũng đã sắp đến cực hạn ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian để sống nữa. Sẵn đây nếu đã gặp người đáng thương như cậu ta sẽ để lại cho cậu một truyền thừa".

"Hừ-- đọng lại-- đi!". Theo lời ông lão nói một giọt giống như nước có màu đen trắng pha lẫn xuất hiện trên tay lão xong lão ném giọt nước này vào người của hắn. Giọt nước bắt đầu chui vào trong cơ thể hắn và cơ thể hắn bắt đầu phát sáng lên, vì sức mạnh quá lớn nên hắn trực tiếp ngất đi.

"Đã đến cực hạn rồi à. Hy vọng cậu có thể kiểm soát được nó...". Vừa nói xong cơ thể ông lão bắt đầu tan rã thành tỷ tỷ điểm ánh sáng li ti bay vào không trung vũ trụ.

....

Đã 2 năm từ ngày nhận truyền thừa của ông lão bí ẩn đó hắn bây giờ đã thức tỉnh thành một dị năng giả và dị năng của hắn là •Dịch Chuyển• và •Gia Tốc Thời Gian• của bản thân.Từ đấy hắn gia nhập vào một tổ chức sát thủ bí ẩn và lấy tên là [Vô]. Hắn bắt điên cuồng tu luyện không ngừng không nghỉ kể ngày đêm với lòng hận thù đạt cực hạn.

.....

Trở về với thực tại--

"Ư--a"

"Ta sắp xong rồi sao"

"Tuyết Nguyệt, Phong nhi ta đến với 2 mẹ

con nàng đây"

"Gia đình nhỏ của ta".

--Tử Thiên, Sát thủ cấp S, biệt hiệu Vô Ảnh--

       --Hưởng dương 51 tuổi--