Đúng lúc này một cặp trung niên và một thanh niên mặc trang phục đạo sĩ chạy đến. Phía sau bọn họ là từng đám người chơi mới, ùng ùng tiến vào.
“ Cuối cùng bọn quân đội cũng cho chúng ta vào, làm bà phải đợi mấy tiếng trời ” Phan Thị Bảy cầm hắc ngọc đao nơi tay, trầm mặt nói.
Huỳnh Văn Tư lên tiếng:
“ Dường như có người ra ngoài thông báo rằng trong đây đã ổn phía quân đội mới cho người chơi mới tiến vào … họ cũng vì an toàn cho chúng ta thôi”
Bà Bảy không nói gì, nhìn sang chàng thanh niên nói:
“ Thanh Huyền đạo trưởng, một hồi nếu gặp nguy hiểm nhớ gọi hai chúng tôi tới giúp, đừng cậy mạnh”
Bà Bảy cũng thấy làm lạ, tại sao mình lại nói lời như vậy, từ khi gặp chàng thanh niên này, bà cảm thấy vô cùng thân thiết, bản thân không thể hiểu nổi
“ Cám ơn hai vị có lòng nhưng bần đạo có khả năng tự bảo vệ được”
Thanh Huyền phất tay cười, đối với hai người mới quen này hắn cũng thấy rất gần gũi.
Ba người chạy như bay, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp những người chơi cũ, hình ảnh hàng vạn zombie cũng xuất hiện trước mặt ba người.
“ Ông già … khai mở huyệt đạo … ra tay thôi”
“ Bà cũng cẩn thận, rất nhiều quái vật đó”
“ Oành”
“ Oành”
Bà Bảy và ông Tư gồng người lên, huyệt đạo phong bế nội công mấy chục năm của hai người rốt cục giải khai, từ trên thân thể hai người từng luồng nội lực phát tán ra ngoài làm quần áo hai người bay phần phật.
Thanh Huyền nhìn thấy cảnh này không khỏi lấy làm kinh hãi vạn phần.
“ Hả … Ở Việt Nam vậy mà có cao thủ hoá kình mạnh như vậy, không thua kém gì sư phụ”
Ban nãy Thanh Huyền còn tự phụ về võ công của mình, nhưng lúc này hắn đã nhìn hai người với ánh mắt khác hẳn.
“ Ta đã quá xem thường anh hùng thiên hạ rồi”
“ Giết”
Ông Tư cùng bà Bảy phóng bước như bay hướng bầy zombie đánh tới, Thanh Huyền cũng không dám chậm trễ, vội rút ra trường kiếm phóng tới.
Chỉ thấy ông Tư vung tay một cái, hàng trăm cây đinh thép, mỗi cây dài một tấc đã xuyên qua đỉnh đầu của hàng trăm con zombie.
Ông Tư vung tay vài lần như thế, hàng ngàn con zombie đã bị loại khỏi vòng chiến.
Bà Bảy cũng không vừa, hắc ngọc đao vung lên loang loáng, hàng trăm đầu lâu zombie bay lên.
Thanh Huyền chân đạp thất tinh, múa kiếm theo phương vị ngũ hành, trường kiếm chém ra, hàng chục zombie cũng đã chết dưới kiếm.
Thanh Huyền đánh hăng say nhưng một cảm giác kỳ lạ phát sinh, ông Tư bà Bảy không đánh nữa mà nhìn chằm chằm vào hắn, mặt đầy sát khí.
“ Hai vị … có chuyện gì ?” Thanh Huyền rùng mình đánh thót một cái.
“ Ngươi sử là Ngũ Hanh kiếm … Tiêu Diêu tử là gì của ngươi ?” Ông Tư lời lẽ đầy bất thiện nhìn Thanh Huyền nói, thanh kim đao trên tay lão đang lặng lẽ trôi nổi.
“ Sao tiền bối biết tên của sư phụ con ?” Thanh Huyền ngạc nhiên tột độ.
“ Tiêu Diêu tử lão tặc đã giết con trai của ta, ngươi hỏi ta có biết hắn không ?” Giọng của ông Tư càng lúc càng lạnh.
“ Tiền bối, có gì từ từ nói, có thể trong đây có hiểu lầm gì đó” Thanh Huyền quả thật sợ hãi, hắn sợ vừa xuất sư đã chết.
“ Hài tử, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ?”
“ Bà già, bà hỏi tuổi thằng nhãi này làm gì ?”
“ Tôi năm nay hai mươi lăm tuổi”
Bà Bảy nghe vậy thì giật mình, hỏi gấp: “ Hài tử, có phải trên vai và mông con có vết bớt hình hoa mai năm cánh không?”
“ Bà già, ý của bà … hắn là …” ông Tư lúc này đã hiểu ý của vợ, giật mình nói.
Bà Bảy không trả lời ông Tư, ánh mắt bà đầy chờ mong: “ Có phải như vậy không ?”
Thanh Huyền lúc này hoàn toàn mộng bức, người đàn bà này sao lại biết bí mật trên cơ thể hắn, hai người này thực ra là ai?
“ Sao … sao bà lại biết ?”
Bà Bảy chờ mong nhất là câu nói này, lập tức quay sang nói với chồng.
“ Ông ơi, Thanh Huyền chính là con trai của chúng ta”
Ông Tư lập tức tiến tới Thanh Huyền nói.
“Hài tử, cho ta xem vết bớt trên người ngươi, để xem ngươi có đúng thật là con trai của vợ chồng ta không ?”
Thanh Huyền lúc này bán tính bán nghi, từ nhỏ hắn đã ước mơ muốn gặp cha mẹ của mình nhưng sư phụ lại nói hắn là cô nhi không có cha mẹ.
“ Hai người này là cha mẹ của mình sao?”
Ông Tư nhanh chóng kiểm tra vết bớt trên người Thanh Huyền, ánh mắt của ông nhìn Thanh Huyền một cách đầy nhu hoà, sau đó gật đầu với bà Bảy.
Bà Bảy vui mừng ôm chầm lấy Thanh Huyền, khóc lớn: “ Con trai, con chính là con trai của chúng ta”
“ Ông bà là cha mẹ của tôi thật sao ?” Thanh Huyền run rẩy nói.
“ Con trai, con quả thật là con trai của chúng ta” Ông Tư ôm lấy hai mẹ con, mắt rơm rớm nước mắt.
“ Năm đó lão Tiêu Diêu tử đánh thua cha mẹ, lão không có cách gì nên nhằm vào con để trả thù chúng ta. Một hôm, đợi lúc cha mẹ bất cẩn, lão đã đột nhập vào nhà. Khi chúng ta quay trở lại thì chỉ thấy một cái nôi bê bết máu và thịt vụn … thật không ngờ lão đã bắt cóc con qua Trung Quốc, làm cho gia đình ta xa cách mấy chục năm”
“ Con trai, cha mẹ đặt tên cho con là Huỳnh Tấn Đạt … tội nghiệp con tôi, lão tặc đó có hành hạ con nhiều không ?” Bà Bảy khóc nói.
“ Sư phụ tuy nghiêm khắc nhưng đối xử với con rất tốt … sau lần này con phải về hỏi sư phụ chuyện này” Thanh Huyền nói.
“Con đừng gọi lão tặc đó là sư phụ, hắn không xứng” Bà Bảy nói.
Thấy Thanh Huyền không trả lời, ông Tư cười nói: “ Dù sao hắn cũng chăm sóc Đạt nhi mấy chục năm, gọi hắn một tiếng sư phụ cũng không phải không được”
Niềm vui đến ngoài dự tính làm Thanh Huyền không khỏi choáng ngợp, hắn nhìn ông Tư bà Bảy rồi nhẹ giọng nói:
“ Cha … mẹ”
Ông Tư bà Bảy mừng ra mặt, càng ôm Thanh Huyền chặt hơn.