Chương 12: Người chơi hợp tác

[Địa Cầu Chưởng Khống giả: Lâm Phàm]

[Điểm tín ngưỡng: 89,868,890]

[Điểm cải tạo: 121,675,780]

Lâm Phàm nhìn bảng số liệu không khỏi giật mình:

“Mới mấy phút mà đã hơn 10 triệu người chết rồi, những người chơi này cũng quá bị thịt đi chứ ... những người chơi mạnh đâu hết rồi”

Trong một căn nhà ở Bến Lức, Long An.

“ Bà cũng nghe thanh âm đó nói rồi đó, trong vòng 24 giờ nếu không giết được những quái vật kia thì hai ta sẽ bị giết chết, những người chơi khác cũng vậy”

Huỳnh Văn Tư uống một ly rượu, nhàn nhạt nhìn vợ nói.

Phan Thị Bảy không nói gì, chỉ mân mê chiếc hài vải hình thỏ nhỏ nhắn trên tay, đây là di vật của con trai bà còn xót lại. Dường như nhớ lại điều gì, đôi mắt bà đã rơm rớm nước mắt.

“ Năm đó nếu hai chúng ta rút khỏi giang hồ từ sớm thì Đạt nhi đã không bị kẻ thù giết hại, Đạt nhi của chúng ta mới có 3 tuổi a”

Huỳnh Văn Tư lắc đầu, vẻ mặt chua xót, lại rót một ly rượu đế rồi đưa lên miệng uống sạch.

“ Ba không nghe thanh âm đó nói có thể phục sinh người chết sao ? Sớm muộn cũng chết, liều mạng một lần ... bà nhìn xem”

Ông Tư đưa ra tay phải, một thanh đao nhỏ đang lơ lửng xoay tròn trên bàn tay của lão.

“ Cái rương bà quăng cho tôi quả thật thần kỳ, đây là Tiểu Lý phi đao thuật, y hệt trong truyện võ hiệp ... tôi nghĩ phục sinh con trai chúng ta là có thể ... sớm muộn cũng chết, bà không muốn gặp lại con sao ?”

“ Ông nói đúng ... liều mạng một lần ... vì con trai chúng ta” bà Bảy cất chiếc hài nhỏ vào túi, nhàn nhạt nói.

Trong bóng đêm, rất nhiều người chơi đã chạy ra khỏi phạm vi trò chơi, vẻ mặt người chơi nào cũng hốt hoảng tột độ, khác xa so với lúc tiến vào. Tuy đã chạy ra nhưng không ai dám rời đi, bởi vì biết rời đi cũng không giúp được gì.

“ Fuck ... không ngờ lại khó như vậy ... rất nhiều người đã chết”

“ Oh my god ... không giết được hết tất cả quái vật, chúng ta cũng bị Chưởng Khống giả giết chết”

“ Đến đây là một sai lầm ... ta không muốn chết”

Nhìn thấy một màn này Lan Anh không khỏi lo lắng, nhìn Samuel đang đứng bên cạnh hỏi dò:

“ Chú Samuel, chúng ta phải làm gì đây ? Nếu nhiệm vụ thất bại, tất cả chúng ta đều chết”

Samuel nhíu mày, định trả lời thì nghe thấy một thanh âm cất lên.

“ Chào các vị, tôi tên là Percy Edwards, một Knight đến từ Anh Quốc ... tôi thấy chúng ta sở dĩ thất bại là do phân bố một cách rời rạc, trình độ mạnh yếu không đồng đều, lại không hiểu gì về đối thủ, vì lẽ đó chúng ta thua không oan uổng”

“ Các vị nhìn xem lữ đoàn của Đại Tá Trịnh Hòa Bình, bọn họ không có vẻ gì yếu thế so với một đội Zombie 10 ngàn tên, trận giao chiến vừa rồi bọn họ giết được khá nhiều Zombie, tổn thất lại rất ít”

Các người chơi nhìn sang lữ đoàn của Đại Tá Trịnh Hòa Bình, quả thật đúng như những gì Percy Edwards nói, bọn họ không hề tỏ vẻ chật vật như các người chơi khác.

Percy Edwards lại đứng ra nói.

“ Tôi mạn phép đưa ra ý kiến ... trận chiến này quân đội rất có lợi thế, bọn họ kỷ luật nghiêm minh, sắp xếp rõ ràng trật tự. Chúng ta cũng nên bắt chước như vậy, những người có kinh nghiệm và vật phẩm đi đầu, những người mới đi phía sau ... Chúng ta phải tập trung chứ không phân tán nhỏ lẻ, dùng thế mạnh của chúng ta là số đông, đánh cho bọn chúng không còn manh giáp ... ngoài ra những người am hiểu ám sát sẽ liên tục tập kích Zombie cấp Tướng, chỉ có giết được Zombie cấp Tướng thì đội hình của chúng mới rối loạn”

Một người ăn mặc giáp trụ phong cách Samurai, đứng ra nói:

“ Tôi, Saito Masashi hoàn toàn nhất trí với những gì Percy-san nói, chúng ta phải liên kết lại, chúng ta có cả mấy chục triệu người, bọn zombie chỉ có 100,000. Tôi tình nguyện đi trước giết địch, ai đồng ý kề vai với tôi”

Các người chơi nhìn nhau chần chừ thì một thanh âm vang lên.

“ Hai người bọn họ nói đúng, tôi, Lê Văn Thanh tình nguyện đi đầu”

Khi mọi người nhìn lại thì thấy đó là một thanh niên mặc giáp đen, vác trên vai một thanh kiếm, người thanh niên gương mặt lạnh lùng làm mọi người sợ run.

Đúng lúc này, từ trên tầng lầu cao, một thân ảnh phóng như bay tới trước mặt mọi người, mọi người thấy đó là một thanh niên mặc áo xanh, trên vai y quải một thanh đao tỏa ra khí tức lạnh giá. Người thanh niên nhẹ nhàng nói.

“ Xin chào mọi người, tôi tên Nguyễn Duy Nhất, tính thêm tôi vào đội tiên phong nhé”

“ Sao lại thiếu phần tôi được, tôi tên Nguyễn Văn Cường, cũng tương đối có kinh nghiệm, đây là bạn tôi Yến Nhi”

Một thanh niên mặc giáp xanh, cầm một thanh hắc kiếm đi tới, bên cạnh hắn là một cô gái cũng khá xinh xắn.

“ Chào mọi người, kỹ năng của tôi là Cửu Âm Thần Trảo, hy vọng giúp đỡ được phần nào” Yến Nhi mỉm cười nói.

Các võ công, bí tịch trong truyện võ hiệp đều lần lượt xuất hiện ở hiện thực, đây là điều không còn lạ lẫm đối với các người chơi. Bọn họ còn đang chờ mong lấy được một kỹ năng lợi hại để thực lực bạo tăng.

“ Các vị, chúng ta phải hợp lực lại mới có cơ hội thắng, tôi rất vui vì các bạn trẻ ở đây rất gan dạ ... Xin tự giới thiệu, tôi là Samuel Hall, đến từ Mỹ, tôi cũng nguyện tham gia cùng các vị”

Samuel cầm trên tay thanh búa Hỏa Lân, gật đầu nói.

Lan Anh nhìn quanh mọi người, cười nói: “ Tôi đi với chú Samuel, tôi tên Trần Lan Anh, kỹ năng Lăng Ba Vi Bộ, mong mọi người chỉ giáo”

“ Ha ha ha ... Tôi có kỹ năng bắn cung cũng không tệ, Zombie cấp Tướng cứ giao cho tôi” Tom Murray vác cung đi đến trước mặt mọi người, cười nói.

“ Tôi là người chơi lần trước, tôi cũng tham gia ...”

Chẳng mấy chốc, tuyến đầu giết địch đã có hơn 10 ngàn người tự nguyện tham gia, sĩ khí của người chơi mỗi lúc một tăng cao.

Adam Wick lẫn trong đám người chơi mới, trên tay hắn là một khẩu Desert Eagle, đây không phải súng hắn mang vào mà là sau khi giết chết Zombie thu được vật phẩm. Đặc biệt một điều, khẩu súng này là một khẩu vô hạn đạn.

Một cô nàng xinh đẹp nhoẻn miệng cười khi thấy thân ảnh Adam rời đi, nàng có mái tóc màu nâu, mặc một bộ giáp da bó sát người, càng tôn lên những đường nét quyến rũ trên thân thể nàng.

“ Adam Wick, không ngờ anh cũng đến đây” nàng thì thầm nói.

Tham gia vào trò chơi lần này, chính phủ các nước cử đi rất nhiều đặc vụ, cô nàng này chính là đặc vụ Natalia của nước Nga, biệt danh ‘Báo đen’.

Trận chiến chớp nhoáng vừa rồi cũng đủ giúp nàng lấy được một khẩu súng trường vô hạn đạn. Nãy giờ nàng quan sát khắp nơi, phát hiện ra không ít người quen mặt, Adam Wick là một trong số đó.

Ngoài ra còn một người mà nàng cực không thích, người này hiện đang bắt tay với Samuel, đó là đặc vụ nổi tiếng của Mỹ, James White.

“ Xin chào Mr Hall, không ngờ lại gặp anh ở đây, anh gặp Mr. David rồi chứ ? Ban nãy tôi có nói chuyện với anh ta” James bắt tay Samuel, cười vui vẻ.

Samuel ngạc nhiên nói: “Ồ, vậy à ? ... tôi vẫn chưa gặp anh ấy”

David là đội trưởng đội đặc nhiệm DELTA. Samuel với David từng là đối thủ của nhau khi Samuel còn là đội trưởng đặc nhiệm SEAL Team 6. Hai người đã ít khi gặp nhau kể từ khi Samuel rời SEAL. Samuel cũng thật bất ngờ khi biết David đến đây.

“ Sự kiện lần này Tổng Thống rất quan tâm, David cũng như tôi được cử đến tham gia ... nhưng qua những gì đã diễn ra quả thật không dễ dàng gì ... Mr. Samuel, nước Mỹ trông chờ vào anh đấy” James hóm hỉnh nói.

“ Anh nói quá lời, tôi cũng giống như những người ở đây thôi” Samuel lắc đầu nói.

“ Nếu không có việc gì tôi đi trước chuẩn bị, tạm biệt James”

Samuel cũng không muốn nói nhiều, quay người rời đi.

James nhìn theo bóng lưng Samuel, gương mặt chuyển sang âm trầm đáng sợ.