Chương 1: Khu Rừng Kỳ Lạ 1

Cảm giác đói kéo Duy Anh dần tỉnh dậy, càng có ý thức thì cảm giác đói của hắn càng mãnh liệt. Hắn dần mở mắt nhưng không tài nào mở nỗi, tay chân rã rời gần như không có sức để cử động. Phải mất 15 phút sau hắn mới dần quan sát đc xung quanh. Đây là một khu rừng kỳ lạ với hệ sinh thái mà hắn không hề nhận ra trong quá khứ, có những cây to lớn bằng năm sáu người ôm ko hết, mọc đang xen là những cây, cỏ kỳ lạ lần đầu tiên mà hắn thấy trong đời, quả có, hoa có xinh đẹp mà hùng vĩ. Hắn thì đang nằm trên một phiến đất hơi gồ gề giữa đá và rễ cây đan xen chi chít. Chỉ có một vài tia sáng đc chiếu qua kẻ lá.

Cùng với đó là không gian tuyệt đối im lặng đến có thể nghe thấy tiếng lá rơi, hắn ko hề nghe thấy âm thanh của chim chóc thú rừng hay côn trùng đi chăng nữa. Chẳng biết có phải vì lẽ đó mà cây cối ở đây trở nên xanh tươi một cách bất thường hay không.

Duy Anh nhớ lần gần nhất của hắn là đi cắm trại với lớp ở langbiang tại Đà Lạt. Hắn cùng một nhóm bạn làm một kế hoạch tách riêng khỏi lớp, tự đi khám phá xung quanh. Nhưng bởi vì một tai nạn, hắn trượt chân rơi khỏi một vách núi dựng đứng. Vốn tưởng hắn đã chết rồi.

Hương thơm thoảng thoảng của mùi quả chín chợt làm Duy Anh thoát khỏi suy nghỉ miên man, duy nhất trong đầu của hắn giờ đây là kiếm cái gì ăn để thỏa mãn cơn đói khát đang hành hạ. Nhưng tay chân hắn nặng trĩu, ngay cả ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn. Hắn cảm thấy lý do không phải nằm ở cơ thể hắn, mà là nằm ở khu rừng chết tiệt này. Dù gì hắn cũng đã 17 tuổi, cũng hay luyện tập thể thao nên dù có đói một chút hắn cũng không đến tình trạng này, càng nghĩ hắn càng hoang mang. Hắn vội lục cái ba lô mang theo, hi vọng tìm đc một chút thức ăn. Một ít đồ mặc, một con dao dã ngoại, một cái bật lửa, một ít đồ y tế, chiếc điện thoại gần hết pin, không có bất cứ sóng và tín hiệu nào... Và sau cùng may mắn cho hắn vẫn tìm thấy một cái bánh mì sandwich buổi sáng hôm đi với lớp hắn chưa kịp ăn.

Loay hoay mãi một hồi cũng ăn xong, hắn mở chai nước lọc, tậu một phát hết hơn nữa chai. Cơn đói đã hạ xuống khá nhiều, đầu óc cũng hơi tỉnh táo trở lại. Hắn nằm xuống, cảm giác lo lắng khi nãy bây giờ quay trở lại. Trước mắt là một khu rừng tự nhiên quá xa lạ so với những gì hắn hiểu biết, cơ thể gần như không nghe lời hắn điều khiển, thức ăn đã hết, nguồn nước chỉ còn đủ dùng một lần. Hắn lấy chiếc điện thoại trong balo ra, sóng viettel, vina không hề có. Hắn cố gọi đi gọi lại, bấm cứu hộ nhưng ko hề có kết quả khả quan. Buồn chí, hắn mở một bài nhạc nhẹ, thư giản.

Sau nghỉ hơn 30 phút hắn lại thử một lần nữa di chuyển, mục tiêu là những quả cây chín mọng bắt mắt phía bên trên, cách xa tầm 10-12m. nhưng dù có cố gấp mấy lần đi nữa, cơ thể của hắn chỉ có thể duy chuyển thêm đc nữa mét, đó là trong trường hợp hắn dùng cả tay và chân để tác dụng lên mặt đất, kéo lê về phía trước.

Cuối cùng hắn bỏ cuộc, nằm vật vã ra đó. Hắn khóc, một cảm giác tuyệt vọng, bất lực, sợ hãi trước cái chết. Hắn nhớ nhà, nhớ gia đình, nhớ bạn bè và cả nhớ người mà hắn thầm yêu trộm nhớ, chưa một lần tỏ tình. Rồi hắn lại nhớ những lúc cãi cha mẹ, những lúc trộm tiền ra chơi net, những lúc bị đánh vì học hành kém cỏi...

Hắn có thể làm được nhiều hơn thế, bởi cơ bản hắn có đủ thông minh. Nhưng vì tính tình hắn bướng bỉnh lại ham chơi, bỏ bê học tập, lại còn bất cẩn nhẹ dạ tin người, cho nên hắn mới có ngày hôm nay. Hối hận? Đã ko còn kịp nữa rồi!

Hắn cứ ray rứt suy nghỉ mãi cho đến trời tối. Không như hắn tưởng tượng, một khung cảnh hoàn toàn khác, không có tiếng sói tru, không có những con bọ sát, rắn rết.. mà hắn thà chết cũng không muốn gặp. Yên tĩnh đến mức lạ thường. Rồi sau đó là những đốm ánh sáng li ti, ngày càng dày đặc, kéo quanh cả khu rừng. Những đốm li ti sặc sỡ nhiều màu sắc này như nhảy múa giữ khu rừng, lúc nhanh lúc chậm, to nhỏ khác nhau. Những hoa tươi quả dại được chiếu sáng bằng những đối li ti nhiều màu kia cũng dần như có ý thức riêng, đung đưa theo từng làn gió nhẹ, hòa theo nhịp điệu của khu rừng, bộc lộ nên một vẻ đẹp đến lạ thường. Như cảm nhận đc thứ gì đó khác lạ khác, hắn nhắm mắt lắng nghe một thứ âm thanh nào đó bỗng nhiều xuất hiện, giống như một bản nhạc du dương, êm ả, nhưng ko ma mị, đáng sợ chút nào. Lúc này cả khu rừng như đang chơi đùa, đãi tiệc vô cùng hạnh phúc vậy.

Với sức sống, sự đẹp đẽ của khu rừng, một niềm tin sức sống mãnh liệt trào dân trong lòng hắn. Cảm giác mệt mỏi bất lực bổng mất sạch sẽ. Duy Anh lấy chai nước trong balo, một hơi cạn sạch. Rồi tinh thần hắn nâng cao và hòa cùng nhịp đập của khu rừng, sau đó hắn từng nhấc từng nhấc nhỏ, kết hợp giữa 2 tay và hai chân kéo lê về phía cái cây có quả đỏ chín mọng kia.

Như đc tiếp thêm một phần sức mạnh, khoảng cách dần được kéo lại gần, mười mét, chín mét.... Mỗi lần di chuyển mệt mỏi hắn lại nghỉ ngơi một chốc, rồi lại tiếp tục di chuyển.

Đến khoản còn sáu mét thì cơ thể Duy Anh đã bủn rủn, tay chân run bần bật như hắn vừa đi tập gym nâng cục tạ cả trăm ký về. Hắn lại nằm ngữa ra, thở dốc, âm thanh khẽ rên từ miệng hắn, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả áo quần. “ chỉ còn một nữa “ hắn thầm nghỉ. Sau khi nghỉ ngơi 1 lúc hắn lại tiếp tục cố gắng, hắn ko rõ niềm tin để sống sót đến từ đâu, mặc dù con đường phía trước mờ mịt những hắn vẫn cứ cố gắng. Có lẻ sau những phút giây yếu đuối ban đầu thì đây mới là bản chất thật của hắn, một con người với ý chí sinh tồn tuyệt vời. Hoặc một cảm giác chưa thể trả hiếu với gia đình, thành công với xã hội mà hắn cảm giác muốn có lại như xưa, để chuột lỗi.

Mãi đến gần khuya, mặc dù có cố cỡ nào đi nữa, thì hắn cũng ko thế tới đc, khoảng cách chỉ kéo tới gần ba mét. Đây có lẻ là lần cuối cùng cố gắng của hắn hôm nay sau bao lần nghỉ ngơi rồi tiếp tục, hắn quyết định vậy.

Rồi hắn tiếp tục nằm xuống, cơ thể nghỉ ngơi nhưng đôi mắt hắn cứ nhìn lên trời. Thật là cảm thấy không quen tí nào, vì bình thường hắn ngủ luôn có chăn ấm nệm êm, gối đầu cao thấp, nhưng giờ đây không có gì cả, đất thì cứng hơn cả đá, tay chân vì cố gắng mà căng phồng đau nhứt trầy xướt hết cả lên. Nhưng hắn không có cảm giác đau, thời điểm yếu đuối không phải là lúc này nữa, tâm trí hắn tự nhủ thế. Hắn cảm thấy 1 ngày trôi qua thật là dài, dài đến kinh khủng. Rồi hắn chợt giật mình, “ không phải là cảm giác như ngày dài.... mà thật sự nó dài thật”. Hắn chợt hoảng hốt, cẩn thận lấy cái ba lô ra xem, chiếc điện thoại hắn đã check nhiều lần, không hề có sóng, đó là lúc hắn bận tâm vì điều đó, bây giờ nhìn kỹ nhớ lại, lần đầu tiền hắn check là chiếc điện thoại hiện 3 giờ chiều. Bây giờ là 6h sáng. Điều hắn nghi ngờ đã trở thành sự thật.

Mười lăm tiếng đồng hồ trôi qua, là tận mười lăm tiếng sau khi hắn tỉnh dậy. Nhưng thời gian thật ở đây đến giờ chỉ có trôi qua từ khoảng chiều cho đến khuya.

TẤT CẢ NHỮNG THỨ Ở ĐÂY ĐỀU BẤT THƯỜNG!!!!!!

Khu rừng không hề có dấu vết của bất cứ chim chóc, thú rừng, bọ sát hay bất cứ sinh vật sống nào. Thời gian ngày đêm không như trái đất, mà trải qua dài hơn cả mấy lần. Đất đá thì quá cứng cỏi, buổi tối lạ xinh đẹp đến một cách bất thường.

Áp lực! Đúng rồi, là áp lực, trọng lực ở đây cao hơn, bầu không khí ở đây cô đặc hơn... làm cơ thể hắn không hoạt động được như bình thường. Nhưng ko phải vì lẽ đó mà chim chóc thú vật ở đây đều chết hết chứ? Không thể nào là vậy được. Vậy thì lý do là tại sao? Tại sao mọi thứ ở đây quá khác biệt, từ cây cối, ngày đêm, sinh vật.... lại thay đổi đến như vậy.

“ Có khả năng hắn ở một nơi khác mà không còn là trái đất nữa rồi!!!” Hắn chợt nghỉ.

Mọi thứ gần như tan vỡ, tuy đây chỉ là lý thuyết nhưng nó quá chân thật. Hắn tự tay tát mình một cái, mặt hắn không đau vì lực đạo quá yếu, nhưng tay hắn run lên vì đau. Đúng là thật rồi! Không phải mơ!!!

Một cảm giác lo lắng không tên xuất hiện. Như người ta nói, tâm trạng con người luôn ảnh hưởng đến cảnh vật. Tuy bây h lung linh đẹp đẽ ra sao, thì hắn vẫn thấy trong đó tìm tàng nguy hiểm rẩt nhiều, nỗi sợ hãi theo đó mà tăng theo. Lòng lo lắng bồi hồi không thôi.

Lúc này 1000 câu hỏi vì sao cứ chạy mãi trong đầu hắn, còn phức tạp hơn là cuốn sách từ điển bách khoa toàn thư mà hắn đã từng nhìn qua. Không hiểu đc! Hắn kết luận và lăn ra ngủ. Bởi vì cơn đói và sự mệt mỏi đã quấn khắp tâm trí hắn rồi.