Chương 3: Cô Hoạch Điểu Ubume

- Cô Hoạch Điểu! Higanbana rít lên từ kẻ răng. Cô nàng cố bậm môi nén đau. Những cánh hoa bỉ ngạn lúc này dần tan vào hư không, càng nhìn càng bất lực. Cô Hoạch Điểu Ubume trong chiếc mặt nạ con sếu cười lên những tiếng đắc ý quái dị.

Higanbana ngoài mặt lúc này căm tức nhìn Ubume. Tư thế nữa ngồi nữa quỳ nữa ngồi, tay phải chống về phía trước, tay trái ôm ngực. Nhưng ít ai để ý ngoài cái nét căm tức kia ra thì có một phần dảo hoạt. Thực ra lúc nãy khi bị chiếc ô đánh bật đi, Higanbana đã nhanh tay chột đc một cánh hoa, giả vờ ôm vào ngực, nhưng vẫn mãi đang hấp thụ ký ức phong ấn trong nó.

- “Higanbana Hoa Bỉ Ngạn, cô thật sự không nên trách ta nha! Thiên tài ngàn năm có một có thể triệu hồi được ký ức phong ấn từ thời Phong Thần lại không có người nào trong gia tộc trọng dụng, nghe thật đau lòng nha. Với lại ta nói này, lần sau người cẩn thận hơn một tí đc ko? Ba cái trận pháp vớ vẩn bên ngoài có thể chặn đc shikigami phế vật chứ những âm dương sư cơ bản có thể phá giải đc rồi a!”. Cô Hoạch Điểu vừa yểu điệu di chuyển qua Higanbana vừa nói. Dáng người của Cô Hoạch Điểu thật sự rất đẹp, nhưng đáng tiếc ko ai thấy được khuôn mặt thật của cô ta dưới lớp mặt nạ đó!

Lúc này Higanbana càng gấp, thúc dục pháp lực nhanh chóng luyện hóa cánh hoa trong tay, càng lúc cánh hoa xoay càng nhanh, càng nhỏ đi dần. Như phát hiện đc điều gì, Cô Hoạch Điểu Ubume bỗng tăng cước bộ, hai tay đặt lên sẵn thanh kiếm bên hông, sát khí tỏa ra xung quanh.

“ Thiên Tường Hạc Trảm: “

Ba loạt kiếm ảnh sắc bén phát ra từ phía Cô Hoạch Điểu, khóa chặt các phía thoát hiểm của Higanbana, một kiếm này của Cô Hoạch Điểu đã đat tới cảnh giới sơ cảnh, cũng thuộc loại lớp trẻ tài năng của gia tộc.

“ Huyết Hoa Chi Hải “ Higanbana hét lên, từng giọt máu xung quanh vết thương higanbana lúc này hóa thành từng cánh hoa xuất hiện, biến thành lớp bảo hộ 2 tầng, từng loạt kiếm ảnh chém vào làm rung lên ko ít, đến kiểm ảnh thứ ba của Cô Hoạch điểu thì chấn nát lớp khiên huyết hoa của Higanbana và đẩy cô ta ra xa.

“ Xích Đoàn Hoa “ vừa bị chấn bay lên, Higanbana thuận thể kết ấn triệu hồi những tầng hoa dày đặt đánh về phía Cô Hoạch Điểu, cánh hoa chứa ký ức phong thần lúc này đã lộ rõ, nằm gọn trong ngức của Higanbana, vẫn đã đc luyện hóa.

Cô Hoạch Điểm Ubume nhếch miệng, từng kiếm hóa giải tất cả những cánh hoa đánh tới. Higanbana đã trọng thương nên chiêu số cũng yếu đi khá nhiều, nếu không Ubume cũng ko dễ dàng đc như vậy.

“ Vũ Dạ Tập Kích “ Ubume hét lên, tự nhiên thân hình cô ta dịch chuyển với một tốc độ quỷ dị, nhanh chóng áp sát chém vào Higanbana.

Đây cũng là thời khắc cực kỳ quan trọng để hấp thụ mảnh ký ức phong thần từ cánh hoa Bỉ Ngạn, nên Higanbana cũng vừa tập trung hết sức, vừa cầm cự chống đỡ những đợt kiếm liên hồi kia. Máu chảy ra không ngớt, vừa chảy ra lại hóa thành từng cánh hoa chống đỡ.

Giây phút quyết định cũng đã tới, một tầng phòng ngự cuối cùng của cánh hoa cũng bị hóa giải hấp thụ, nhưng tầng phòng ngự của Higanbana cũng đến mức cuối cùng.

Nhận định thời cơ đã tới, Cô Hoạch Điểm nhẹ nhàng lướt ra thủ thế, tung sát chiêu.

“ Tản Kiếm “ Cô Hoạch Điểu đâm tới một kiếm, thế như ko thể cản phá, nếu trúng chiêu này, Higanaba không chết cũng bị trọng thương,

Higanba lúc này như ngàn cơ treo sợi tóc. Hết cách, chỉ chờ cho ngọn kiếm kia đâm trúng, kết thúc số mạng của mình.

Bỗng nhiên từ đâu một chiếc quạt xé gió bay tới đánh chệch hướng kiếm của Cô Hoạch Điểu, rồi một tàn ảnh màu xanh cuốn lấy Higanbana bay khỏi ngôi đền.